Dịch: Hoàng Hi Bình
Phòng khám tư vấn tâm lý.
Cái Bóng đang cố chống lại Đỗ Duy đeo mặt nạ.
Cơ thể của nó đã tan vào bóng tối ngoại trừ đầu và hai cánh tay bị nắm chặt.
Nếu không có kỳ tích, thì chỉ có con đường chết.
Mà trong phòng khám tư vấn, không có kỳ tích.
Thái độ hiện tại của đồng hồ cổ chính là luôn đứng về phía Đỗ Duy, bất kể mục đích là tốt hay xấu. Còn Annabelle thì bị mắc kẹt trong chiếc tủ đóng khung và không có khả năng phản kháng. Không có ác linh nào có thể giúp được Cái Bóng.
Mặt nạ trắng từng chút một tiếp cận khuôn mặt của Cái Bóng, trong quá trình đó con dao sắc bén cũng nhằm chuẩn mục tiêu.
Nếu không phải Đỗ Duy cảm nhận được một sức mạnh không thể giải thích được mà mắt thường không nhìn thấy được đối kháng lại mình, thì hắn đã đặt chiếc mặt nạ lên mặt Cái Bóng.
Năng lực của ác linh Đỗ Duy mà hắn sử dụng được, tương đối yếu kém.
Giống như mượn acc siêu sao để đá Volta F04, dù chơi thế nào cũng kém xa chủ nhân acc đó.
“Có chút tác dụng......”
Đỗ Duy lạnh lùng nói, chậm rãi nói với Cái Bóng: “Có chống cự cũng vô ích. Vị trí giữa chúng ta đã hoàn toàn đảo ngược kể từ khi tao trở thành Hunter.”
Hắn đã có Pennywise để sử dụng. Mặc dù Cái Bóng vào một số thời điểm nhất định cũng khá hữu dụng, nhưng nó không quá kiểm soát được.
Bên cạnh đó, nó luôn muốn giết chính mình. Làm cho nó trở thành một ác linh có thể kiểm soát được là giải pháp tốt nhất.
Cái Bóng vẫn không chịu thua, nó vẫn đang giãy dụa, toàn bộ đầu lui ra sau một cách điên cuồng, giống như một con rắn, không chịu để cho Đỗ Duy đeo mặt nạ.
Điều này làm cho Đỗ Duy có chút nóng nảy.
Điều quan trọng nhất là hắn thấy rằng càng đeo lâu chiếc mặt nạ này, hắn càng cảm thấy say mê và không muốn tháo nó ra. Hắn tăng tốc để đeo mặt nạ cho Cái Bóng.
Két...
Mặt nạ che mặt của Cái Bóng, bầu không khí lập tức đóng băng.
Giây tiếp theo, sự dị thường xuất hiện. Phần cơ thể của Cái Bóng tan rã, như thể bị vỡ ra, trực tiếp tan vào trong bóng tối, rồi biến mất.
Phần đầu còn lại duy nhất của nó được đeo một chiếc mặt nạ, và giữ nó nằm yên một cách kỳ lạ. Không lơ lửng, cũng không rơi.
Như thể cơ thể của nó vẫn ở đó, nhưng nó trở nên trong suốt.
Đỗ Duy nhìn cảnh này, tự nhủ: “Mày bỏ đi một phần thân thể? Vẫn còn sống, hay là tao đã thất bại?”
“Không đúng, sau khi đeo mặt nạ, tao không thể thất bại.”
“Có đầu, có khuôn mặt, cũng có thể tạo ra một ác linh đeo mặt nạ...”
Hắn lắc đầu và quyết định tiếp tục.
“Quy luật bắt đầu...”
Nói xong, hắn cầm con dao nhọn trên tay phải, từ từ di chuyển dọc theo phần mặt nạ rồi xẻ xuống.
Con dao này có thể làm tổn thương ác linh, miễn là ác linh không có năng lực phản kháng.
Với quy luật thay đổi khuôn mặt, nó là kẻ thù tự nhiên của ác linh.
Thời gian trôi qua từng phút.
Một lúc sau, Đỗ Duy đã cắt bỏ “gương mặt” của Cái Bóng.
Hoàn toàn không hợp lý...
Bởi vì Cái Bóng thực ra không có khuôn mặt, ngoại trừ một đôi mắt, thân thể của nó chỉ là một đường viền mờ ảo.
Đỗ Duy tay trái cầm mặt nạ, tay phải ác linh hoá mang theo “khuôn mặt“.
Chỉ có mắt, còn lại là bóng.
Khuôn mặt này chỉ tồn tại ở trạng thái Quỷ Nhãn, người bình thường hoàn toàn không nhìn thấy.
Hoàn toàn khác với gương mặt của Hunter mà Đỗ Duy đã cắt khi ở Thành phố Massas.
Đặc biệt, lại quỷ dị...
Ở tại chỗ là thân trên của Cái Bóng, khuôn mặt đã bị cắt bỏ, nhưng dường như không có bất kỳ tác dụng nào.
Bởi vì ngoại trừ đôi mắt, nó không có ngũ quan nào khác trên mặt...
……
Sau một vài phút, trong phòng tắm trên tầng hai.
Đỗ Duy dùng tay trái nắm lấy cái đầu Cái Bóng đeo mặt nạ, dùng tay phải kéo căng “khuôn mặt” vào gương.
Cho ác linh đổi chính khuôn mặt của nó.
Đây là cách làm mặt nạ ác linh.
Cùng với sức mạnh của ác linh Đỗ Duy, hắn thậm chí không cần phải tìm một Hunter sắp trở thành ác linh để làm điều này.
Cảnh tượng rất kinh khủng.
Đỗ Duy đeo mặt nạ mới đứng trước gương, trên tay cầm một cái đầu đeo mặt nạ, tay còn lại dán “mặt” vào gương.
Có thể tiếp tục...
Trước sự ngạc nhiên của Đỗ Duy, không có gì xảy ra.
Mặt nạ ác linh mới vẫn chưa ra đời.
“Khuôn mặt” trong gương dính sát tấm kính, phản chiếu cái đầu đen của Đỗ Duy trên tay trái.
Đỗ Duy cau mày khi thấy cảnh này.
“Vì Cái Bóng không có cơ thể vật lý, nên quy luật thay đổi khuôn mặt không thể thành công?”
Hắn nghĩ vậy nhưng lại càng khó hiểu hơn.
Đầu của Cái Bóng đã được chính hắn tháo ra, và “khuôn mặt” của nó cũng được hắn tháo ra theo cách này.
Nếu quy luật thay đổi diện mạo không thể thành công, không có nghĩa là những gì hắn đã làm đơn giản là vô ích?
Hắn nản lòng, bắt đầu yên lặng suy tư.
Dù sao thì khuôn mặt của Cái Bóng cũng đã bị lấy xuống, hắn đã có điều kiện tiên quyết để thay đổi khuôn mặt.
Sau đó, vấn đề phát sinh chỉ có thể là do Cái Bóng.
Nó bỏ đầu nhưng thực ra nó chưa chết.
Nói cách khác, tôi chỉ nhận được khuôn mặt của ác linh, nhưng không phải là ác linh thực sự.
Đỗ Duy liếc nhìn cái đầu bị tay trái của mình nắm giữ.
Thực ra thứ mà hắn chộp được chính là chiếc mặt nạ, bởi vì đầu của Cái Bóng chỉ là một cái bóng, ngoại trừ cánh tay phải ác linh hoá ra, hắn hoàn toàn không thể chạm vào ác linh.
Nó không có thực thể.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy đột nhiên thấp giọng cười nói: “Nếu như tao là Cái Bóng, vậy tao có thể thay đổi sắc mặt...”
Lời vừa nói, hắn trực tiếp đeo mặt nạ không có ngũ quan lên.
Đầu của Cái Bóng cũng trùng với đầu của hắn.
Đột ngột, ác ý lạnh lùng đánh vào ý chí của Đỗ Duy như thủy triều.
Nhưng hắn không bị ảnh hưởng theo bất kỳ cách nào, trừ việc cảm thấy hơi lạnh.
Cốc cốc cốc......
Cốc cốc cốc......
Tiếng gõ máy móc, đều đặn vang lên, tiếp đó cánh cửa phòng tắm đóng lại.
Một cái bóng không đầu đứng ở ngoài cửa, nó gõ cửa một cách máy móc, khí tức kinh dị rất mạnh.
Rắc...
Chiếc gương trong phòng tắm dường như không thể chịu được áp lực này, những vết nứt bắt đầu xuất hiện. Cuối cùng, nó vỡ tung.
Các mảnh kính vỡ bay tứ tung, cả bóng đèn trong phòng tắm cũng phát nổ.
Các mảnh vụn thủy tinh ở khắp nơi trên mặt đất.
Tiếng gõ cửa cũng đột nhiên biến mất.
Đỗ Duy từ từ tháo 2 chiếc mặt nạ trên mặt của mình xuống.
Trước hết, cái không có ngũ quan đã trải qua một sự thay đổi kỳ lạ, vị trí vốn không hề có mắt, đột nhiên sinh ra 2 cái hốc.
Kế đó, là mặt nạ đầu tiên. Láng bóng, và sạch sẽ.
Đỗ Duy nhận thấy rằng một số vết nứt ban đầu của nó đang dần biến mất, nếu 2 chiếc mặt nạ không giống nhau, rất dễ nhầm lẫn chúng.
“Xem ra, chỉ cần mượn sức mạnh của ác linh Đỗ Duy, sẽ tăng tốc độ chữa trị chiếc mặt nạ này.”
“Sau khi vết nứt biến mất hoàn toàn, chắc rằng nó sẽ xuất hiện trở lại.”
Đỗ Duy hít sâu một hơi rồi mở cửa phòng tắm.
Nhưng đầu hắn trông hơi mờ, như thể bị phủ lên một cái bóng...