Dịch: Hoàng Hi Bình
5 giờ sáng, Ngày 4 tháng 6.
Trời đã tảng sáng, mưa dần ngớt.
8 chiếc ô tô chạy chầm chậm vào Essegrin, và dừng lại trước một ngôi nhà cổ.
Cửa xe mở ra, Đỗ Duy và những người khác chia nhau bước xuống.
Lúc này, 2 vị Giám mục đã xoá bỏ nghi ngờ về Đỗ Duy, thái độ của họ đối với hắn cũng thay đổi đáng kể.
Dẫu sao... đây là 1 Hunter mới.
Slivika nhìn vào khuôn mặt tái nhợt và bình tĩnh của Đỗ Duy, ông nói trước: “Thú thật, cậu đã giết con quái vật Mary Shaw, đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, vậy mà cậu vẫn tràn đầy năng lượng. Ý chí của cậu thật khiến mọi người ngưỡng mộ.”
Jon ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.
Tuy y ít nói, nhưng vẫn biết rất rõ tin tức về Đỗ Duy, 1 Người Đuổi Quỷ vô cùng xuất sắc, sau khi đột ngột trở thành Hunter, vẫn không bị ác linh ăn mòn ý chí, đây là điều rất hiếm thấy.
Phải biết rằng, sau khi trở thành Hunter, rất nhiều Người Đuổi Quỷ có ý chí kiên định đã trải qua sự tự phủ nhận bản thân, và suy sụp tinh thần.
Đỗ Duy nghe thấy lời của Slivika, lạnh lùng nói: “Tôi đã quen với nhịp sống này.”
Giọng điệu và hành vi phù hợp với thân phận là một Hunter mới.
Đó là sự cô đơn lạnh lùng và có chút khó tiếp xúc.
Slivika và Jon đương nhiên không nghĩ rằng có gì đó không ổn trong chuyện này, họ thở dài và nhìn nhau.
Sau đó, Jon do dự và nói: “Tôi đã thông báo vấn đề của cậu với giáo hội, họ sẽ sớm có phản hồi, và tôi nghĩ điều đó sẽ tốt cho cậu.”
Xét cho cùng, trong mắt mọi người, Đỗ Duy là một Người Đuổi Quỷ rất xuất sắc, được hưởng phúc lợi của giáo hội, và cũng gánh vác trách nhiệm của mình.
Nếu không phải chịu trách nhiệm về sự kiện ác linh ở thành phố Yard, chắc chắn hắn sẽ không trở thành Hunter, và rơi vào trạng thái ác linh hoá.
Theo một nghĩa nào đó, giáo hội nợ Đỗ Duy.
Hơn nữa, bạn gái của người đàn ông này... rất không bình thường.
Sau khi nghe Jon nói, Đỗ Duy chỉ gật đầu, không nói chuyện, ánh mắt có chút mờ mịt.
Thấy vậy, Slivika phải nhanh chóng chuyển đề tài, chỉ vào ngôi nhà và nói: “Chúng tôi gần như đã xử lý xong chuyện ở Essegrin, nhưng rắc rối lớn nhất lại nằm ở ngôi nhà này.”
Đỗ Duy tò mò hỏi: “Mời nói.”
Đơn giản và súc tích.
Slivika vội vàng giải thích: “Là như vậy, Joanna, hàng xóm của người bạn cảnh sát của cậu, thật ra đã bị một giáo phái Vidar đánh dấu trước khi được sinh ra.”
“Vết bớt ngôi sao sáu cánh tượng trưng cho một nghi lễ nào đó, và có rất nhiều đứa trẻ giống như cô ấy.”
“Những đứa trẻ đó được sinh ra tại Bệnh viện Phụ sản Maria cùng một thời điểm, sau đó đã xảy ra hoả hoạn.”
“Những đứa trẻ sơ sinh được đánh dấu đã bị bắt đi, còn những đứa trẻ bình thường chết trong đám cháy.”
“Sau đó, Vidar gửi những đứa trẻ sơ sinh được đánh dấu đến các gia đình bị ác linh ám, để trì hoãn thời gian ác linh giết người, nhưng điều này rất thâm độc.”
“Khi Joanna chết, cô ấy sẽ bắt đầu trở thành một ác linh, và giáo phái Vidar dường như có thể ảnh hưởng đến nó.”
“Và những gia đình đã trải qua hơn 20 năm an toàn sẽ lại là mục tiêu của ác linh, và sự trả thù của ác linh rất triệt để. Nó sẽ trực tiếp tiến hành giết chóc.”
Khi nói đến điều này, Slivika thở dài: “Giáo hội đã làm việc với chính quyền để tìm kiếm những người bị đánh dấu, nhưng cho đến thời điểm hiện tại vẫn chưa tìm được thông tin hữu ích nào. Còn căn nhà này, là nơi mà bố mẹ Joanna từng ở.”
“Sau khi Joanna chết, họ cũng bị ác linh giết.”
“Ác linh đã bị chúng tôi giải quyết, nhưng chúng tôi đã tìm thấy thứ không nên tồn tại ở trong nhà.”
Nghe này, Đỗ Duy cau mày nói: “Nếu đã như vậy, tại sao không dùng bột xương đốt ngôi nhà này?”
Slivika cười khổ: “Chúng tôi đã thử nó, và nó không hiệu quả. Dù sao thì bạn sẽ biết nếu bạn vào đó, điều đó thật kỳ lạ.”
Sau đó, Slivika giơ tay về phía những Người Đuổi Quỷ khác và ra hiệu cho họ ở lại bên ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Duy càng thêm tò mò.
Jon đã kịp thời giải thích: “Vật đó tạm thời an toàn, chúng tôi đã thực hiện một số biện pháp phòng ngừa. Quá nhiều người bước vào không tốt“.
Slivika cũng làm theo: “Cậu không cần làm gì cả, ở bên cạnh xem là được. Đương nhiên tôi sẽ ghi tên của cậu vào báo cáo.”
Đỗ Duy “bất đắc dĩ” nở nụ cười: “Chuyện này đối với tôi còn có ý nghĩa sao?”
Chủ đề bỗng trở nên nặng nề. Hắn vẫn đang diễn...
Slivika và Jon không nhìn thấy bất kỳ khác lạ nào. Đối với bác sĩ tâm lý như Đỗ Duy, việc nguỵ trang đơn giản như ăn uống vậy.
Slivika nghiêm nghị nói: “Đi thôi, đừng nghĩ đến những thứ đó nữa.”
Nói xong, y hơi do dự, rồi đưa tay ra vỗ vai của Đỗ Duy.
“Những Hunter là một nhóm người tuyệt vọng, nhưng tôi không nghĩ điều này sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của bạn với Cha Tony và những người khác.”
Sau đó, y bèn dẫn đầu bước đến trước cửa của ngôi nhà cũ, mở cửa bước vào. Thấy vậy, đôi mắt mờ mịt của Đỗ Duy trở nên kiên định hơn, hắn cũng đi theo.
Jon, người vẫn luôn chú ý đến hắn, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Đỗ Duy dịu đi rất nhiều.
...
Ở trong nhà, vì vẫn còn rạng sáng, cộng với có mưa nhỏ nên ánh sáng trong nhà rất mờ.
Slivica nhanh chóng bật công tắc đèn. Đột nhiên, căn phòng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
Vào thời điểm này, con ngươi của Đỗ Duy đột nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm vào mấy tấm ảnh treo trên tường.
Có rất nhiều bức ảnh, nhưng nhân vật chính là Joanna, ngoài trừ 3 bức ảnh gia đình từ các thời kỳ khác nhau, có một số bức ảnh của Joanna từ thời thơ ấu.
Điều khiến Đỗ Duy chú ý là bức ảnh chụp Joanna với bạn cùng lớp khi cô khoảng 15-16 tuổi.
Trong bức ảnh đó, Joanna và một cô gái cùng tuổi khác đang mặc đồng phục học sinh, 2 người đều tươi cười, dù bức ảnh có chút ố vàng vì thời gian trôi qua quá lâu, thì vẫn có thể thấy được sức sống thanh xuân.
Chỉ có điều, cô gái chụp cùng Joanna, Đỗ Duy lại rất quen thuộc. Vì đó là chính là ác linh học sinh cầm ô đen trên xe buýt.
Nói cách khác, đó chính là ác linh lúc còn sống.
Ở thành phố Massas, nữ ác linh cầm chiếc ô đen từng là thủ lĩnh của trung đội ác linh.
Khi đó, Đỗ Duy đã bị ép vào ngõ cụt bởi con đường quốc lộ kinh hoàng kéo dài vô tận, hắn đã dùng lá bài Joker đại diện cho cờ bạc giành được quyền cầm đầu lũ ác linh.
Bằng cách này, hắn dẫn trung đội ác linh vào con đường quốc lộ, đào một cái hố lớn, đẩy tất cả ác linh vào trong đó.
Phù……
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu và ngừng nhìn vào bức ảnh, nhưng một nỗi nghi ngờ và cảnh giác sâu sắc trong lòng của hắn lại trào dâng.
Bức ảnh có lẽ đã được chụp từ cách đây hơn mười năm, khi cả Joanna và ác linh đều còn là học sinh. Nói cách khác, tất cả họ đều học cùng một trường...
Mà lần đầu tiên chạm trán với đám ác linh học sinh cầm ô, trạm khởi hành của chúng cũng là một trường học.