Đối với Đỗ Duy, hắn ghét Giáo phái Vidar.
Giáo phái này chỉ thích giết người hiến tế, không chút nhân tính.
Giống như Tom đã nói, những tà giáo đồ này trong đầu đều đầy nước, và họ đều là những kẻ điên.
Trời biết lũ đàn bà điên rồ đó có thể làm gì.
Hơn nữa, nếu Đỗ Duy thay đổi thế lực, hắn có thể gia nhập Giáo hội Vanity.
Vậy mà hắn còn không thèm, vậy nên lời mời của Hoddy không có chút hấp dẫn nào đối với hắn.
Và...
Mỗi lời nói và hành động của hắn đều có mục đích.
Vì vậy, khi Hoddy tiếp tục dùng lời nói cố gắng dụ dỗ Đỗ Duy, hắn đột nhiên mỉm cười, cầm khẩu súng kíp, họng súng đang chĩa vào đầu của Hoddy cũng hạ xuống.
“Điều kiện của mày nghe cũng khá hấp dẫn đấy. Nhưng tao nghĩ mày nên nói cho tao biết kế hoạch của mày. Giữa chúng ta cần một chút tín nhiệm, đúng không?”
Khi đang nói chuyện, ác linh học sinh đứng im lặng trong màn mưa.
Chúng không làm gì cả, chỉ đứng im lặng.
Giống như những bức tượng.
Hoddy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Đương nhiên, tôi cũng nghĩ giữa chúng ta cần tín nhiệm. Thật ra kế hoạch của tôi rất đơn giản. Cậu có biện pháp rời đi, tôi có năng lực bảo vệ chúng ta rời đi an toàn.”
“Bức tranh sơn dầu này chính là chìa khóa. Nó có thể tạm thời che mắt mọi ác linh và cho chúng ta cơ hội rời đi, nhưng chỉ mình tôi biết cách sử dụng nó.”
“Thế nên tôi mới không thể đưa bức tranh sơn dầu cho cậu. Việc cậu phải làm là giúp tôi phá cột cờ để tôi thoát ra ngoài, sau đó chúng ta cùng hợp tác rời đi.”
Đỗ Duy cau mày hỏi: “Cột cờ này làm sao vậy?”
Hoddy ngập ngừng trả lời: “Đó là chuyện từ mười năm trước, khi ngôi trường xuất hiện dị thường, một người thuộc Giáo hội Vanity đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Hắn mạnh kinh khủng, chính hắn đã đóng tôi lên cột này, khiến tôi sống không bằng chết.”
“Chỉ cần cột cờ không bị phá hủy, tôi chỉ có thể bị treo trên đó. Tôi không thể thoát khỏi nó.”
Đỗ Duy cau mày: “Mục đích của hắn làm thế là gì?”
Hoddy nghiến răng nói:“Chúng tôi đã cố gắng thiết lập liên lạc với nhóm Vidar qua cánh cửa đó, nhưng thằng điên đến từ Giáo hội Vanity lại nói đó là cánh cổng địa ngục...”
Ánh mắt của Đỗ Duy phát lạnh, lập tức hỏi: “Lúc trước bọn mày đã mở cánh cửa đó đúng không?”
Thuật ngữ cánh cổng địa ngục khiến mọi người liên tưởng đến tôn giáo và ma quỷ.
Hoddy quay đầu lại liếc nhìn lũ ác linh học sinh, thấy bọn chúng không nhúc nhích, hắn đáp: “Chúng ta đã mở ra, nhưng không có chuyện gì xảy ra, bên trong không có gì cả.”
“Tuy nhiên, những người mở cửa đã biến mất...”
“Điều kinh hãi nhất là tôi chỉ biết rằng họ đã biến mất, nhưng tôi không biết đó là ai đã biến mất, là nam hay nữ...”
“Cánh cửa đó có một sức mạnh kỳ dị khó hiểu.”
“Tôi nhớ, lần cuối cùng chúng tôi mở cửa là vào mười năm trước, vào ngày xuất hiện dị biến.”
Sau khi nói xong, Hoddy hỏi Đỗ Duy: “Giờ tôi đã nói cho cậu biết những điều cậu muốn biết, cậu có nên giúp tôi phá bỏ cái cột cờ chết tiệt này không?”
Đỗ Duy bình tĩnh nói: “Đương nhiên.”
Hoddy mở to hai mắt, mở miệng cười với Đỗ Duy: “Tốt lắm, xem ra cậu đã đồng ý hợp tác. Thay mặt Giáo phái Vidar, tôi hoan nghênh cậu tham gia, thưa Mr. Đỗ Duy...”
Nhưng bộ dáng hiện tại của nó rất tởm, nói là cái xác cũng không sai, cho nên nụ cười này khá gớm ghiếc.
Thực ra, sau khi Vidar tìm thấy cô bé Reagan, nó đã tổ chức buổi lễ hiến tế đặc biệt.
Hoddy, kẻ đã bị mắc kẹt ở nơi ma quái này suốt mười năm, có thể nhân cơ hội này để tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Nó quả thực là Hunter, dùng tranh sơn dầu để dụ Đỗ Duy, song chỗ kỳ quái của bức tranh sơn dầu, chỉ hắn có thể sử dụng.
Vì vậy, trên thực tế, hắn cũng có năng lực đặc biệt của Hunter.
Hoddy thầm nghĩ: Hunter chết tiệt của giáo hội, cứ chờ đi, giao tiếp với tao càng nhiều, thì năng lực của tao sẽ càng mạnh hơn. Chẳng bao lâu nữa tao sẽ đoạt xác mày, thay mày sống tiếp.
Thật đáng tiếc con bé Reagan đang ở ngoài cửa, nếu không, nó có thể chiếm hữu thân thể của con bé đó và thoát khỏi cột cờ.
Nó nghĩ rất hay ho.
Trong tình huống này, Hunter trẻ tuổi trước mặt sẽ hợp tác với nó, hoặc một mình đối mặt với hàng trăm ác linh học sinh.
Chắc chắn sẽ thỏa hiệp.
Nghĩ đến đây, Hoddy lại bắt đầu nói chuyện với Đỗ Duy.
Năng lực của nó muốn phát động, cần phải giao tiếp nhiều với đối phương, nhưng Đỗ Duy lại rất ít nói nên còn kém rất nhiều.
“Mr. Đỗ Duy, cậu có thể bắn vào cột cờ là được...”
“Chờ đã... tại sao cậu lại lấy súng ra?”
“Đỗ Duy, cậu điên rồi sao? Không nên chĩa súng vào tôi, nó sẽ giết tôi...”
Hoddy không hiểu tính cách của Đỗ Duy.
Nó mở to mắt kinh hãi nhìn Đỗ Duy đút tay còn lại vào ba lô. Hắn lấy ra một khẩu súng lục, rồi chĩa vào đầu của nó.
“Không phải cậu đã đồng ý với kế hoạch của tôi sao? Tại sao cậu lại muốn hại tôi???”
Trả lời nó là một phát súng...
Phằng...
Đơn giản và trực tiếp, Hoddy nát sọ ngay tại chỗ...
Lúc này, Đỗ Duy nói: “Trước đây có viện trưởng của bệnh viện tâm thần cũng cố nói dối tao giống như mày vậy, nhưng mụ ta đã chết rất thảm. Điều duy nhất mày giỏi hơn mụ ta là đã sử dụng tốt lời nói của mình, nhưng đáng tiếc thật giả tạo.”
Nói xong, lấy từ trong ba lô ra một cái hộp gỗ dài, trực tiếp mở ra.
Đặt bên trong là một chiếc đinh sắt đã han gỉ với một đầu tròn, hơi giống với những chiếc đinh được sử dụng trên tàu buồm bằng gỗ ở thế kỷ trước.
Đây là một chiếc Đinh Thánh, lúc ở thành phố Massas, Đỗ Duy đã âm chết một gã trọc đến từ Giáo hội Twilight, thu được thứ này.
Chỉ cần nó đóng đinh trái tim một Hunter đã chết, thì không thể nào trở thành một ác linh.
Nói một cách đơn giản và dễ hiểu, có nghĩa là hồn phi phách tán...
Phập...
Đinh Thánh đâm thẳng vào tim của xác chết Hoddy, hơi lạnh toả ra từ xác chết lập tức biến mất.
“Chết, kế hoạch và dự định lúc còn sống đều vô nghĩa...”
Đỗ Duy lạnh lùng nói, cầm bức tranh sơn dầu trong tay.
Bức tranh sơn dầu này liên quan đến cái gọi là cổng địa ngục, cũng là một cánh cổng khái niệm, nhưng nó chỉ có thể vào chứ không thể thoát ra...
Nếu muốn đóng cửa, phải đóng từ bên trong hoặc phá hủy nó...
Nhưng bây giờ, Đỗ Duy không có kế hoạch phá hủy nó, dự định đóng cửa lại, sau đó mang theo bức tranh rời khỏi trường học.
Quyết định đã được đưa ra.
Đỗ Duy không do dự nữa, hắn đưa mắt nhìn đám ác linh học sinh cầm ô đen.
Không có ác linh nào có dị động, có vẻ an toàn.
Đỗ Duy suy nghĩ, tiến xuống dưới bục một bước, nhưng vẫn trong phạm vi của bục.
Những ác linh học sinh đó vẫn đứng tại chỗ, nhưng cái lạnh khủng khiếp cực điểm, dưới cơn mưa như thác đố, đột nhiên trở nên mãnh liệt...
Đỗ Duy cau mày, lấy mặt nạ ra, đeo lên mặt.
Giây tiếp theo, Cái Bóng bước ra từ bức tranh sơn dầu, đứng sau lưng Đỗ Duy.
Trên chiếc mặt nạ, một đôi mắt đỏ ngầu đầy ác ý, một bóng đen dày đặc hoàn toàn bao phủ Đỗ Duy.
“Bây giờ, tôi thực hiện một điều ước, tôi có quyền sử dụng bức tranh này...”