Dịch: Hoàng Hi Bình
Phòng của Alvin Dawkwe. Khi cánh cửa đóng lại.
Một lúc sau, ánh sáng trong phòng đột nhiên mờ đi.
Những bóng đen lớn lan tràn trong góc, bỗng trở nên méo mó dưới ánh đèn. 4 người già mặc đồ đen, mái tóc khô héo đứng trong góc.
Ánh mắt của họ lộ rõ sự trống rỗng chết chóc, không chút cảm xúc. Với sự xuất hiện của họ, nhiệt độ trong nhà giảm mạnh.
Ác ý lạnh lẽo, giống như độc xà thè lưỡi, tràn ngập khắp căn phòng.
Bọn họ đều là Hunter, cùng tuổi với Alvin Dawkwe, nhưng mức độ ác linh hoá sâu hơn cả alox.
Có người hỏi: “Có thể xác định mối quan hệ giữa hắn và Twilight không?”
Alvin tỉnh bơ đáp: “Chuyện này không còn quan trọng nữa. Nếu hắn đến từ Twilight, thì sau khi biết tin, Twilight không thể không phản hồi.”
“Nếu không phải, thì hắn sẽ truyền lại lời của ta.”
Có người hỏi lại: “Vậy nên anh đã thực sự sẵn sàng để chết? Giáo hội vẫn cần sự tồn tại của anh.”
Giọng Alvin tê tái: “Không sớm thì muộn ta cũng sẽ chết. Nếu ta có thể nhân cơ hội này để giết những kẻ những kẻ ngoan cố trong Twilight, ta có thể tăng cơ hội trở lại giáo hội của Twilight.”
Sau khi giọng nói cất lên, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Không ai nói chuyện nữa.
Phải mất một lúc sau, ai đó mới nói với một giọng điệu bí ẩn: “Nếu gián điệp của chúng ta ở Twilight, tác động được đến quyết định của Twilight thì tốt.”
“Thật đáng tiếc, chúng ta không có dạng gián điệp đó.”
……
Vào thời điểm này. Ở Thụy Sĩ, ở tầng hầm của giáo hội Giáo hội Twilight.
Trong căn phòng sạch sẽ được chuẩn bị đặc biệt cho bệnh nhân tâm thần Ryan.
Hannibal Lecter đang cầm một chiếc đồng hồ bỏ túi, thôi miên một người đàn ông mặc áo khoác trắng bị trói trên giường.
“Anh Ryan, nhìn cái kim đồng hồ này, nó đang không ngừng quay. Anh rất mệt mỏi, buồn ngủ, hơi thở chậm lại, và mí mắt đang nhắm lại.”
“Anh chuẩn bị ngủ...”
“Khi anh chìm vào giấc ngủ, anh sẽ được tiếp xúc với con người thật nhất của mình, và khi đó khả năng Hunter của anh cũng sẽ bại lộ.”
“Cho tôi niềm vui bất ngờ đi nào! Người bạn của tôi.”
Đối với Hannibal, trước khi lên đường đến gặp người Hunter tên Đỗ Duy, y phải giải quyết công việc của mình.
Ví dụ, thử thôi miên bệnh nhân đặc biệt này, tốt nhất là đánh thức sức mạnh đặc biệt có thể xoá bỏ năng lực Hunter của cậu ta.
Tuy nhiên, Ryan lại rất khinh thường, đối mặt với thôi miên của Hannibal, cậu ta không chút phản ứng.
Thậm chí, cậu ta còn chế giễu: “Tôi khuyên chú nên bỏ cuộc. Tôi đã chứng kiến quá nhiều chiêu trò giả danh bác sĩ của bệnh nhân tâm thần.”
“Khi tôi chữa khỏi bệnh tâm thần cho chú, Chủ Nhiệm sẽ thăng chức cho tôi làm phó của ông ấy. Tôi có thể chịu đựng màn trình diễn ngu ngốc của cậu, nhưng tốt hơn hết cậu đừng đi quá xa!”
Hannibal đặt chiếc đồng hồ bỏ túi xuống và mỉm cười: “Anh Ryan, anh có tin tưởng Chủ Nhiệm không?”
Ryan nói tất nhiên: “Chủ Nhiệm là người có thể chĩa súng vào Viện trưởng Marilyn Monroe. Ông ấy là người dẫn dắt cuộc đời tôi. Ông ấy hứa với tôi sẽ thăng chức và tăng lương. Đương nhiên tôi tin ông ấy.”
Hannibal liếm liếm môi, trong mắt lấp lánh dị sắc: “Tôi rất có hứng thú Chủ Nhiệm trong miệng của anh. Anh có thể thuận tới nói cho tôi biết tên của hắn không?”
Ryan nghe vậy, bèn nhìn Hannibal một cách ngạc nhiên.
Trong đầu gã đang nghĩ đến tên Chủ Nhiệm, nhưng gã không thể nhớ tên Chủ Nhiệm là gì, chỉ nhớ rằng hình như anh ta là người châu Á.
Vì vậy, Ryan khinh thường nói: “Chú? Chú nghĩ mình có tư cách biết tên của Chủ Nhiệm sao? Đừng tưởng rằng tôi không biết chú muốn nói xấu tôi với Chủ Nhiệm, bớt mơ tưởng đi!”
Hannibal nhắm mắt lại, hai tay duỗi thẳng và nắm chặt.
Sau vài lần lặp lại, y nở một nụ cười khát máu: “Anh Ryan, xét thấy tính đặc thù của anh, tôi đã cho anh đủ bao dung. Nhưng nếu chờ sau khi tôi tiếp xúc với kẻ vừa trở thành Hunter quay lại, nếu anh còn không chịu hợp tác và tôi sẽ biến anh thành bữa tối của mình.”
Trước khi trở thành Hunter, y là một con quỷ thích ăn thịt người...
Khả năng Hunter của y cũng liên quan đến điều này.
Nhưng Ryan lại càng khinh thường: “Chú định uy hiếp bác sĩ tâm lý? Dạng bệnh nhân gì mà tôi chưa gặp? Chú cho rằng tôi sợ sao?”
Nói xong, Ryan lại tự hỏi: “Hunter cái gì mà Hunter? Dưới con mắt của một bác sĩ chuyên nghiệp như tôi, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được các chú đều bị bệnh.”
“Ồ, chú nói là đi gặp một bệnh nhân khác sao? Chú có thể giới thiệu cậu ta với tôi. Tôi là một bác sĩ chuyên nghiệp và tôi biết cách điều trị bệnh tốt nhất.”
Hannibal lắc đầu nói: “Không phải, Mr. Đỗ Duy sẽ không muốn gặp bệnh nhân tâm thần như anh.”
Nói xong hắn quay lưng bỏ đi.
Ryan, người bị trói, mở to hai mắt, có chút sững sờ.
Mr. Đỗ Duy?
Hình như đã nghe cái tên này ở đâu đó.
Chờ đã, là Chủ nhiệm!!!!
Gã lập tức hét lên: “Chủ Nhiệm, nhanh đến tìm tôi, có quá nhiều bệnh nhân ở Twilight. Tôi không thể chữa khỏi một mình, tôi cần sự giúp đỡ của anh!”
Ở ngoài cửa, Hannibal đóng cửa lại khi y nghe thấy điều này, đồng thời mỉm cười nhìn vào trong góc.
Ở đó, có một bóng dáng mơ hồ, nhưng chỉ cần nhìn đi chỗ khác, sẽ vô thức bỏ qua.
“Thưa ngài Hannibal, ngài còn muốn tốn bao nhiêu thời gian cho bệnh nhân tâm thần này? Nếu ngài không thể khiến anh ta nghe lời, tôi không ngại giúp ngài.”
Giọng nói rất khàn, như thể dây thanh quản đã bị đốt cháy.
Hannibal cười không thay đổi: “Ông Depp, ông có biết câu chuyện về người chăn cừu và con cừu non không?”
Trong góc, kẻ tên là Depp ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
Hannibal mỉm cười đi về phía kẻ đó: “Đây là một câu chuyện rất thú vị, từ từ tôi sẽ kể cho ông nghe.”
……
Ở một nơi khác.
Đỗ Duy không biết rằng Giáo hội Twilight đã cử người tới tiếp xúc với hắn, kẻ đó là một Hunter có tên là Hannibal Lecter, và không biết rằng kẻ đó là một con quỷ ăn thịt trước trước khi trở thành một Hunter.
Tất nhiên, hắn không biết, một gián điệp có quan hệ sâu sắc với anh, theo cách mà không ai có thể tưởng tượng được, đã trực tiếp xâm nhập vào giáo hội của Twilight.
Hơn nữa còn do người của Twilight mang anh ta vào.
Còn hắn đã rời khỏi giáo hội, giờ đang ở cùng bà Senna, và buổi chiều hắn sẽ bay về New York với Alexis.
“Mr Đỗ Duy, khoản thù lao của cậu khi giải quyết vụ việc Mary Shaw lần này sẽ được chuyển vào thẻ ngân hàng cá nhân của cậu, khoảng 1 triệu.”
“Tất nhiên, khi giáo hội cần cậu đối phó với những sự kiện ác linh, xơ hy vọng con có thể tiếp tục duy trì hiện trạng và làm đúng trách nhiệm của mình.”
Khi bà Senna mở lời, bà có thái độ công tư rõ ràng.
Đáp lại, Đỗ Duy mỉm cười, sau đó nói: “Con sẽ làm những gì mình nên làm, chỉ là khi giải quyết Mary Shaw, con đã mất một số vật phẩm đặc biệt. Con hy vọng sẽ được bồi thường.”
Bà Senna gật đầu nói: “Yêu cầu rất có lý, xơ sẽ chuẩn bị một món đồ cho con. Chẳng qua, ác linh liên quan đến gương mà lúc trước con yêu cầu tìm. Xơ đã tìm được, ác linh rất yếu, nếu con không rảnh, xơ sẽ cho người niêm phong lại và giao cho con.”
Chiếc gương ác linh là một phần trong kế hoạch của Đỗ Duy để giải quyết ác linh Đỗ Duy.
Nhưng với sự đồng bộ của ký ức, có thể không đạt được hiệu quả mong muốn.
Nhưng nếu ác linh trong gương này có thể đạt đến mức độ kinh dị như Mary Shaw thì vẫn có thể tạo ra những hiệu ứng bất ngờ.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy hắng giọng hỏi: “Còn có ác linh ma gương khác nguy hiểm hơn không?”