Dịch: Hoàng Hi Bình
Khác biệt lớn nhất giữa ác linh Đỗ Duy và Đỗ Duy chính là việc định vị cái tôi, dựa trên trí nhớ.
Nó sống trong quá khứ. Ác linh không có cái gọi là mất đi nhân tính.
Không có cái gọi là cảm xúc, bản ngã.
Nhưng nó cũng là sự cố ngoài ý muốn.
Vì vậy, nó căm ghét thế giới này.
Nó cảm thấy rằng nó nên phẫn nộ.
12 ác linh tài xế vốn không đọ nổi ác linh Đỗ Duy, chưa kể đến cái chết của một trong số đó, khiến hắn luôn muốn tránh khỏi đau đớn lại bị động lòng.
Sự tức giận cần được trút bỏ.
Những ác linh tài xế đó không còn sức mạnh chống trả. Tất cả đều bị xé nát.
Khi ác linh cuối cùng chết trong tay nó, hơi thở của ác linh Đỗ Duy đã im ắng.
Không còn thấy cơn thịnh nộ vừa rồi.
Thay vào đó, nó lộ ra vẻ tao nhã khó tả.
Nhưng đây chỉ là dấu hiệu cho thấy sự tức giận bị kìm nén đến cực điểm.
Ác linh Đỗ Duy nhìn xe buýt, từng bước đi tới. Truyện Võng Du
Đèn xe buýt chập chờn, cửa trước trực tiếp đóng lại. Sau đó, tiếng rú vang lên, lao thẳng vào nó.
Cùng lúc đó, trong Ngôi nhà kinh dị trên cao, một con dao mổ bay ngược ra ngoài, lao thẳng vào ác linh Đỗ Duy đang đi về phía xe buýt.
Nó vung tay phải lên, con dao mổ lập tức dừng lại, khi nó biến mất và xuất hiện trở lại, con dao đã lọt vào trong tay của nó.
Sau đó, nó đã va chạm với chiếc xe buýt.
Đây là cuộc va chạm giữa cơ thể và da thịt, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Ác linh Đỗ Duy biến mất.
Đèn xe buýt vụt tắt.
Nó trực tiếp quay đầu xe và điên cuồng phóng về một hướng.
Bóng ngược của thành phố, trường học đều bị bỏ rơi.
Ngôi nhà kinh dị dường như không kịp phản ứng, đập vào bóng ngược của thành phố. Giờ mọi thứ đều bị nhét vào trong nó.
Nhưng dường như nó bị chơi xỏ, vô số bóng ma điên cuồng lan rộng, khi đến một điểm cực hạn, đột ngột co lại.
Ngôi nhà kinh dị biến mất.
Bóng ngược của thành phố, cùng với trường học, bị hai thứ quái dị vất bỏ.
...
Vào lúc này, trong trụ sở bên ngoài Vidar.
Trên mặt đất của những lâu đài, phủ một tầng bóng ma khó hiểu.
Một số thay đổi bất thường dường như đã diễn ra ở đây.
Ác linh Đỗ Duy đã giam hãm bóng ngược của thành phố, ngăn cản Đỗ Duy rời đi.
Và bây giờ, sau khi Ngôi nhà kinh dị và chiếc xe buýt cùng biến mất, bóng ngược của thành phố và thành phố thực bắt đầu chồng lên nhau. Đây không phải là vị trí tồn tại của thành phố. Nhưng hiện thực lại là như vậy.
Về phần đám người Vidar, lúc này đều tỉnh lại, có chút bối rối, không thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
“Tao đau đầu quá...”
“Nghi lễ xong chưa?”
“Thần ở đâu?”
Những hơi thở lạnh lẽo đó lặng lẽ biến mất khi giáo đồ của Vidar tỉnh lại.
Không ai để ý những gì đã xảy ra trước đó.
Tà giáo đồ không hiểu gì cả.
Nhưng biểu hiện của lãnh tụ Akalette lúc này lại thay đổi đáng kể, y biết rằng Thần này có vấn đề.
Nếu không phải lúc nào cũng bị ảnh hưởng và không thể phản kháng, y đã đối phó với ác linh Đỗ Duy rồi.
Vào lúc này, dù không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng Akalette, người đã hồi phục ý thức, ngay lập tức hét lên với những người khác: “Tất cả các Giáo chủ sẽ rời đi cùng những người khác, mang đi tất cả tài liệu trong giáo hội.”
Các Giáo chủ khó hiểu: “Chủ nhân Akalette, tại sao ngài lại muốn làm điều này?”
Akalette lạnh lùng nói: “Thứ gọi là Thần là giả. Nó lừa gạt chúng ta, nhưng chúng ta không thể đánh bại nó. Giờ chúng ta phải rời đi.”
Tôn giáo Vidar rất mạnh ở Châu Âu. Nó không chỉ có một điểm dừng chân.
Ngay cả tổng bộ, cũng có địa điểm dự phòng.
Nhưng họ không nhận thấy, vào lúc này, trên đầu, quả bóng bay màu đỏ vẫn đang căng phồng, mà Pennywise ở bên trong, đang nở một nụ cười gớm ghiếc với mọi người bên dưới.
...
Ở một nơi khác, người của giáo hội cũng đang đánh úp Vidar.
Họ tức tốc tiến vào châu Âu, bắt đầu một cuộc thanh lọc.
Giáo chủ dẫn đội, cộng với chính phủ bật đèn xanh.
Vidar gần như chỉ có thể chịu trận.
Mà không chỉ có giáo hội, nhiều tôn giáo ở Châu Âu cũng đã tiến hành các cuộc tấn công vào Giáo phái Vidar. Họ nhận ra rằng đây là một cơ hội và không ai có thể bỏ qua.
Xét cho cùng, Vidar rất mạnh, cũng có sức mạnh kỳ lạ.
Có thể gặm một miếng thịt có thể làm cho lực lượng của họ lớn mạnh hơn.
Theo thời gian, ngay cả Voodoo và Turinism cũng gia nhập.
Còn về Twilight...
Bọn họ vẫn đang cần truyền dịch.
Alvin Dawkwe gần đây càng ngày càng già đi, ông ta vốn tóc bạc phơ trông như sáu mươi tuổi, nhưng giờ đã hoàn toàn hói đầu.
Các vết đồi mồi, và nếp nhăn trên da mặt cũng ngày một nhiều hơn.
Như ông ta đã từng nói, ông ta sẽ chết.
Hunter già đã không đợi cho đến khi người của Twilight tấn công mình. Ông ta muốn có một vài ý tưởng dự phòng trước khi chết, nhưng đã thất bại.
“Sẽ thật tuyệt nếu người của Twilight cũng tham gia.”
Alvin Dawkwe chống gậy, nhìn trang viên bị thiêu rụi trước mặt.
Giáo đồ Vidar có vẻ thích xây tổng bộ trong trang viên.
Bên cạnh ông ta, một giám mục bất đắc dĩ nói: “Trước kia Twilight cũng không như thế này. Mỗi lần giáo hội hành động, bọn họ cũng đều không chịu kém cạnh.”
“Nhưng không biết tại sao gần đây Twilight lại rất im ắng.”
“Những Hunter của họ đã không ra ngoài trong 3 hoặc 4 ngày.”
“Hơn nữa, theo như tôi biết, không có Hunter nào ra tay trong một số sự kiện ác linh ở Thụy Sĩ, nhưng các thành viên bên ngoài ngoại của họ đang giải quyết chúng.”
Alvin Dawkwe nheo mắt: “Điều này không phù hợp với phong cách hành xử của Twilight. Tôi có linh tính rằng họ phải đang chuẩn bị thứ gì đó.”
...
Thụy Sĩ, tổng bộ của Twilight.
Xè……
Tiếng xả bồn cầu.
Cửa WC bị đẩy ra.
Matthew nhợt nhạt từ bên trong bước ra.
Trong phòng khách, là một Hunter, đó là Tiquel, người đã được lệnh theo dõi Ryan.
“Chuyện bên Ryan là gì? Con đã tìm ra kẻ đứng sau chưa?”
2 ngày này Matthew rất khó chịu.
Truyền dịch cũng vô dụng, càng truyền càng khó chịu...
Nên ị thì vẫn ị...
Vì vậy, ông ta rất mong muốn giải quyết vấn đề chết tiệt này càng sớm càng tốt, nếu không, Twilight, giáo phái đã tồn tại gần hai trăm năm, có thể phải công bố giải tán.
Tiquel nhìn Matthew, vội vàng nói: “Thưa ngài, Ryan không có gì bất thường, nhưng tôi thấy James có chút không ổn.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“James... đôi mắt của cậu ta không thể nhắm lại được, đôi mắt đó khiến tôi cảm thấy không dễ chịu, cứ như thể chúng còn sống vậy.”
“Ngoài ra, cậu ta dường như đã chết.”
Matthew biến sắc.
Nhưng vào lúc này, có một tiếng nổ.
Đột nhiên, sấm chớp rền vang trên bầu trời của Thụy Sĩ.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, Matthew lập tức ngẩng đầu lên và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, ông nhìn thấy một chiếc xe buýt chạy trong mưa.
Cửa trước trực tiếp bị đạp ra ngoài, một tay cầm dao mổ cắm vào thân xe.
Một người đàn ông mặc áo khoác ba lỗ và đeo balo rướn tới trước, với vẻ mặt dữ tợn đang cố gắng trèo ra khỏi xe buýt.
Nhưng cơ thể của hắn được bao phủ bởi một số sợi tơ mịn màu đen, giống như mạng nhện, dính chặt vào đó.
Matthew ngẩn người: “... người đó hình như là phó Sở Tài Phán của giáo hội, Đỗ Duy?”