Tự Mộng

Chương 38: Chương 38: Diễm sắc




Trải qua một buổi được Bạch Khải Hạp huấn luyện, Cố Tử Ninh có thể gập được hơn 100 cái luôn, không thể không nói vị kia đúng là quá lợi hại.

Một bên phó sĩ quan ngồi chậc chậc lưỡi vui vẻ, một bên Cố Tử Ninh ra sức gập trong thời gian quy định. Mỗi lần ngồi dậy hai má cậu không tự chủ được đỏ lên, bởi vì Bạch Khải Hạp đang đứng ở phía đối diện nhìn cậu. Nhớ tới những phút giây hoan ái kịch liệt ngày hôm qua, từng phút từng giây cũng khiến cậu rất hạnh phúc.

Nhưng hôm nay Nghiêm Diệp không tới, cậu càng lúc càng cảm thấy kì quái. Lớp trưởng hôm nay sao thế nhỉ?

Vì vậy giờ nghỉ, cậu hỏi Bạch Khải Hạp vấn đề này. Kết quả là hắn chẳng nói chẳng rằng, nhíu mày hôn trán cậu một cái.

”Anh có chuyện quan trọng!” Nói xong hắn liền vội vàng rời đi.

Cậu nhìn bóng lưng vội vã của anh Hai, bĩu môi, sao anh Hai giận dai như vậy, chẳng lẽ vẫn còn nhớ chuyện hôm bữa lớp trưởng hôn mình sao?

Đừng hỏi tại sao giấm lại chua, bởi vì anh Hai cậu đang ghen!

Cậu mím môi cười, Bạch Khải Hạp như vậy lại khiến cậu vui hơn, điều này rõ ràng là anh Hai đang quan tâm cậu đó.

Nghĩ nghĩ một chút, cậu vẫn thấy hay là về nhà thăm Nghiêm Diệp thì hơn. Tối qua cậu tới nhà anh Hai nên không về phòng trọ, kể từ lúc Nghiêm Diệp ngất xỉu được khiêng đi thì cậu vẫn chưa gặp y lần nào. Lần trước cậu đi tìm y, vô tình lại bị chồng y chào hỏi với vẻ mặt không thiện ý cho lắm. Mong là lần này không có gì hết nha!

Cố Tử Ninh về nhà không thấy ai, song, cửa phòng Nghiêm Diệp mở toác hoác, bên trong đồ đạc vứt lung tung. Thời đại này rồi mà còn có ăn trộm sao? Cậu rón rén bước vào, đồ đạc vứt bừa bãi trên sàn nhà.

”Nghiêm Diệp? Cậu có ở đó không? Nghiêm Diệp?” Cố Tử Ninh thấp giọng hỏi, phòng ngủ của Nghiêm Diệp chỉ được cách bằng một tấm kính cường lực, nhưng càng đi vào bên trong đồ đạc càng có điểm khả nghi. Sao… Cái này hình như là bao cao su thì phải?!

Cậu mới bước chân qua tấm kính kia liền giật bắn mình, trời ạ, cầu thiên lôi giáng xuống chôn con đi. Mắt con, mắt con mù rồi… Nghiêm Diệp, y, y…

Bây giờ phơi bày trước mắt Cố Tử Ninh chính là Nghiêm Diệp ở bộ dáng yêu nghiệt nhất, cậu nháy mắt hô hấp cũng khó khăn.

”Lại là cậu, xem ra cậu rất thích xem người khác làm chuyện đó đấy!”

”Không có! Không có!” Chúa ơi, cửa phòng mở toác hoác, đồ đạc vứt lung tung thế kia có bố thằng nào không nghi ngờ được hả?

”Tôi… Đi đây! Không quấy rầy hai người nữa!”

”Khoan! Tới thật đúng dịp. Tôi không hiểu cậu tự tiện vào phòng người khác như vậy, còn không chào hỏi nữa.”

Có anh mới tự tiện vào nhà tôi đấy, tôi chào Nghiêm Diệp chứ chào anh chắc. Cố Tử Ninh thầm bĩu môi trong lòng.

”Hôm nay Nghiêm Diệp không đi học, lỡ buổi kiểm tra. Phó sĩ quan rất giận, nếu cậu ấy còn không đến nữa sẽ bị đánh rớt bài thi này.”

”Muốn xem nữa không?”

”Biến thái vừa thôi!”

Cậu ôm mặt chạy ra ngoài, đóng cửa phòng cái rầm rồi ôm ngực chạy nhanh hết tốc lực về phòng, hổn hển thở.

Cậu có muốn đâu, tại cái cửa phòng, tại cái đồ đạc lung tung! Người gì đâu mà đáng ghét, không bằng một góc anh Hai!

[…]

Trong phòng, tứ chi Nghiêm Diệp bị dây thừng mảnh màu đỏ trói lại, căng ra ở bốn góc giường khiến cho hai tay và hai chân ở tình trạng mở lớn. Đặc biệt là hạ thân màu tiểu mạch cũng bị buột lại bằng một sợi dây màu đỏ, nơi đây chắc hẳn rất ít sử dụng, tiểu huyệt hồng chúm chím khép mở. Lõa lồ toàn diện, nóng bỏng câu người.

Chồng y….

Tăng Mạch Đoan bước qua, khẽ cười nhìn tác phẩm của mình. Dây thừng vô cùng có kĩ xảo, nút thắt tinh tế, đặc biệt là điểm trước ngực sưng cứng kia cũng đã được hắn kìm hãm bằng cái kẹp núm vú kim loại, đầu bên kia đã được hắn xỏ khuyên. Một cái khuyên màu bạc lấp lánh, đuôi khuyên tinh xảo chế tác hành hình cái lá nhỏ, vô cùng nổi bật.

Y đang nhắm hai mắt, lông mi dày phập phồng theo từng nhịp thở, rũ lên rũ xuống nhẹ nhàng. Dáng người lúc ngủ của y rất mềm mại, nhưng khi đôi mắt ấy mở ra, ánh mắt thường kiêu ngạo híp một cái, sống lưng thẳng tắp. Người thấy người sợ, có lúc cũng dọa không ít người.

Tăng Mạch Đoan cẩn thận tháo mấy nút buộc ra, bôi trơn cho tiểu huyệt của y sau đó nhét một cái trứng rung nhỏ vào bên trong. Nghiêm Diệp run rẩy rên rỉ đáp lại hành động này, thanh âm mềm như nước, ngay cả Cố Tử Ninh vô can ngồi bên phòng cũng vô tình nghe được.

Trời đất, cậu có muốn ở nhà cũng khó quá rồi. Nghĩ thầm như vậy, Cố Tử Ninh thay quần áo rồi ra thư viện đọc chút sách.

Trả lại thế giới cho hai người đó! Thật là..

Trở lại thế giới bên phòng Nghiêm Diệp, bây giờ sắc mặt y đỏ bừng, môi khẽ mấp máy, bộ dáng rõ ràng là bị bỏ thuốc kích tình, phong tình dào dạt nằm trong lòng Tăng Mạch Đoan…

[…]

10 giờ khuya Cố Tử Ninh mới dám về nhà, rõ ràng đó cũng là nhà cậu mà, tại sao phải khổ sở thế này? Thật mệt mỏi quá đi!

Mở cửa rồi bước vào nhà, cái mùi xấu xa của tên kia đã biến mất, chắc là về rồi. Giày và áo khoác của Nghiêm Diệp cũng biến mất theo.

Cậu đi tới trước cửa phòng mình, chân bỗng đụng trúng một cái hộp màu đen to tướng. Ôm nó vào phòng, Cố Tử Ninh mới dám mở ra. Lập tức, một màn hình liền hiện ra. Chồng của Nghiêm Diệp, hắn ta để lại lời nhắn cùng hình ảnh.

”Bạn học nhỏ, cậu có muốn cùng người yêu mình thử một chút không?”

”A?” Cậu ngơ ngác nhìn màn hình, không hiểu hắn ta muốn nói cái gì.

”Tôi biết cậu sẽ ngơ ngác mà, cái này tặng cậu coi như công sức làm bạn với tiểu Diệp một chút. Mặc nó vào rồi ngoan ngoãn nằm trên giường, người yêu của cậu sẽ hăng hái thương cậu. Tôi bảo đảm cậu sẽ vô cùng thỏa mãn. Bye!”

Ơ?!

Nhìn cái hộp đang cầm trên tay, cậu có chút tò mò, cái gì kì diệu thế?

Bên kia màn hình Tăng Mạch Đoan đang thỏa mãn nằm đùa giỡn cơ thể Nghiêm Diệp ở nhà của hắn ta, khóe miệng cong cong. Bạch Khải Hạp, có mèo con đang đợi cậu ở nhà kìa, cậu còn tâm sức để khống chế tôi nữa sao?

Haha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.