Nghe được lời này của Bạch Khải Hạp, trong đầu Cố Tử Ninh ầm một tiếng. Đột nhiên cậu nghĩ tới lần đó, lần đó cậu bài tiết ra bút lông không thành công, bởi vì bút lông thực sự quá nhỏ, như vậy hôm nay, cái đuôi mèo này… Không biết có được hay không?
Cậu không nói một lời, mím môi bắt đầu co bóp tràng đạo. Quay đầu đi, cậu không muốn nhìn Bạch Khải Hạp nữa, ánh mắt mông lung.
”Ưm… Đuôi mèo nhúc nhích rồi… A…” Cố Tử Ninh nhìn cái đuôi đang từ từ trượt ra, không khỏi nhục nhã xấu hổ vô cùng. Bạch Khải Hạp khóe miệng cũng nâng lên ý cười, mang một loại tà mị khó nói nên lời. Hai tay không an phận tháo nơ ở cổ áo cậu ra, mò vào bên trong lồng ngực đầy mồ hôi kia. Ngón tay tìm đúng điểm sưng cứng liền vặn nó mấy cái.
”Chủ nhân… Em không tập trung được…”
”Tiếp tục đi.”
Hắn nhéo nhéo nơi đó một lúc lâu sau, nó liền sưng cứng, đổi thành màu đỏ thẫm mềm mại, nơi này lúc nào cũng vừa ngọt vừa thơm, luôn khiến hắn có cảm giác nó sắp chảy ra sữa vậy. Đầu lưỡi tà tứ cách một lớp vải mỏng liếm đầu vú đến ướt sũng, sau đó hắn dùng răng nanh nhá nhá cục thịt đáng yêu kia, nhưng hắn chỉ chơi đùa với một bên, bên còn lại thì lạnh lẽo.
”Chủ nhân… Đừng dùng răng… Ưm… Ưm… Bên kia nữa, thật ngứa…”
Sau một hồi cố gắng tống đuôi mèo ra, tiểu huyệt phản chủ lại nuốt vào một khúc khiến cậu khổ ở vô cùng. Bạch Khải Hạp thấy vậy liền đánh lên mông cậu một cái, một cái đánh này lại khiến dương vật giả chui sâu hơn.
”Tiếp tục.”
Hai mắt cậu đỏ hồng co bóp trong huyệt. Thật là mệt, nếu biết Bạch Khải Hạp xấu như vậy, cậu đã không ngây thơ mà đi câu dẫn vị chủ nhân này rồi. Cuối cùng, qua hơn nửa thế kỉ, Cố Tử Ninh thành công bài tiết ra được cái đuôi mèo, khi cậu nghe được tiếng ‘Cạch!’ rơi xuống liền thở phào một cái.
Nóng quá…
Cậu nhìn xuống ngực thấy Bạch Khải Hạp vẫn nhàn nhã trêu đùa núm vú, búng búng, rồi lại vặn xoắn, đè ép rồi lại kéo lên. `
Dâm thủy vì không có cái gì chắn lại nữa liền bắt đầu rỉ ra, miệng huyệt khép mở đói khát cầu có vật an ủi.
”Chủ nhân… Mau tới… Mèo dâm đãng thật đói… Xin chủ nhân cho em ăn…”
Cậu từ bỏ hết tất cả, phóng đãng kêu lên, ánh mắt quyến rũ mị hoặc như tơ, rất sợ Bạch Khải Hạp bỏ đi.
”Mèo ngoan, chủ nhân cho em.” Bạch Khải Hạp động thân, hôn cậu một cái.
”Thoải mái không?”
”Thoải mái… A ưm…” Cố Tử Ninh hai mắt khép hờ, trong miệng phả ra từng trận hơi nóng. Không khí bắt đầu biến chuyển theo tình huống kì lạ hơn.
”Ninh… Em có cảm thấy cơ thể mình có gì thay đổi không, có phải là rất nóng không?” Bạch Khải Hạp nhạy cảm phát hiện ra được biến hóa của cậu, vội vàng hỏi.
”Rất nóng? Ưm… Thật sự nóng… Mặt em nóng… Thân thể nóng… Ngay cả nơi này… A ô… Cũng nóng…” Cố Tử Ninh vừa nói vừa nhúc nhích mông khiến dương vật Bạch Khải Hạp cắm sâu hơn, nhìn biểu hiện mê man của cậu, dương vật càng trướng hơn.
Hắn đưa tay sờ gáy của cậu, phát hiện nơi này có một thứ nhỏ nhỏ nhô ra, mới nhấn một cái cả người cậu liền run bần bật.
”Chủ nhân… Anh sờ cổ em làm gì… Thật ngứa…”
”Tiểu Ninh… Em trở thành Omega rồi.”
Hắn cười cười, thành thật nhìn cậu, tâm tình rất hạnh phúc. Tiểu Ninh quả là bảo vật của một mình hắn.
”Ưm?” Cậu không hiểu tại sao anh Hai mới rờ một cái liền nói mình là Omega, cậu không có cảm nhận được mình biến hóa cái gì hết.
Thật ra thì cậu không biết nguyên nhân chính là khi anh Hai đưa cho cậu một mớ sách ”Giới tính thứ hai thức tỉnh”, cậu còn chưa đụng tới mấy trang đã quẳng đi rồi chơi game, cho nên không hiểu rốt cuộc làm sao mà Bạch Khải Hạp biết được.
”Ngốc quá, em có cái kết. Kết này chứng tỏ em là Omega, bây giờ em có thể được anh… Kí hiệu.” Bạch Khải Hạp trầm thấp nói ra, sau đó hạ thân liền giật giật. Cố Tử Ninh khiếp sợ nói không nên lời, ngay cả Bạch Khải Hạp không đâm mình cũng không để ý, cậu bây giờ tâm tình thật phức tạp, không biết nên cao hứng hay là sao mới phải.
”Anh Hai… Em, em bây giờ có thể được kí hiệu… Anh làm đi có được không?” Cậu đỏ mặt cắn môi, ánh mắt sáng long lanh.
”Được.” Bạch Khải Hạp mắt ngậm ý cười, cúi người liếm nơi nhô ra đó.
Đầu lưỡi rất nhẹ nhưng lại mang tới kích thích khủng khiếp, cậu có cảm giác cả người có từng luồng điện chạy ào ào.
Chỉ trong một cái chớp mắt, răng nanh sắc nhọn của Bạch Khải Hạp đã cắm phập vào gáy cậu, huyết dịch giao hòa, Cố Tử Ninh cảm nhận được thân thể mình biến hóa long trời lở đất. Hai mắt cậu mở to, khí tức công chiếm trên người Bạch Khải Hạp cuồn cuộn điên cuồng, càng lúc càng đậm khiến cậu không thở nổi.
Đau quá.
Dương vật Bạch Khải Hạp vì tin tức tố cũng căng lớn đáng sợ, gân xanh nổi lên. Nó lại từ từ nhét vào huyệt cậu, bắt đầu cắm sâu, va chạm như muốn công phá hết tất cả phòng tuyến cuối cùng.
Một độ sâu chưa từng có được.
”A… A… Thật là sướng… Anh Hai… Mau hơn chút nữa… Ưm…” Cố Tử Ninh khóc, nước mắt như đê vỡ lã chã tuôn xuống, không cố kị bất kì điều gì nữa mà rên lớn, ôm lấy Bạch Khải Hạp mặc cho hắn dùng tốc độ kinh khủng nhất cắm mình.
Linh hồn hòa hợp theo một cách thuần túy nhất, giống như trong trời đất chỉ còn có bóng dáng người kia.
”A a a a ————!” Quy đầu của hắn trướng lên, đem hết tất cả tinh dịch nóng bỏng bắn sâu vào cơ thể cậu khiến cậu thất thanh hét chói tai.
Phía sau vừa đau đớn vừa tê dại, trên cổ còn rỉ máu khiến Cố Tử Ninh ngất lịm đi.
[…]
Sau khi kí hiệu xong, Bạch Khải Hạp bế ngang cậu vào nhà tắm tắm rửa. Động tác của hắn mềm nhẹ nâng niu, như sợ một giây sau Cố Tử Ninh sẽ tan biến mất. Tử Ninh của hắn, từ nay về sau cũng chỉ là của hắn. Một lần yêu, cả đời yêu. Nhìn thấy nước mắt thấm đẫm trên hàng mi cậu, hắn hôn nhẹ xuống.
Tử Ninh, anh xin lỗi, anh muốn dành phần đời còn lại để yêu em trọn vẹn nhưng chỉ sợ…
Ánh trăng màu máu nhợt nhạt rải xuống thế giới, tối nay đoàn trưởng đã gởi tin tức khẩn cấp tới, chỉ đích danh hắn.