CHƯƠNG 16
Bán moe ý là rất dễ thương rất dễ thương.
Quan Tiểu Cẩn dắt Quan Quan, mang một đống đồ lên, hăng hái trở về, dáng vẻ khoe khoang ấy, y hệt như một đấu sĩ chiến thắng trở về.
Thức ăn đã dọn lên bàn, phong phú ngoài ý muốn.
“Đầu cá ───” Quan Quan chỉ vào đĩa đầu cá rắc ớt băm, bĩu môi, còn nói: “Nhiều ớt quá.”
“Ớt băm không cay.” Mộc Tử Duy xới cơm vào bát cho Quan Quan và Tiểu Cẩn xong, sau đó dùng đũa chỉ canh: “Nếu em sợ cay thì ăn cái này. Cũng là cá, không cay.”
“Không sợ đâu!” Quan Quan nghiêm túc thanh minh, ánh mắt nhìn về phía bát canh. “Nó cũng cay.”
Canh màu đỏ ươm, thoạt trông rất cay.
Quan Chước nói với: “Không phải ớt đâu, là cà chua đấy.”
“Ừ,” Mộc Tử Duy gật đầu, “Có cả đu đủ nữa.”
“Ô ─── ngon!” Lúc Quan Quan còn do dự, Quan Tiểu Cẩn đã ngồi xuống cầm đũa ăn.
Vị cà chua chua ngọt và đu đủ thơm ngát, toàn bộ ngấm hết vào thớ cá mỏng. Quan trọng là con cá này ít xương, Quan Tiểu Cẩn suýt thì chưa nhai đã nuốt.
“Quan Tiểu Cẩn.” Quan Chước thấy Quan Tiểu Cẩn ngấu nga ngấu nhiến, rồi lại đống đồ cô mang về.
“Anh.” Quan Tiểu Cẩn gắp cho Quan Chước một miếng cá, “Ăn nhiều một chút. Có người nói ăn cá nheo tráng dương nha ~”
Mộc Tử Duy thoáng ngây người, trên mặt hơi đỏ, cúi đầu: “Ack… tôi chỉ thấy nó ít xương, không để ý những điều khác.”
“Tôi biết.” Quan Chước nói, sau đó thản nhiên liếc Quan Tiểu Cẩn: “Em tới chỗ chú Mạnh à?”
“Đúng vậy.” Quan Tiểu Cẩn cười nói, chỉ đống túi ấy, “Đống đồ ấy là thím Mạnh cứ đẩy cho em.”
Hỏa quả, lá trà gì gì đó, ừm, còn có cả ‘quà ra mắt’ cho cô và Quan Quan vứt trong túi nữa.
Quan Chước cau mày như Quan Tiểu Cẩn dự liệu.
Quan Tiểu Cẩn ăn rõ high, quai hàm nhồm nhoàm, nghẹn ứ, nói ú ớ không rõ: “Sao em không được đi? Đã lâu rồi chưa gặp chú gì rồi còn gì?”
“Nhưng em nên biết là chú Mạnh bây giờ đang làm gì. Em và Quan Quan qua đó, nếu bị ai có lòng xấu thấy thì làm sao?” Nhất là, nếu như bị kẻ thù của chú Mạnh thấy, vô cớ bị cuốn vào vũng nước đục ấy… .
“Em bất cẩn như vậy sao?” Quan Tiểu Cẩn bĩu môi, “Em không đi, lẽ nào để anh lại bị họ lôi tới trút rượu?”
“Sự việc đã giải quyết rồi.”
“Em biết chuyện này đã được anh giải quyết. Nhưng chuyện như thế có một thì sẽ có hai, muốn kéo anh vào nhập bọn cũng không phải một hai người.” Lời nói của Quan Tiểu Cẩn có hơi kích động.
“Anh, anh dù lợi hại cũng không có nhiều miệng, dạ dày hơn người khác. Lần này anh có thể chuốc say người khác, thế còn lần sau? Hơn nữa, uống nhiều lại không tốt cho cơ thể, anh muốn Quan Quan ngày nào cũng một mình đợi ma men sao?”
“Quan Chước cũng không phải ma men.” Mộc Tử Duy nhỏ giọng biện giải thay Quan Chước.
“Tiểu ngốc thụ! Ở đây không có chuyện của anh!” Quan Tiểu Cẩn lớn tiếng nói.
“Tiểu ngốc thụ?” Mộc Tử Duy nghe xưng hô này mà sững sờ. Người trong tieba đều gọi người bị cắm vào.. là thụ sao?”
Cậu cũng không phải yêu quái hay là thần tiên, lại không có ‘tiểu nộn huyệt’, ‘tiểu mật huyệt’, ‘cánh hoa’, ‘mị huyệt’ gì gì đó, sao lại là thụ.
Quan Chước nghiêm khắc nhìn Quan Tiểu Cẩn, nói: “Em đừng dữ với cậu ấy.”
Sự thực chứng minh, lực sát thương của anh trai vẫn rất mạnh, Quan Tiểu Cẩn vừa rồi còn kiên cường thoáng cái đã héo rũ: “Em không muốn dữ với cậu ấy… Em chỉ muốn giúp anh.”
“Anh, em không phải đứa con nít vô dụng mười năm trước. Em không thể để các anh làm nhiều việc cho em như thế mà cứ ở bên cạnh không thể giúp đỡ gì.”
“Có một số việc, phụ nữ và trẻ em còn hữu dụng hơn cả đàn ông. Em có thể tỏ ra yếu thế, giả vờ đáng thương, những thứ ấy anh không thể làm được. Em là con gái ruột của đại ca bọn họ, nợ của em bọn họ cũng phải có phần giúp.”
“Anh, nói thật, có chuyện anh đừng một mình gánh vác không nói cho em, có được không. Như vậy, lúc em biết sẽ rất khó chịu. Anh.”
Quan Chước đưa tay xoa tóc Quan Tiểu Cẩn: “Anh chỉ muốn em bình an thôi.”
Quan Tiểu Cẩn bĩu môi, cố nhịn sự chua xót xông từ xoang mũi lên viền mắt. “Em biết anh muốn bảo vệ chúng ta, nhưng chúng ta cũng muốn bảo vệ anh. Chúng ta là người một nhà cả mà! Có chuyện gì vốn nên cùng gánh vác. Một mình anh gánh vác tất cả, thế là thế nào…”
Sắc mặt Quan Quan ngồi bên cạnh cũng ngưng trọng như một người lớn, dùng giọng nói mềm ấm nghiêm túc nói: “Đúng thế! Trẻ con cũng có ích.” Giống hôm nay nè, cô Cẩn đã khen nó rất giỏi.
Quan Tiểu Cẩn nhếch môi cười, nhéo cái má béo mềm của Quan Quan: “Đúng thế! Hôm nay Quan Quan cũng không chịu thua kém! Kêu bán moe là bán moe liền, mấy chú chỗ chú Mạnh đều sắp coi nó là cháu ruột rồi. Quan Quan nói cái gì là bọn họ đều nói được.” Ngay cả tiền lì xì cũng cho Quan Quan nhiều hơn.
“Hừ ~” Quan Quan mất tự nhiên xoay mặt qua, thoát khỏi ma trảo của bà cô, hỏi: “Bán moe là cái gì?”
Quan Tiểu Cẩn lại ôm nó một cái rõ chặt, dùng mặt cô cọ mặt nó: “Ý là rất dễ thương rất dễ thương ~” Mắt liếc đến tiểu ngốc thụ hoàn toàn đang sững ra, trong lòng bổ sung một câu: tiểu ngốc thụ cũng cực moe ~
“Không thèm đáng yêu!” Khuôn mặt của Quan Quan đỏ bừng.
Chờ đũa giỡn cháu trai xong, Quan Tiểu Cẩn hỏi Quan Chước: “Anh, lúc nào tảo mộ? Đại ca không phải bề bộn công việc sao? Có thể đi cùng chứ?”
“Anh ấy bảo sẽ rút thời gian ra. Nhưng có mấy người ở chỗ khác, phải mất một thời gian mới tụ họp được lại.”
“Chắc chắn khi đó chứ? Em thấy mang hoa păng-xê đi thăm mẹ, muộn quá sẽ quá thời kỳ nở hoa.”
“Mùng bảy tháng sau.”
“Vậy là tốt rồi, thời gian nở hoa păng-xê nhà Hiểu Huyên muộn hơn một chút, chắc vừa tầm.”
“Ừ.”
Mộc Tử Duy thấy Quan Chước và Quan Tiểu Cẩn tán gẫu, lòng đột nhiên thấy khó chịu.
Quan Tiểu Cẩn và Quan Quan là người nhà Quan Chước, còn cậu không phải. Sự thực kiểu này đột nhiên xuất hiện làm lòng cậu không biết là cảm nhận gì.
Nhưng lại cảm thấy mình cũng không có lập trường gì mà koong vui, cậu vốn không phải người thân của Quan Chước.
Vẫn đang xuất thần thì di động vang lên, là tinn nhắn của Tần Cáp: ha ha ha ha ha ha ha! Sữa đậu! Anh giải phóng rồi! Anh tới Thành Đô rồi! Mau tới nhà ga đón anh!