Từ Một Tin Tìm Bạn Trăm Năm Trở Thành Vợ Người

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19

Hôm qua có phải không ngủ ngon không?

Lúc Mộc Tử Duy tỉnh dậy, Quan Chước đã dậy trước rồi, ngồi trên giường nhìn cậu. “Quan Chước.” Mộc Tử Duy vẫn mơ hồ, chỉ cảm thấy Quan Chước nhìn kiểu gì cũng đẹp, ngơ ngác gọi tên Quan Chước.

Quan Chước lại đột nhiên quay mặt qua chỗ khác, đứng dậy, đi mất. Mộc Tử Duy cảm thấy thái độ của Quan Chước là lạ, không giống trước đây. Rũ mắt nghĩ ngợi, nhớ lại chuyện tối hôm qua. Hôm qua… . Mình làm chuyện không biết xấu hổ, sau đó bị Quan Chước bắt gặp. Mặt Mộc Tử Duy không khỏi nóng lên.

“Nhưng mà vẫn ổn ha, tìm lý do giải thích, Quan Chước chắc cũng sẽ không nghĩ nhiều đâu.” Mộc Tử Duy tự an ủi mình.

Nhưng sự việc hoàn toàn không như Mộc Tử Duy tưởng. “Mộc Tử Duy, Mộc Tử Duy.” Thừa dịp anh hai đi thêm cơm, Quan Tiểu Cẩn nhẹ nhàng gọi Mộc Tử Duy, mở to miệng rất khoa trương khi phát âm: “Cậu với anh tôi làm sao thế?”

“… Tôi không biết.” Giọng Mộc Tử Duy buồn buồn, trong lòng cũng thấy buồn. Không chỉ có mình mà Quan Tiểu Cẩn cũng thấy Quan Chước lạ, hôm nay Quan Chước cố ý lảng tránh cậu.

Quan Chước vẫn để ý chăng? Hôm qua gặp phải trò hề của cậu. Có khi đã coi cậu là quái nhân cũng không chừng.

“Mộc Tử Duy, cậu đừng như thế chứ.” Thấy tiểu ngốc thụ dáng vẻ mất hồn mất vía, Quan Tiểu Cẩn tâm tình rất phức tạp, đau lòng mà cũng thấy rõ moe nữa. Cúi đầu cắn môi dưới, chắc bị anh cô vắng vẻ nên không vui rồi… .

“Nếu chọc anh tôi giận thì xin lỗi là được, anh tôi rất dễ nói chuyện.”

“Em đang nói gì đấy?” Quan Tiểu Cẩn còn chưa nói hết, đã bị Quan Chước bỗng dưng xuất hiện hù cho một vố lại càng sợ thêm: “Không có gì không có gì…” Lúc cuống quít che giấu thì đột nhiên chú ý tới mặt của Quan Chước.

“Anh! Sao vành mắt thâm vậy?” Cứ như là cả đêm không ngủ ấy. Cả đêm không ngủ… Toi rồi, lại nghĩ tới mấy thứ lung tung rồi… .

“Hử?” Mộc Tử Duy cũng ngẩng đầu nhìn về phía Quan Chước, vừa vặn đúng tầm nhìn của hắn.

Quan Chước quay mặt ra chỗ khác, tránh khỏi ánh nhìn của cậu.

Mộc Tử Duy càng khó chịu.

Trên bàn ăn, nhất thời bầu không khí có chút xấu hổ, ngay cả Quan Quan cũng nhận thấy có gì không đúng, nhìn chú nó rồi nhìn Mộc Tử Duy lại nhìn qua cô Cẩn.

Quan Tiểu Cẩn muốn nói gì đó xoa dịu bầu không khí này, vỗ đùi mạnh một phát: “Được rồi, hôm nay em phải đi tìm Hiểu Huyên chơi.”

Quan Chước: “Ừ.”

Mộc Tử Duy lại như đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Cái kia… Hôm nay tôi

cũng phải ra ngoài, ừ, đi dạo phố với bạn.

Quan Chước: “Bạn?”

“Ừ. Anh Tần ấy. Hắn nói hắn đã lâu chưa tới Thành Đô, gọi tôi đi dạo phố với hắn.” Thực ra nói thật lâu, cũng chính là đã hơn một năm. Khu trường dạy nấu ăn Tân Đông Phương ở Thành Đô, mặc dù chỉ là một nơi hẻo lánh ở ngoại đô phía nam thành phố, nhưng lớp học và bạn học cứ đến cuối tuần đều sẽ hay vào trung tâm thành phố chơi.

Quan Chước đột nhiên im lặng, mím môi không biết đang nghĩ gì. Cơm nước xong, Mộc Tử Duy đi rửa chén bát rồi mới đột nhiên mở miệng: “Tiểu Cẩn.”

“Có em!” Không biết có phải cô nhìn lầm không, Quan Tiểu Cẩn thấy sắc mặt anh hai cô khá âm trầm.

“Lúc ra ngoài chơi nhớ mang Quan Quan theo.”

“Vâng! Hả?” Quan Tiểu Cẩn bối rối, cô đi xem ‘phim’ với Hiểu Huyên cô nương, mang một đứa trẻ đi, chẳng lẽ để mọi người cùng nhau xem Hồ Lô biến hình à? Hồ Lô biến hình… có cởi tuốt cũng không thỏa mãn được các cô!

“Bây giờ mười giờ, em có thể mang Quan Quan đi.” Không đợi Quan Tiểu Cẩn phản ứng kịp, cô đã bị đuổi ra khỏi cửa, tay dắt Quan Quan.

“Đi chơi đừng về muộn quá, về sớm đấy.” Quan Chước ở cửa dặn dò cô. Cô cũng chưa nói cô và Hiểu Huyên hẹn nhau mấy giờ mà! Chưa chi đã bị đuổi ra ngoài như vậy… Anh trai à, anh đang gấp gì thế!

“Chú ơi, tạm biệt.” Quan Quan vẫy tay chào kiểu rất hiểu chuyện, chào Quan Chước trước khi đi chơi.

Quan Quan… Cháu cũng đừng diễn trò thế có được không. Sao không có ai để ý tới cô còn chưa đồng ý thế?

Quan Tiểu Cẩn dắt một đứa bé cùng bị ghét bỏ, trong lòng thầm ai oán. Vấn đề quan trọng là, cô và Hiểu Huyên hẹn nhau lúc 2 giờ chiều, giờ còn 4 tiếng nữa mới tới, cô phải mang Quan Quan đi đâu đây!

“Quan Quan và Tiểu Cẩn đâu?” Chờ Mộc Tử Duy tắm rửa xong đi ra thì chỉ thấy mỗi Quan Chước, lúc cậu nhìn về phía Quan Chước, Quan Chước vẫn né ánh mắt cậu.

“Ra ngoài.”

“À.”

“Chừng nào cậu đi?”

“Hả?”

“Cuộc hẹn của cậu với bạn cậu.”

“À, lúc nào cũng được, cả ngày hắn nhàn rỗi thôi mà… Làm sao thế? Có việc sao?” Nếu Quan Chước có việc, cũng chỉ có thể lỡ hẹn với anh Tần thôi. Dù sao chuyện của Quan Chước quan trọng hơn chuyện của anh Tần.

“Tôi đi cùng cậu.” Lúc Quan Chước nói thế, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Đúng lúc tôi cũng muốn đi dạo phố.”

“Ừa.” Mộc Tử Duy không cảm thấy Quan Chước đanh mặt nói “Muốn đi dạo phố” có gì kỳ lạ, chỉ thấy rất vui. Vốn còn tưởng cậu bị ghét chứ, ai dè lại được mời đi dạo phố cùng.

“Vậy chúng ta đi cùng nhau.” Mộc Tử Duy vui vẻ đồng ý, hoàn toàn không lo lắng một người khác đi cùng – Tần Cáp, lòng nghĩ ra sao.

Bởi vì muốn đi dạo phố, Quan Chước cũng không lái xe, chậm rãi đi cùng Mộc Tử Duy. Hai người con trai, một cao một thấp, chiều cao chênh lệch quá mức ấy làm người đi đường cứ nhìn hoài.

Mộc Tử Duy để ý thấy, vì chiều theo cậu, bước chân của Quan Chước cố ý bước rất chậm.

“Quan Chước…” Mộc Tử Duy ngẩng đầu nhìn sườn mặt của hắn, vành mắt thâm quầng ấy làm cậu thấy đau lòng, “Hôm qua anh không ngủ ngon phải không?”

Quan Chước cứng đờ mặt, “Vẫn ổn.” Không phải không ngủ ngon, mà là không ngủ.

Tối hôm qua, vốn dĩ kiểu dáng ấy của Mộc Tử Duy cứ một mực lượn trong đầu hắn, hắn từ từ nhắm hai mắt, cố gắng muốn vứt bỏ rung động từ con người vô tư nằm bên cạnh mình đây. Nhưng mà, vất vả lắm mới thấy buồn ngủ thì Mộc Tử Duy lại ôm lấy hắn, đầu nhẹ nhàng dựa vào bờ vai hắn, còn cọ qua cọ lại. Vì thế, tia buồn ngủ vất vả lắm mới có cũng tiêu tan thành mây khói.

Thấy Mộc Tử Duy ngủ say sưa, hắn chẳng dám nhúc nhích, thân thể có phản ứng cũng chỉ đành chịu đựng. Cơ thể cứng còng vượt qua đêm trường, một đêm thức trắng.

“Ừm… Quan Chước.” Mộc Tử Duy hơi do dự, mở miệng, “Con người anh Tần hơi ồn ào, nhưng rất tốt, anh đừng cảm thấy anh ấy phiền phức.” Không biết vì sao, Mộc Tử Duy cảm thấy Quan Chước không thích người ồn ào cho lắm, hơi sợ đến lúc đó rồi Tần Cáp bị hắn ghét.

“Ừ, không đâu, Quan Tiểu Cẩn cũng rất ồn.” Quan Chước thản nhiên nói, cái hắn để ý không phải anh Tần kia có lắm mồm hay không, mà là cái khác… .

“Ừa, vậy thì tốt rồi.” Nói thì nói vậy, nhưng Mộc Tử Duy vẫn thấy rất lo, cứ luôn cảm thấy khí chất của Quan Chước và Tần Cáp khác nhau nhiều lắm, nếu hai người ở chung một chỗ thì nguy.

Còn về phần vì sao lại lo lắng hai người không tốt… .

Thực ra Mộc Tử Duy chỉ để ý Quan Chước, hi vọng người bạn tốt của mình cũng quen Quan Chước. Tuy rằng cậu cũng không rõ, bạn của mình có quen được Quan Chước hay không thì có liên quan gì tới mình.



Lời tác giả:

Mộc Tử Duy: “Ừm… Quan Chước, con người anh Tần hơi ồn ào, nhưng rất tốt, anh đừng cảm thấy anh ấy phiền phức.”

Quan Chước: “”Ừ, không đâu, Quan Tiểu Cẩn cũng rất ồn.”

Tần Cáp và Quan Tiểu Cẩn: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.