CHƯƠNG 29
Tôi muốn ở bên anh, không chỉ là trong mơ.
Cúi đầu vì một người, dốc sức cố gắng vì người ấy… . Loại chuyện khẩu giao này, cho dù đối phương cam tâm tình nguyện, vẫn sẽ mang theo sắc thái ti tiện.
Mà một người đàn ông chịu làm chuyện này cho một người đàn ông khác, ngoại trừ thích ra thì Mộc Tử Duy không còn lý do nào khác.
“Quan Chước, tôi thích anh, thế còn anh?” Nếu không từ việc làm hôm nay của Quan Chước, cậu căn bản không dám nghĩ… .
Mối tình đơn phương này của cậu có thể không phải chỉ đơn phương yêu mến. Quan Chước mà cậu thích có thể cũng thích cậu. Họ có thể cùng nhau tiến tới, sẽ có tương lai dài lâu.
Tựa như trên bầu trời vốn rải rác khói mù, bỗng có một đường ánh sáng đâm xuyên qua tầng mây mù ấy. Trong nháy mắt đã có ánh sáng, đã có hi vọng.
Bất giác nắm chặt ra giường, nuốt ngụm nước bọt, đôi mắt trông mong nhìn bóng lưng Quan Chước, chờ một đáp án.
Quan Chước vẫn không quay đầu lại nên không nhìn thấy được nét thấp thỏm và chờ mong trên mặt Mộc Tử Duy.
Bàn tay vẫn buông hai bên hông nắm chặt thành quyền, sức lực lớn tới mức đầu khớp xương cũng đau. Giống như không làm vậy sẽ không nhịn được xoay người lại, ôm lấy, bắt lấy con người không nên thuộc về hắn.
“Quan Chước.” Mộc Tử Duy đợi đã lâu mà không thấy câu nói cậu muốn nghe, nghĩ có phải Quan Chước không nghe thấy hay không, đang muốn lặp lại lần nữa, lại nghe thấy giọng Quan Chước nặng nề lên tiếng: “Cậu… vì sao lại thích tôi?”
Mộc Tử Duy không chút suy nghĩ, “Bởi vì cậu tốt, rất dịu dàng.”
“Vậy… nếu tôi cũng không phải như cậu nghĩ thì sao?”
“Nếu như tôi chẳng hề dịu dàng, cũng không phải người tốt, hoàn toàn khác với cậu tưởng thì sao?”
Nếu Quan Chước không dịu dàng? Mộc Tử Duy nhất thời mơ màng.
“Nếu Quan Chước không dịu dàng”, đó không phải là “Nếu Quan Chước không phải là Quan Chước sao”? Nhưng Quan Chước rõ ràng là một người rất dịu dàng mà.
Cậu còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào thì Quan Chước đã đóng cửa đi rồi.
“Nào có cái gì ‘nếu’, thích chính là thích a…” Mộc Tử Duy lẩm bẩm nói với cánh cửa kia, nhưng cậu muốn những lời này truyền tới người kia thì người kia lại không nghe được.
“Nhưng Quan Chước tuy không nói thích mình, nhưng cũng không phủ nhận a. Nói vậy, có phải có nghĩa là, Quan Chước thích mình?”
“Nhưng… nếu là thích, vì sao không muốn thừa nhận chứ? Nếu thích nhau, không phải nên ở bên nhau sao?”
Mộc Tử Duy trằn trọc mất ngủ vì vấn đề phức tạp này.
Bỗng nhiên cậu nghĩ ra một điều, nhổm phắt người dậy, lăn xuống giường đi về phía phòng khách.
Phòng khách không bật đèn, đèn đóm vẫn còn sáng trong thành phố xuyên qua rèm cửa sổ, tạo thành một mảng mờ tối trong phòng.
Mộc Tử Duy nhón chân đi tới sô pha, đang muốn mở miệng đánh thức Quan Chước lại thấy Quan Chước mở to mắt.
“Quan Chước…” Cổ họng Mộc Tử Duy nhói một cái, trong màn đêm mờ mờ chỉ thấy đường viền ngũ quan Quan Chước. Đường mũi cao ngất cương nghị, cho cậu một cảm giác động lòng khong nguyên cớ.
“Có việc sao?” Hiện giờ Quan Chước cũng rất khẩn trương, hắn không xác định, nếu Mộc Tử Duy lại bày tỏ 1 lần nữa với hắn, hắn có thể kiên trì được như vậy không nữa.
Mộc Tử Duy tốt, đáng để người tốt hơn yêu cậu. Mà hắn cũng không thể xác định có thể đem đến cuộc sống an ổn hạnh phúc cho Mộc Tử Duy được hay không.
Đồng tính yêu nhau vốn đã bị người kiêng kị, càng đừng nói tới những chuyện hắn đã làm trước đây… . Hắn không sợ báo ứng gì cả, chỉ sợ báo ứng sẽ rơi xuống người hắn yêu.
Nhưng dù biết rõ như vậy, khắp ngõ ngách trong lòng lại vẫn còn chờ mong, chờ mong Mộc Tử Duy có thể hay không…. .
“Quan Chước, tôi muốn nói với anh…”
“Tiểu Cẩn đi rồi, anh có thể tới phòng cô ấy ngủ, không cần ngủ sô pha.”
“Sô pha nhỏ, anh sẽ bị lăn xuống đấy.” Nhất là lo đến tướng ngủ không yên của Quan Chước.
Lại nói tiếp, Mộc Tử Duy vẫn hơi tự trách, cậu nên sớm nghĩ ra mới phải, để Quan Chước ngủ một lúc lâu rồi mới nói. Nhưng… cậu đã nghĩ tới, Quan Chước sẽ không phải cũng không nghĩ tới chứ?
“…” Quan Chước ngây ngẩn cả người, im lặng một lúc lâu.
Tia sáng mờ mờ, thế cho nên Mộc Tử Duy không nhìn ra nét đỏ trên mặt Mộc Tử Duy.
Thấy Quan Chước đứng dậy đi về phía phòng Quan Tiểu Cẩn, cậu cũng an tâm, yên lặng trở về phòng.
Sau đó… .
Sáng ngày hôm sau, Mộc Tử Duy thấy mấy cuốn manga trong thùng rác.
“Ừm… những cuốn sách này vứt đi không sao chứ?”
“Không sao, manga đều là những thứ linh tinh.”
Mộc Tử Duy tỉ mỉ nhìn mấy lần, sau đó thấy chột dạ.
Trên bìa mấy cuốn ấy là một thiếu niên đẹp mắt to, trên người mặc tạp dề, cũng chỉ mặc độc cái tạp dề, một bên dây cầu vai trượt xuống. Đằng sau hắn, là một thiếu niên, liếm vành tai của thiếu niên mắt to, một tay ôm thắt lưng của hắn, một tay vói vào bên trong tạp dề.
Điều khiến Mộc Tử Duy chột dạ là… Bộ manga này, cậu đã đọc online rồi. Nếu Quan Chước biết rồi, có thể cũng cho rằng cậu cũng là một người linh tinh không?
Cậu hơi chột dạ lén liếc Quan Chước, vừa vặn chạm ánh mắt Quan Chước.
Quan Chước bụm mũi quay mặt qua, “Tôi không nghĩ cậu như thế.”
“Ừa.” Mộc Tử Duy gật đầu.
“Vậy hôm qua sao anh lại chảy máu mũi?” Chỉ vào khăn tay nhiễm máu trong thùng rác, hỏi.
Quan Chước im lặng, không phủ nhận.
Mộc Tử Duy cầm tay Quan Chước, nghiêm túc nói: “Quan Chước, tôi nghĩ, tôi thích anh”.
Vẫn là im lặng như cũ.
“Đêm qua anh nghĩ đến tôi phải không?”
Đôi tay mềm mại đang cầm tay hắn, là đôi tay hắn đã dắt đi trong con hẻm Khoan Trách, đôi tay nho nhỏ ấm áp, chạm vào sẽ chẳng muốn rời xa.
“Tôi cũng nhớ anh, còn mơ tới anh nữa.”
“Trước đây tôi không biết hai người đàn ông cũng có thể ở bên nhau, chỉ mơ thấy chúng ta ở trên trời, anh là đại thần tiên lợi hại, tôi là tiểu thần tiên vô dụng, chúng ta nuôi một đứa nhỏ…”
“Sau đó anh Tần bảo cho tôi, đàn ông cũng có thích đàn ông… Sau đó, trong mơ tôi liền thấy hai chúng ta ở bên nhau, mãi đến khi thành hai ông già cũng vẫn ở bên nhau.
“Tôi muốn ở bên anh, không chỉ là trong mơ.”
Nói không cảm động là giả, Quan Chước trong nháy mắt quên hết cái gì nên hay không, chỉ biết Mộc Tử Duy hắn thích đang nói thương hắn, nói muốn ở bên hắn. Như có thứ gì đó phá tan rào cản, tình cảm đè nén đã lâu sắp bạo phát. “Mộc Tử Duy, tôi…” Tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Mộc Tử Duy.
“Anh Tần?” Mộc Tử Duy nhìn màn hình hiển thị, kỳ lạ sao anh Tần gọi điện cho cậu lúc này.
“Cái kia… anh cứ tiếp tục đi.” So ra, cậu càng quan tâm điều Quan Chước muốn nói hơn, nhưng lúc định cúp máy thì bất cẩn ấn phím nghe, sau đó lại không cẩn thận biến thành loa ngoài.
Sau đó, truyền đến tiếng Tần Cáp nhao nhao ồn ào.
“Đậu bao tử, cậu đang làm gì đấy?”
“Anh đã nghĩ rồi, thích đàn ông thực sự rất mệt, anh đã lún sâu còn chú vẫn cứu được.”
“Trước đây anh không phải nói giới thiệu bạn gái cho chú sao? Tuy là bây giờ anh chưa tìm được cô nào, nhưng anh nghĩ ra một cách.”
“Anh cầm tư liệu của chú đi tới trung tâm mai mối hôn nhân đăng ký rồi.”
“Dù sao cũng chưa biết Quan Chước kia có thích chú không, không bằng chú cứ thử một cô coi sao.”
“Nói không chừng chú rất nhanh có thể quên người kia đi.”
—
Lời tác giả:
Dự là Tần Cáp sẽ bị rất nhiều cô ghét.
Có rất nhiều người đề nghị tư thế cưỡi ngựa, rồi đến từ phía sau, chơi chính diện, sau đó là tư thế Quan Thế Âm ngồi đài sen vân vân đều có…
Tôi nên thay tiểu ngốc thụ cảm ơn các cô còn chưa nói ‘đèn treo Italy’ sao?