CHƯƠNG 41
Nhà trẻ chính là nơi chuyên trông nom trẻ nhỏ
Quan Quan đang thổi bong bóng.
Chu môi, cẩn thận thổi, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cái bong bóng càng to càng nhiều màu… càng to càng nhiều màu, càng to càng nhiều màu rồi… .
“Bụp!”
Quan Tiểu Cẩn vươn tay, dùng móng tay nhẹ nhàng chọc một cái. Bong bóng tròn còn chưa kịp nhẹ nhàng bay về phía bầu trời kia đã bị vỡ tan.
“Cô Cẩn xấu xa!” Quan Quan dẩu môi, trừng mắt nhìn tên hung thủ.
Quan Tiểu Cẩn nhếch môi cười mỉm chi beo, kéo Quan Quan đến trước mặt. “Đi, chúng ta đi xem anh lùn với chú của cháu đi!”
Lúc Quan Tiểu Cẩn và Quan Quan tới đó, Mộc Tử Duy đang xem công nhân treo biển hiệu.
“Quan Quan, Tiểu Cẩn.” Mộc Tử Duy chạy qua.
Quan Tiểu Cẩn nhìn tiểu ngốc thụ, lại nhìn hàng chữ to trên tấm biển bên trên, mờ ám cười ‘hị hị’.
“Chalet” gì gì đó, rõ ràng là ý tứ trần trụi mà! Anh hai cái đồ ‘muộn tao’!
Mộc Tử Duy mặt đỏ lừ.
Tên quán là do Quan Chước quyết định. Tiếng Anh của Mộc Tử Duy không tốt, cậu không hiểu mấy chữ trên biển hợp lại có nghĩa gì.
Sau khi hỏi Quan Chước mới biết, đó không phải Tiếng Anh mà là Tiếng Pháp, ý là ‘Nhà gỗ’. Mộc Tử Duy sửng sốt nửa giây, lúc hiểu ra, vui sướng muốn ngốc luôn.
Mà sau đó, Quan Tiểu Cẩn thỉnh thoảng lại lấy chuyện này để cười cậu, nhưng bất kể bị pha trò bao nhiêu lần, cậu lần nào cũng thấy xấu hổ. Tuy rằng chính cậu cũng không biết mình đang xấu hổ cái gì.
Có thể hạnh phúc quá cũng là một chuyện làm người ta xấu hổ đi.
“Anh tôi ở trong à?” Quan Tiểu Cẩn hỏi.
“Ừ. Quan Chước và Quan đại ca đều ở trong đó.” Vốn mấy hôm nay, Quan Chước và Tần Cáp cùng nhau thảo luận thực đơn, Quan đại ca lại cũng tới, nói là giúp đề xuất ý kiến.
Quan Tiểu Cẩn dắt Quan Quan đi vào trong.
Trong quán trang hoàng cũng kha khá rồi, sắc thái là màu trắng, màu rám nắng nhạt ấm áp, màu vàng và màu xanh nhạt. Bàn gỗ, ghế gỗ, ngay cả tường cũng được tạo nên từ các thớ gỗ tròn xếp ngang màu trắng ngà, đúng là một căn nhà gỗ rất khác lạ.
Bên trong, ba người đàn ông đang thảo luận gì đó. Tần Cáp thì nóng tính, nói chuyện hay đập bàn, Quan Chước và Quan Trạc thì đều thuộc loại người trầm ổn, ba người ngồi một chỗ có vẻ khá là hài hước.
“Quan Quan, Tiểu Cẩn, hai đứa tới rồi à.” Quan đại ca thấy hai người họ, cười cười.
Quan Tiểu Cẩn tiến đến bên bàn, Quan Quan thì chạy tới bên cạnh Quan đại ca, bảo hắn ôm.
Quan Trạc nháy mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng suýt thì không nói nên lời, trước đó không lâu Quan Quan nhìn thấy hắn còn coi như không giờ lại làm nũng với hắn? Tình thương trong lòng Quan đại ca nháy mắt nổ tung, rất là cảm kích với em dâu – người đã làm Quan Quan có thay đổi lớn như vậy.
“Các anh đang bàn bạc gì đấy?” Quan Tiểu Cẩn hiếu kỳ hỏi.
“Thực đơn.” Quan Chước nói, nhìn ra ngoài cửa. “Anh ra ngoài xem Mộc Tử Duy.”
“…” Quan Tiểu Cẩn hoàn toàn bó tay với cách làm của anh hai cô với Mộc Tử Duy. Còn tiểu ngốc thụ cũng không phải trẻ con, có cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm, cách khỏi người một chút là phải chạy đi xem không?
“Đúng rồi, các anh đã bàn bạc thế nào rồi? Món ăn trong thực đơn đã quyết định hết rồi chứ?”
“Cũng gần hết rồi, dự định bán cả mấy món ăn thông thường và mấy món Pháp. Anh hai cô đúng là có bệnh, có tay nghề còn giấu diếm, nói cái gì chỉ cần làm đồ ăn trung quốc là đủ rồi, tôi phải nói mãi anh cô mới thay đổi đấy.” Tần Cáp oán giận.
“Ấy chà? Vậy sao?” Quan Tiểu Cẩn chống đầu. “Có thể là anh ấy sợ các anh đoạt danh tiếng đi. Anh hai tôi nấu ăn rất giỏi nga.”
“Cô ăn qua rồi?”
“Chưa.” Quan Tiểu Cẩn trả lời như đinh đóng cột.
“Vậy cô còn nói cái qué gì!”
“Loại chuyện này còn cần phải nghĩ sao? Anh tôi giỏi như thế, nấu ăn đương nhiên cũng giỏi rồi.” Quan Tiểu Cẩn vẻ mặt đương nhiên.
“Cô cái đồ bám anh.” Tần Cáp khinh thường.
Quan Tiểu Cẩn cũng vênh mặt lên tỏ vẻ ‘Tôi có anh tôi tự hào’.
“Bám anh cẩn thận sau này không gả đi được đâu đó!”
“Chị đã có người thu, anh mới không gả được ấy!”
Tần Cáp thoáng cái như thấy mặt Quan đại ca có chút dữ tợn, nhưng thoáng cái lại khôi phục nguyên trạng.
“Tiểu Cẩn, ngày kia mang bạn trai về đi, anh cả cũng muốn biết người đó rốt cục trông thế nào, có xứng với em không.” Quan đại ca vẻ mặt rất điềm đạm, nhưng Tần Cáp lại thấy rõ trên mặt chữ ‘không xứng với em gái tao tao liền tha ra ngoài chém’.
Quan Tiểu Cẩn lại tự dưng trở nên xấu hổ, “Chờ đến lúc quán của anh hai khai trương em sẽ dẫn tới.”
“Nói đến khai trương…” Quan Trạc nhíu mày.
“Lúc khai trương, chắc là lúc em khai giảng rồi đi?”
“Đúng thế, kỳ nghỉ loáng cái đã hết rồi, ghét thật…”
Quan Trạc nhìn Quan Quan trong lòng, Quan Quan cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Vậy Quan Quan làm sao bây giờ? A Chước và Mộc Tử Duy nhất định phải coi quán, còn anh… em cũng biết, công việc mà bận thì đến mình cũng không chăm sóc được.”
“Ack…” Quan Tiểu Cẩn thoáng cái nghẹn họng.
Nói thật, mặc dù Quan Quan có lúc rất khó chiều, nhưng phần lớn đều khá nghe lời. Nhưng dù nghe lời đến đâu, Quan Quan còn nhỏ như vậy, cũng không thể kệ nó ở nhà.
Quan Trạc cũng lâm vào trầm mặc.
Hắn nhớ tới trước đây, lúc hắn còn chưa ly hôn với mẹ Quan Quan. Khi đó hắn cũng không để ý nhà cửa, vợ hắn cũng thế. Quan Quan một mình ở nhà liền càng ngày càng bất hòa với hắn.
Có một lần trộm vào nhà lại chỉ có mình Quan Quan, chờ tới lúc em trai hắn tới mới phát hiện Quan Quan trốn trong phòng, Quan Quan vừa nhìn thấy hắn đã khóc, dỗ thế nào cũng không dừng được. Cái loại chuyện này, hắn không hy vọng nó sẽ xảy ra với Quan Quan nữa.
Tần Cáp nhìn một ông bố ngốc quan tâm sẽ bị loạn, một người cô đầu óc vẫn mơ hồ, thực sự không nhịn được chen một câu: “Đứa trẻ lớn như thế rồi, không phải nên đưa đến nhà trẻ sao?”
Quan Trạc, Quan Tiểu Cẩn: “!”
“Nhà trẻ?” Quan Quan nghiêng đầu, không giải thích được.
“Chính là nơi chuyên trông nom trẻ nhỏ đó, anh không ngoan thì có người đánh mông anh.” Tần Cáp nói thế, còn cố ý bày ra vẻ dữ tợn.
“Con không đi đâu.” Quan Quan trợn hai mắt.
Quan Tiểu Cẩn liếc Tần Cáp một cái sắc lẻm, quay đầu lại nói với Quan Quan: “Nhà trẻ còn là nơi có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng cháu…”
“Cháu mới không cần chơi với bọn con nít.” Quan Quan nghiêm trang nói.
Đang nói thế, Mộc Tử Duy và Quan Chước cùng nhau đi tới, Mộc Tử Duy cầm một tờ rơi trong tay.
“Tiểu ngốc thụ, anh cầm cái gì đấy?” Quan Tiểu Cẩn hỏi.
“À, cái này… ừm, cô gái phát tờ rơi cho.” Mộc Tử Duy đưa tờ rơi cho Quan Tiểu Cẩn.
“Tờ rơi này bảo gần chỗ chúng ta sắp mở một nhà trẻ, tôi đang nghĩ, Quan Quan có nên đến trường…”
Quan Tiểu Cẩn nói họ cũng đang thảo luận chuyện nhà trẻ, nhưng Quan Quan không muốn đi.
Mà cô nghiêng đầu qua lại phát hiện, Quan Quan đang nhìn chăm chú và tờ rơi trong tay cô, ánh mắt kia đúng là quá chăm chú.
Theo đường nhìn của Quan Quan, cô liếc mắt một cái đã thấy giữa tờ rơi, bức tranh tuyên truyền, chiếc cầu trượt xinh xắn.
–
Lời tác giả:
Trong mắt Quan đại ca, bọn Mộc Tử Duy là biểu tượng của nhà họ Quan.
Giải quyết chuyện chung thân đại sự của em trai hắn, chữa hết chứng ‘ngạo kiều’ quá đáng của thằng con, bây giờ còn dễ dàng làm thằng con của hắn chịu đến trường.