CHƯƠNG 57
Quan Chước không phải kẻ xấu
Mộc Tử Duy đứng ở ban công tưới hoa.
Mẹ Mộc Tử Duy cũng không phải người thích hoa, gốc cây hoa quỳnh ở ban công là do ngày trước bà ngoại tặng cho. Nó đã ở nhà họ hơn mười năm rồi.
Mà bây giờ, thời gian hoa quỳnh nở lại đến, thân bên cạnh đã chớm có vài nụ, chắc việc nở hoa cũng chỉ là chuyện hai ngày thôi.
Mộc Tử Duy khi còn bé cũng rất thích hoa quỳnh. Hoa quỳnh nở hoa cũng chỉ trong mấy tiếng đồng hồ thôi, nhưng ngửi rất thơm, cảm giác tận mắt thấy nó nở tung rồi héo tan như nhìn thấy một màn ảo thuật. Dùng hoa quỳnh rụng nấu canh cũng rất ngon, vừa thơm lại vừa trơn. Chỉ tiếc hoa ít quá, mỗi lần chẳng ăn được bao nhiêu đã hết rồi. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, bình thường cậu bị đẩy đi ngủ sớm, nhưng ngày hoa quỳnh nở năm nào cậu cũng có thể xem hoạt hình đến khuya, mãi đến khi hoa quỳnh nở mới thôi.
Năm nay Mộc Tử Duy lại không có hứng muốn xem hoa quỳnh nở lắm, cậu đã nhiều ngày không gặp Quan Chước rồi. Nhưng mẹ bảo cậu đợi đến khi hoa quỳnh năm nay nở rồi lại bàn.
Thực ra cậu cũng biết mẹ nói ‘lại bàn’ có thể là không muốn cậu về. Mẹ cậu vốn lo Mộc Tử Duy đột nhiên trở về như vậy thì ông chủ cậu có thể không vui hay không, nhưng Mộc Tử Duy rất thành thực nói với bà, Quan Chước là ông chủ cậu, cũng chính là người yêu của cậu, mẹ Mộc rõ ràng có ý không muốn để cậu đi, thậm chí còn lặng lẽ tìm việc giúp cậu.
Những điều này Mộc Tử Duy đều biết, nhưng không có cách nào trách mắng bố mẹ. Từ nhỏ đến lớn cậu đều rất nghe lời bố mẹ, lần này là lần đầu tiên cậu muốn tranh giành một điều cho bản thân mình. Nhưng chính bởi vì lần đầu tiên, cậu hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới có thể sống cùng Quan Chước, lại được bố mẹ đồng ý.
Cậu đã thử rất nhiều lần, cũng nói với bố mẹ rất nhiều lần, nhưng dường như hiệu quả không lớn.
Nếu Quan Chước ở đây thì tốt rồi, nếu có Quan Chước nói, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp.
“Duy Duy, sao tưới hoa lâu vậy?” Trong phòng khách truyền ra tiếng mẹ cậu.
“À, xong rồi.” Mộc Tử Duy buông bình tưới xuống, đưa chậu hoa đến nơi râm mát, miễn để lúc trưa bị nắng gắt.
Mộc Tử Duy vừa vào phòng khách đã thấy bố mẹ ngồi nghiêm chỉnh ở đó nên hơi sững người.
“Duy Duy, con qua đây, chúng ta có việc muốn nói với con.”
“Làm, làm sao vậy…”
Mẹ thấy vẻ mặt con trai khẩn trương, đúng là vẫn không đành lòng nói, huých cánh tay bạn già.
Bố hắng giọng nói: “Duy Duy, lần này con về đừng đi nữa.”
Thoáng chốc, Mộc Tử Duy trợn to hai mắt.
“Con xem, con ở bên kia cũng không hay về, bố và mẹ con cũng rất nhớ con.”
“Con có thể về thường xuyên mà.” Mộc Tử Duy cãi lại. “Lúc rảnh sẽ về, Tết cũng sẽ về.”
Cậu còn muốn Tết Âm năm nay đưa Quan Chước về cho bố mẹ gặp mà.
“Nhưng bên ngoài dù sao cũng không bằng trong nhà, con lại là một đứa ngốc, bị kẻ xấu tiêm nhiễm cũng không biết…”
“Không ai tiêm nhiễm con cả.” Mộc Tử Duy thấy ức lắm.
“Không ai tiêm nhiễm sao con lại thành… lại thành…” Bố Mộc vừa mới bắt đầu còn nói to nhưng nói đến ‘lại thành’ thì giọng trở nên nhỏ đi.
Ông thở dài một hơi, tận tình khuyên bảo: “Con không biết đâu, chỗ bố làm trước kia có người đã bị tiêm nhiễm thành như thế, công việc bị mất thì thôi, còn dính thuốc phiện, bây giờ còn không biết sống hay chết. Con là con ta, con bảo ta làm sao có thể để con trở thành như vậy chứ?”
Có thể cảnh ngộ người kia gặp phải quá bi thảm làm Mộc Tử Duy vẫn chưa phản ứng được, cậu cúi đầu xuống.
“Bố mẹ cũng biết con thật lòng, nhưng người ta đối với con thì sao? Không nói tới đàn ông và đàn ông không thể sinh con, nếu như người kia sau này không tốt với con, lừa con, ức hiếp con thì làm sao đây? Có những người bề ngoài trông đẹp đẽ lắm, nhưng ai biết bên trong lại xấu xa thế nào, con lại không ở bên chúng ta, có bị ức hiếp chúng ta cũng không thấy…” Ông thấy Mộc Tử Duy vẫn cúi đầu, còn tưởng cậu đã nghe lọt.
Đang muốn tiếp tục, Mộc Tử Duy lại đột nhiên mở miệng, giọng không lớn, mang theo chút nghẹn ngào như sắp khóc. “Quan Chước không phải người xấu.”
Lúc này mẹ cậu lại không ngồi yên. Ngoại trừ lần trước suýt thì bị dọa ngất, từ khi Mộc Tử Duy hiểu chuyện tới nay, bà nào có thấy con trai bảo bối khóc đâu?
Mộc Tử Duy từ nhỏ đã là người đơn giản, dù có ngã cũng như không biết đau, xoa một cái là liền đứng lên, chưa từng khóc. Thân thể đau là như thế, trong lòng cũng như thế. Dù bị ấm ức lớn cỡ nào cũng nghẹn trong lòng, ít khi khóc to, còn chỉ làm bố mẹ lo lắng.
Nhưng lần này người ấm ức không phải cậu mà là Quan Chước, Mộc Tử Duy cũng chẳng nín nổi nữa.
“Quan Chước không phải người xấu, Quan Chước đối xử với con tốt lắm.” Mộc Tử Duy vẫn cúi đầu, giọng nói lại mang theo tiếng nức nở.
“Rồi rồi, không ai bảo hắn là người xấu. Duy Duy ngoan, con ngẩng mặt lên cho mẹ xem nào, đừng khóc mà.” Mẹ Mộc đứng lên, đưa tay nâng mặt cậu.
Mộc Tử Duy lắc lắc không ngẩng đầu, bây giờ tất cả những gì nghẹn trong lòng cậu đã tuôn ra theo nước mắt. Nếu vừa nhấc đầu tuyệt đối sẽ không nhịn được.
“Anh ấy không phải người xấu, con đã nói với bố mẹ rồi.” Ngay từ đầu cậu đã nói với bố mẹ là Quan Chước tốt rồi, nhưng sao họ còn không tin chứ?
Cậu cảm thấy Quan Chước bị oan uổng, việc này còn khó chịu hơn cả cậu bị mắng. Mà người oan uổng Quan Chước lại là người thân nhất của cậu, điều này làm cậu càng khó chịu.
Bố Mộc biết ông làm khổ đứa con, nhưng ông không muốn buông tha: “Con dù nói hắn là người tốt, nhưng chúng không nhìn thấy không phải vô ích sao?”
Mộc Tử Duy vẫn cúi đầu, không hề hé răng.
Cậu nghĩ: nếu như Quan Chước ở đây thì tốt rồi. Nói vậ cậu có thể chỉ vào Quan Chước nói cho bố mẹ Quan Chước tốt đẹp cỡ nào.
Nhưng mà… .
Bầu không khí trong phòng khách vẫn tiếp tục giằng co. Sau đó chuông cửa vang lên.
–
Tần Cáp hiếm khi được ngủ một giấc no nê. Hắn duỗi thắt lưng, mặc chiếc áo 3 lỗ và quần đùi lỏng lẻo đi xuống nhà.
Hôm nay nhà hàng không mở cửa, hắn là nhân viên duy nhất được hưởng đãi ngộ bao ở, trá hình có quyền sử dụng cả tầng 1, tầng 2 nhà hàng. Chậc, lớn gần như nhà hắn rồi.
Hắn nhàn nhã dạo chơi dưới nhà, rót một cốc nước, sau đó không cẩn thận nhìn thấy ngoài cửa sổ. Sau đó phụt…
“Lăng, Lăng, Lăng Á!”
Tần Cáp rối óc, Lăng Á sao lại tới nữa? Tới nhiều lần quá rồi đi?” Tuy rằng hắn thích gặp Lăng Á, nhưng vừa nghĩ tới gặp trong tình huống này, hắn đã cảm thấy cả người rối bời.
Lăng Á là ai chứ? Nam thần trong lòng hắn a! Có ai mà lúc gặp nam thần lại mặc áo 3 lỗ và quần đùi lỏng lẻo còn chưa chải đầu rửa mặt như hắn không?!
Chờ Tần Cáp thoát khỏi trạng thái hoảng hồn, Lăng Á vẫn đứng ngoài cửa sổ, nhưng sắc mặt không tốt lắm.
“Lăng Á, anh làm sao vậy, khó chịu chỗ nào?” Tần Cáp cấp bách, cả người đều bám trên cửa sổ.
“Mở cửa.” Sắc mặt Lăng Á thực sự không tốt. “Tôi bảo cậu mở cửa cậu điếc sao?”
“Hả? À ~ biết rồi.” Tần Cáp đặc biệt ‘chân chó’ chạy đi mở cửa mời Lăng Á vào.
“Hôm nay anh tới là…”
“Ăn.”
“Một mình à?”
“Lăng Mị đi học rồi.”
“À.”
“Đồ do giúp việc trong nhà làm không ăn được.”
“À, vậy à.”
“Cho nên, đi làm cơm cho tôi ăn đi.”
“Được…” Nói xong mới phát hiện sai sót. “Ack, ừm, hôm nay chúng tôi không mở quán.”
Lăng Á cau mày.
“Ông chủ đi rồi, cho nên hôm nay nghỉ.”
Yêu cầu không được thỏa mãn, Lăng Á không vui cho lắm: “Hắn đi đâu?”
Tần Cáp nhìn y, do dự một chút rồi quyết định nói thật: “Đi đón bà chủ rồi.”