Từ Một Tin Tìm Bạn Trăm Năm Trở Thành Vợ Người

Chương 81: Chương 81




CHƯƠNG 81

Lăng Á ghét uống rượu, nói đúng ra là y ghét cảm giác uống say.

Đối với kiểu người thời thời khắc khắc luôn muốn giữ đầu óc tỉnh táo và tự chủ đầy đủ như y, chuyện uống say thực sự làm y không thể nhẫn nhịn được.

Đặc biệt, y còn là kiểu người đã uống say rồi sẽ hoàn toàn mất ý thức nữa.

Bởi vì sợ uống say nên bình thường Lăng Á sẽ rất để ý. Có thể không uống sẽ không uống, thực sự không đặng đừng được cũng sẽ uống rất ít.

Nhưng thi thoảng cũng sẽ có trường hợp ngoại lệ.

Y vốn chỉ định uống một chút nể mặt thông gia là được, nhưng thấy Tần Cáp cứ mở to mắt nhìn Quan Chước và cậu bé kia hôn nhau, không biết sao đầu y liền nhói.

Khắp đầu y toàn ‘đồng tính luyến ái có gì hay mà nhìn’, ‘họ còn không đẹp như tôi cậu không nhìn tôi đi nhìn họ’…

Chờ đến khi y ý thức được, mấy cốc rượu đã vào bụng.

Sau đó…

Sau đó y chẳng biết gì nữa.

… Đau.

… Đau đầu.

Lúc tỉnh lại, Lăng Á đau muốn nứt đầu.

Y cảm thấy đầu như bị người đập cho một gậy, sau đó lại bị người ta đặt dưới một ngọn núi, trên người nặng trịch, đè y đau cả ngực. Lẩm bẩm mấy câu mở mắt ra, Lăng Á ngây dại.

“Ưm ~…”

Có lẽ nhận thấy động tĩnh của người bên dưới, Tần Cáp dịch người, mở mắt ra, cũng ngây người.

Lăng Á: “…”

Tần Cáp: “…”

Trong đầu Lăng Á rối rắm, câu nói đầu tiên thốt ra là: “… Không phải cậu bị táo bón sao?”

Tần Cáp: “…”

Lăng Á: “…”

Bộ phận riêng tư nhất của y đang bị một nơi chặt chẽ nóng ấm bọc lấy, mặc dù Lăng Á hoàn toàn không có hứng thú với đàn ông con trai, nhưng cũng không phải không hiểu gì.

Chỉ là y không ngờ đến. Thật sự không ngờ Tần Cáp sẽ làm ra loại chuyện này.

Người Tần Cáp bắt đầu run lên vì sợ hãi, đánh chết hắn cũng không nghĩ ra tối qua hắn bị ma quỷ ám ảnh thế nào mà to gan lớn mật ‘mê gian’ Lăng Á. Nhưng trong lòng hắn lại không có bất kỳ cảm giác hối hận nào, chỉ thấy sợ.

“… Nếu tôi nói, tôi vì chữa táo bón thì cậu tin không?” Tần Cáp trắng bệch mặt, nhắm mắt lại nói.

Hắn không dám nhìn vào mắt Lăng Á nữa, sợ thấy sự khinh thường và căm ghét từ trong đó.

Lăng Á nhìn Tần Cáp, ánh mắt nặng nề, nghiến răng ken két.

Nếu đổi lại là người khác, y tuyệt đối không nói hai lời liền đứng lên, tuyệt đối đánh cho đối phương bán thân bất toại, có nhìn thấy y cũng chỉ phát run chứ không dám nổi sắc tâm nữa.

Nhưng y thấy Tần Cáp sợ không dám mở mắt ra, cả người trần trụi run rẩy thì y lại có cảm giác mình đang ức hiếp hắn.

Tần Cáp nhắm mắt lại bắt đầu tự thôi miên: “Thật đấy, tôi không lừa cậu… đây là chữa táo bón, thật đấy.”

『 Lăng Á là người say rượu vừa tỉnh, đầu óc nhất định không tỉnh táo, người đầu óc không tỉnh táo chắc chắn rất dễ lừa… 』

Lăng Á nhìn kỹ nét mặt của hắn, giọng nói lạnh đến mức sắp rớt bột băng: “Cậu nói giang giao là để chữa táo bón?”

Cái từ ‘giang giao’ này làm tổn thương lòng tự trọng của Tần Cáp. Nhưng hắn vẫn cắn răng đáp: “… đúng… đúng đấy.”

“Cho nên cậu lấy tôi để chữa bệnh?”

“… Đúng vậy.”

“Cậu tưởng tôi là kẻ ngu sao!” Lăng Á hoàn toàn bị chọc giận, bảy phần là do Tần Cáp làm chuyện này, ba phần là bởi thái độ che che giấu giấu, trốn trốn tránh tránh của hắn.

Xoay người một cái đặt Tần Cáp bên dưới, vốn muốn dứt khoát cho hắn một đấm, nhưng vì quên mất cái vị trí quan trọng kia chưa rút ra, theo đà xoay tròn đảo ngược của hai người như vậy, vị trí vốn đã nhạy cảm ấy bị ma sát… Hơn nữa lúc này còn là thời gian ‘dựng’ mỗi sáng.

Tần Cáp kêu ‘a~’ lên một tiếng, sau đó đỏ bừng mặt lấy cánh tay che mặt.

Lăng Á cũng không tốt hơn, mặt cũng đỏ bừng, tay chân cứng ngắc.

“Cậu… cậu trước… đi ra ngoài trước…” Tần Cáp bụm mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Nhưng dù hắn có trốn tránh, có che mắt thế nào đi nữa, hắn cũng biết ‘tiểu huynh đệ’ trong quần lại bắt đầu không chịu thua kém.

Lăng Á luống cuống tay chân lùi ra ngoài, cảm giác vách trong mềm mại gần như níu giữ ‘cậu em’ của y, không biết vì sao y lại sinh ra chút tâm tình khác lạ.

Đồng thời xấu hổ còn có Tần Cáp, hiện giờ hắn không chỉ cảm thấy hắn bị chọc ra một cái lỗ, còn mong trên mặt đất cũng xuất hiện một cái lỗ thật to, như vậy hắn có thể nhảy thẳng xuống, không bao giờ mất mặt trước Lăng Á nữa.

Ngẫm lại nhiều ngày hắn cố gắng tăng giá trị thiện cảm trước mặt Lăng Á, giờ coi như mất hết…

Tần Cáp quả thực muốn tìm một chỗ để ngồi xổm khóc một trận lắm rồi.

Nhưng bây giờ hắn vẫn phải nằm không thể ngồi xổm, bởi vì nam thần đang chầm chậm rút ra ngoài, chậm đến mức thi thoảng lại dừng lại, như đang cảm nhận cái gì đó, chậm đến nỗi Tần Cáp sắp có cảm giác.

Lăng Á cẩn thận lui ra ngoài từng chút một, trong lúc lui, y đồng thời thấy huyệt động bị cắm cả đêm kia sưng đỏ, không khép lại được đang run rẩy từ từ chảy ra từng vệt chất lỏng dinh dính sếnh đặc.

Đây là… của y… của y…

Trong đầu y có thứ gì đó bị dẫn lửa cháy nổ ‘đoàng’ một tiếng.

Tính khí đang dựng đứng và cứng thẳng để ở lối đâm thẳng vào, chặn chất dịch sền sệt đáng thương không chảy ra ngoài nữa.

Tần Cáp kêu á một tiếng, bỏ cánh tay ra, vẻ mặt khiếp sợ nhìn nam thần cấm dục cực điểm trong lòng.

Lăng Á: “…”

Tần Cáp nhịn không được giật mình, cảm nhận sự no đủ và căng đầy bên trong, cảm thấy hắn như đang mơ.

“… Đừng cử động.” Lăng Á ghìm bờ vai hắn xuống, nét mặt rất mất tự nhiên.

Tần Cáp đầu đầy mồ hôi, lỗ tai như muốn bốc khói: “Cậu… cậu đang ‘làm’ tôi?”

Lăng Á đương định lui ra ngoài thì bị những lời này kích thích, quỷ thần xui khiến sao lại đâm mạnh vào lần nữa.

Tần Cáp: “…”

Lăng Á đỏ mặt che mắt hắn: “… Câm miệng!”

Nhưng Tần Cáp không ngậm được miệng nữa, người đàn ông trên thân hắn như đã mở cái chốt khóa nào đó, ra sức rút ra cắm vào làm hắn kêu ư ư a a mãi.

Tần Cáp nghĩ nhất định là hắn đang nằm mơ.

Ánh nắng sáng sủa xuyên qua khe cửa sổ, ấm áp dịu dàng.

Ngoài cửa sổ, chim con đang hót líu lo.

Còn hắn đang làm tình với Lăng Á trên giường.

Độ xâm phạm có hơi dữ, lại thoải mái đến nỗi ngón chân hắn như muốn gập lại.

Hai chân bất tri bất giác quấn lên hông Lăng Á, người bên trên dừng hẳn lại, sau đó càng dùng sức chinh phạt hơn.

Cái tay che mắt hắn chẳng biết đã bỏ ra tự bao giờ.

Tần Cáp thấy toàn bộ thế giới như đang lay động, cả thế giới đều đang sụp đổ, dần dần mơ hồ. Chỉ có khuôn mặt của người bên trên là rõ ràng nhất. Là người hắn đã thích từ lâu kia.

“Đau?”

Người bên trên đột nhiên dừng lại, đưa tay sờ mặt hắn.

Lúc này Tần Cáp mới phát hiện cả khuôn mặt hắn đều ướt đẫm.

Hắn dùng sức lắc đầu, sau đó nâng khuông mặt gần trong gang tấc rồi hôn lấy.

Lăng Á sửng sốt, tùy ý để ý cẩn thận hôn lên như đang hôn một thứ gì đó rất quý giá. Một nụ hôn mang theo nước mắt, mằn mặn.

Lăng Á nhìn khuôn mặt khóc ướt ấy, trái tim nhói một cái, có thứ gì ở trong đầu dần trở nên rõ ràng.

『Lúc làm việc luôn thoải mái, xong việc sẽ luôn lúng túng. 』

Tần Cáp nằm lì trên giường, nghe tiếng nước trong phòng tắm, yên lặng nghĩ.

Cái mông của hắn bây giờ vẫn đau tê tái, hoa cúc non vừa khai bao không thể khép lại được.

Hắn cảm thấy trên người mình bị lủng ra một cái lỗ, gió lạnh thổi vù vù vào trong, thổi làm tim hắn lạnh buốt.

Việc này, Hắn và Lăng Á coi như đã xảy ra chuyện gì?

Tối hôm qua, coi như hắn to gan lớn mật mê gian Lăng Á, nhưng sáng nay coi như hợp gian đi?

Mê gian đổi sang hợp gian, có lẽ Lăng Á cũng không đánh hắn được đi?

Thế còn quan hệ của họ thì sao?

Bạn bè chắc chắn là không làm được rồi, thế là… bạn giường?

Đúng là hắn muốn lên giường với Lăng Á, nhưng lại cũng không phải chỉ muốn lên giường không thôi.

Lăng Á đi ra liền thấy Tần Cáp hai mắt vô thần, ánh mắt đờ đẫn.

Sống lưng xinh đẹp sít sao trơn tuột, trên cánh mông rắn chắc cong vểnh dính đầy dịch thể lấm tấm, lỗ nhỏ giữa mông đỏ hồng còn co rút lại phun bọt trắng.

Lăng Á kéo chiếc khăn mặt bên hông ném lên người Tần Cáp, vừa vặn che đi cái mông cực kỳ mời gọi kia.

“Tôi… tôi đi tắm!”

Bị hành động của Lăng Á dọa, Tần Cáp nhổm người dậy, chống được nửa chừng lại ngã xuống.

“Cậu… cậu không sao chứ.”

“… Không sao.”

Tần Cáp ngoại trừ đau thứt lưng đau chân đau mông ra thì đúng là không sao, chỉ là vẫn muốn đào hố chôn mình xuống.

Mất mặt quá.

“Cái kia… chúng ta… chúng ta bây giờ…”

“Tóm lại… xin lỗi, hôm qua cậu cứ coi như tôi say rượu mất lý trí, quên nó đi.” Ngọ ngoạy đứng lên, Tần Cáp cúi đầu không dám nhìn mặt Lăng Á.

Loại chuyện này vẫn là quên đi thì tốt hơn, quên rồi sau này vẫn có thể làm bạn, còn có thể gặp nhau.

“Quên đi? Vậy còn hôm nay, chuyện mới vừa rồi thì sao? Cũng là say rượu mất lý trí?”

Hiện giờ trong đầu Tần Cáp rất rối, thế cho nên cũng không nghe ra giọng điệu kỳ quái của Lăng Á, vội gật đầu không ngừng.

“Quên?” Giọng Lăng Á đột nhiên cất cao lên. “Loại chuyện này nói quên là có thể quên? Cậu bảo tôi làm người sao đây?”

Tần Cáp ngây người.

Lăng Á muốn xông lên túm áo, nhưng vì Tần Cáp giờ trần trụi không có áo nên chỉ có thể túm lấy cổ hắn: “Cậu… tôi… cậu đã cùng tôi… qua rồi, cậu định không phụ trách sao!” Câu đầu lắp ba lắp bắp, đến cuối cùng lại trở nên hùng hồn hẳn. “Tôi là lần đầu đấy cậu biết không? Tôi đã thề cả đời chỉ làm loại chuyện này với một người cậu biết không? Cậu… cậu đã… cậu còn dám không chịu trách nhiệm?!” Lăng Á nói xong câu cuối mắt cũng đỏ vằn vì tức.

“Phụ… trách?” Tần Cáp hốt hoảng vì bị hét vào mặt.

“Đúng, phụ trách!”

Tần Cáp cảm giác mình như đang nằm mơ: “… Phụ trách thế nào?”

Lăng Á nghẹn họng. Y là một người nghiêm khắc phản đối hành vi quan hệ trước hôn nhân, vẫn lấy nguyên tắc ‘giữ vững tâm hồn với bầu bạn, trung trinh về thân thể’ để yêu cầu bản thân.

Mà bất kể là say rượu mất lý trí hay là gì khác, hiện giờ y đã cùng Tần Cáp…

“Ừ thì… chỉ có kết hôn thôi.” Sau khi đắn đo suy nghĩ, Lăng Á đã cho ra kết luận ấy.

Như có một tiếng sét nổ tung bên tai, có gì đó đang nhanh chóng phồng to trong đầu, làm hắn không nghe thấy gì hết. Rõ ràng là ban ngày, hắn lại thấy cả thế giới như đang bắn pháo hoa rực rỡ.

“Tần Cáp? Tần Cáp, cậu làm sao vậy?” Tiếng hô lo lắng bên tai dần đi xa, Tần Cáp hạnh phúc ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.