CHƯƠNG 90 PN2
PN 2 (1)|
“Anh rốt cuộc coi em là gì.” Mộc Tử Duy đưa lưng về phía Quan Chước, giọng nói bình tĩnh nhưng vai lại hơi run.
Quan Tiểu Cẩn mắt nhìn mũi, mũi miệng nhìn tim, đang gặm táo cũng chỉ dám gặm từ từ mài mài không phát ra tiếng, sợ tiếng động gây chú ý làm không khí càng thêm ngột ngạt hơn.
Cô vừa hận không thể biến mình thành một vật trưng bày, vừa giận anh cô. Thấy vợ giận cũng không biết đường mà dỗ, cả ngày ngậm im ím không thèm thốt ra câu nào, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng người ta thì cho dù ánh mắt có đong đầy tình cảm sâu tựa biển cũng vô ích.
Qủa nhiên, Mộc Tử Duy đợi mãi mà không nghe được câu giải thích nào, cậu chỉ mím chặt môi, im lặng xoay người đi.
Quan Tiểu Cẩn sợ ngây người, Quan Quan không rõ tình hình nhưng vẫn sờ sợ giật ngón tay út của Quan Tiểu Cẩn, hỏi: “Không phải anh lùn định bỏ nhà ra…” Còn chưa kịp nói hết đã bị Quan Tiểu Cẩn bụm miệng lại.
Cũng may Mộc Tử Duy vừa đi đã về, cầm chổi quét ruy băng, hộp bánh ga tô và cái đế nhựa đựng bánh dính đầy bơ bị coi làm vũ khí… .
Hôm nay vốn là sinh nhật cậu, cậu vừa đi đổ rác về, mở cửa ra đã bị hoa lá băn đầy mặt, sau đó khi thấy Quan Chước bưng bánh ga tô mỉm cười với cậu, cậu đã rất cảm động ─── nếu mà không có “món quà” kia.
“Để anh làm cho.” Quan Chước đi tới muốn giúp, Mộc Tử Duy cũng không từ chối, nhưng vẫn luôn cúi đầu không thèm nói gì, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào đôi tay của anh, ngón tay thon dài, bàn tay to và dày.
Đôi tay này luôn bất giác nắm lấy tay cậu khi băng qua đường, luôn thay cậu hoàn thành mọi công việc, lấy đồ hộ cậu ở chỗ cao, thắt khăn quàng cho cậu, sờ đầu cậu…. .
Mộc Tử Duy không phải người không phân biệt được tốt xấu, mỗi một điểm tốt đẹp của Quan Chước đối với cậu cậu đều ghi nhớ trong lòng, cũng hết sức cảm động. Nhưng hôm nay, khi nhớ lại những sự việc đã xảy ra trong thời gian họ sống với nhau, cậu đột nhiên có cảm giác khó hiểu.
Hai người cứ mặt lạnh với nhau đến lúc đi ngủ, Quan Chước chỉ lẳng lặng nhìn cậu rồi nhỏ giọng nói xin lỗi.
Mộc Tử Duy không lên tiếng trả lời.
Quan Chước lập tức bối rối. “Anh không biết em sẽ không thích… Xin lỗi, lúc anh chọn quà đáng ra nên hỏi ý em.”
Mộc Tử Duy thấy đau lòng. Từ trước đến nay, Quan Chước luôn là người dù trong lòng có chuyện gì cũng sẽ không biểu lộ trên mặt, lần trước khi thấy anh khẩn trương như vậy chính là lúc họ kết hôn, khi anh ký tên, tay anh run lẩy bẩy.
Mộc Tử Duy mất một phút đồng hồ để nghĩ kỹ xem tại sao mình lại giận, sau đó nghiêm túc nhìn Quan Chước hỏi: “Có phải anh coi em là đàn bà không?”
Quan Chước bị hỏi vậy, sửng sốt giây lát, nhưng vẫn trả lời ngay: “Không phải.”
“Em nghĩ anh nên suy nghĩ kỹ lại đi.” Mộc Tử Duy thành thực đáp.
Quan Chước chỉ nghĩ rằng cậu vẫn còn giận: “Nếu em thực sự tức giận thì chúng ta ném nó đi, chọn lại thứ mà em thích lần nữa được không?”
“Không phải bởi vì cái đó, được rồi… không hoàn toàn là bởi vì chuyện ngày hôm nay.” Mộc Tử Duy bối rối mở mắt, gượng gạo nói ra. “Anh không cảm thấy bình thường anh đối xử với em quá tốt sao? Chuyện gì cũng làm theo ý em, chuyện gì cũng đều làm vì em. Em cũng là đàn ông con trai, không cần thiết phải như vậy. Tuy em nhỏ người hơn anh, sức cũng yếu hơn anh, nhưng mà…”
Từ trước tới giờ Quan Chước chưa hề có nghĩ rằng vốn từ ngữ của anh lại nông cạn đến thế, anh nghĩ rất nhiều, thế rồi cuối cùng chỉ đơn giản nói ra một câu “Xin lỗi”.
Mộc Tử Duy có cảm giác chán nản, cậu rõ ràng đã rất cố gắng để biểu đạt cảm giác của mình, vì sao Quan Chước lại không đáp lại câu nào ngoài câu ấy?
“Em không cần anh xin lỗi em.” Lạnh nhạt nói câu này xong, Mộc Tử Duy lập tức hối hận. Cậu không muốn cãi nhau với Quan Chước, không hề muốn chút nào.
“Xin lỗi… em…” Mộc Tử Duy khó chịu cúi đầu, sau đó nhanh chóng cảm thấy một bàn tay nhè nhẹ xoa đầu cậu. “Có thể là bởi vì em luôn là người bên dưới nên anh mới coi em là con gái…”
Quan Chước lẳng lặng nhìn Mộc Tử Duy, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Mộc Tử Duy ngẩng đầu, mong ngóng nhìn anh.
Trong đôi mắt của Quan Chước thoáng qua chút tâm tình phức tạp, do dự trong chốc lát, rồi anh nói: “Nếu em muốn ở bên trên, anh có thể…” Nói còn chưa dứt lời đã bị gối đầu đập lên.
Mộc Tử Duy tức điên lên, đánh liền mấy cái, đánh xong vẫn thấy Quan Chước im lìm mặc cậu đánh thì càng tức hơn, thế là cậu nằm xuống vùi mặt vào gối không thèm để ý tới Quan Chước.
Cậu có thể cảm giác được đôi mắt đằng sau kia vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cậu, nghĩ tới hành động cáu kỉnh vừa rồi của mình e lệ chẳng khác gì con gái cả. Cậu lại nghĩ tới dù là gối đầu, nhưng vừa rồi cậu giận anh thật, cũng đập rất mạnh, không biết có làm anh đau hay không.
Cậu vừa hối hận vừa khổ sở, cắn gối đầu mãi mà cũng không thấy Quan Chước mở miệng, thế là cậu cầm luôn cái gối ở bên cạnh lên che gáy, ấp úng nói: “Em đang ngủ, không cần nhìn em nữa.”
—
– Quan Chước thật quá đáng, rõ ràng mình không có ý đó, đến chuyện này mà cũng nhường mình, chẳng lẽ mình giống kẻ vô dụng thế sao?
– Ừm… không đúng, mình vốn dĩ không nghĩ tới chuyện đó, tuy không muốn thừa nhận lắm, nhưng chỉ riêng chiều cao và vóc dáng đã không hợp nhau rồi…
– Chẳng lẽ thật sự là do mình quá lùn sao? Bởi vì lùn nên Quan Chước mới cảm thấy mình yếu thế, nên mới muốn nhường mình?
– Không được! Không thể để anh ấy nghĩ như vậy được, Quan Chước sẽ cho rằng mình quá vô dụng, mà đối với một người vô dụng thì có thích đến đâu cũng sẽ không tin mình, không ỷ lại vào mình nhỉ?
– Nếu mình giỏi giang hơn, cao hơn một chút, sức cũng mạnh hơn, còn biết ăn nói nữa…
– … vậy thì tốt rồi…
Hết PN 2 (1)
><
PN 2 (2)
“Ừm… Quan Chước.” Cho dù từng cãi nhau, nhưng Mộc Tử Duy vẫn ôm Quan Chước ngủ theo thói quen.
Tướng ngủ của người yêu luôn trái ngược với bề ngoài bình tĩnh nên Mộc Tử Duy luôn cảm thấy nếu không hạn chế hành động của anh, dù giường có rộng đến đâu thì sớm muộn anh ấy cũng sẽ lăn xuống đất.
Có điều cảm giác ôm sao hôm nay là lạ?
“Mềm mềm.” Mộc Tử Duy nhéo cái bụng Quan Chước.
Người bên cạnh cũng ậm ừ mơ màng nói: “Ông xã, đừng…”
Mộc Tử Duy bị dọa tỉnh luôn.
Tần Cáp cảm thấy nguồn nhiệt bên cạnh thoắt cái đã mất, bất đắc dĩ phải nhổm người dậy, dụi mắt, nói với Lăng Á đang đứng thẫn thờ trước gương của tủ quần áo: “Lăng Á, cậu làm sao vậy?”
Chỉ thấy Lăng Á của hắn từ từ quay đầu ngây ngốc nhìn hắn, nhìn bờ ngực vừa đỏ vừa sưng của hắn… cùng với dấu răng bên cạnh, nói: “Anh Tần… thì ra anh là thụ à…”
“Cậu mới là thụ!” Tần Cáp quát trả theo bản năng, nhưng quát xong lại thấy là lạ, nhìn kỹ lại khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Lăng Á, hắn vỗ đùi một cái.
“Mi không phải Lăng Á! Mi thực ra là ai! Lăng Á nhà tôi sẽ không thẫn thờ như thiểu năng thế kia!”
Tần Cáp mới ngủ dậy nên đầu óc còn chưa tỉnh táo, hắn cứ phân tích theo nội dung kinh điển của phim ảnh, nghĩ thẳng tới tình tiết cướp thân tu tiên.
Đặc biệt là lão yêu quái kia coi trọng thân thể da mềm thịt thơm của Lăng Á nhà hắn nên đã ép hồn Lăng Á ra ngoài chiếm lấy cơ thể để sử dụng!
Hắn biết ngay mà, Lăng Á trông đẹp trai như vậy chắc chắn không phải người phàm đâu! Nhất định là kỳ tài có cốt cách trăm năm hiếm gặp! Cho nên mới bị lão yêu quái chiếm dụng cơ thể!
“Yêu đạo! Ta khuyên ngươi mau chóng cút khỏi cơ thể y, không thì ta sẽ…” Ánh mắt Tần Cáp hừng hực như muốn phun lửa, nhưng nghĩ đến cơ thể ấy là của Lăng Á thì lời nói ra lại yếu xìu không hề ra oai chút nào.
“Em vốn dĩ không phải Lăng Á.”
[ Thấy chưa thấy chưa, giấu đầu lòi đuôi rồi nhé!]
“Em là Mộc Tử Duy.”
[ Biết ngay mà… khoan đã… Mộc Tử Duy?! Mẹ kiếp!!!]
“Em là Mộc Tử Duy.” Lăng Á, không, Mộc Tử Duy nhìn Tần Cáp đang há hốc miệng, nói: “Tuy em cũng không rõ, nhưng bây giờ em đang ở trong cơ thể của Lăng Á sao?”
“Im miệng! Không được vấy bẩn nam thần của tôi!”
Mộc Tử Duy bị quát thì càng hoảng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cậu vấy bẩn Lăng Á kiểu gì, thế là rũ vai hỏi: “Anh có thể bình tĩnh trước đã được không?”
“Bình tĩnh mịa nhà cậu! Cậu bảo ai gặp được chuyện thế này mà còn tỉnh táo được chứ! Nam thần của nhà tôi mất tích rồi a!! Còn nữa, mong cậu đừng dùng mặt của nam thần nhà tôi để nói mấy câu moe thế!!!! Dù tôi biết đó không phải chính chủ, nhưng sức đề kháng của tôi kém lắm!!!”
Mộc Tử Duy chờ hắn xả xong mới từ từ nói: “Em đây, em vẫn bình tĩnh này, vừa rồi khi tỉnh lại em sợ ngây đơ luôn. Còn nữa, em cũng không moe mà, em nhớ Quan Chước rồi, em muốn mau chóng trở lại cơ thể của em.”
Rõ ràng là giọng của Lăng Á nhưng lại nói theo kiểu của Mộc Tử Duy, nghe kiểu gì cũng làm Tần Cáp thấy quai quái.
Hắn thầm nhẩm đi nhẩm lại mười lần “Đây không phải Lăng Á, đây là Mộc Tử Duy”, cuối cùng hạ quyết tâm sờ thử đầu “Mộc Tử Duy”, nói: “… Mầm đậu này, cậu cũng đừng hoảng, dù bây giờ việc này khó, nhưng chuyện đã xảy ra thể nào cũng có cách giải quyết. Đừng sợ, có anh đây bao bọc cho cậu!”
Mộc Tử Duy vẫn cứ ủ dột, chuyện này tự dưng xảy ra, ngay cả nguyên nhân cậu cũng không rõ, hơn nữa hôm qua cậu và Quan Chước còn cãi nhau, cũng không biết bây giờ anh thế nào rồi. Cậu kể chuyện cho Tần Cáp nghe, Tần Cáp trợn to mắt nhìn cậu, nói: “Hở, thì ra hai người cũng biết cãi nhau cơ! Mau mau mau, kể rõ cho tôi nghe đi, hai người cãi nhau thế nào.”
Tuy rằng phản ứng của Tần Cáp thật lạ lùng, nhưng Mộc Tử Duy vẫn kể hết tất cả ra cho Tần Cáp nghe.
“Tuy em cũng không muốn đâu, nhưng lúc đó thực sự giận quá…” Mộc Tử Duy chưa nói hết đã thấy mặt Tần Cáp méo mó như thể muốn cười lắm vậy.
Tần Cáp liền vội vàng nói: “Không có gì không có gì, cậu kể tiếp đi. Tôi không cười cậu đâu! Thật đấy! Làm sao tôi có thể cười cậu chỉ vì người đàn ông của cậu tặng cậu đôi giày cao gót được chứ, tình bạn của chúng ta đâu có đơn giản như vậy?”
“Nhưng mà rõ ràng anh cười.” Mộc Tử Duy buồn bã nói.
“Vậy chắc chắn cậu đã nhìn nhầm rồi.” Tần Cáp lập tức đổi đề tài. “Thực ra hai người cãi nhau như thế cũng bình thường thôi, nào có nghiêm trọng như cậu kể?”
Mộc Tử Duy khó hiểu: “Cãi nhau vốn là một chuyện rất nghiêm trọng đấy.”
“Tôi cũng không biết nên nói thế nào nữa.” Tần Cáp nhức đầu. “Tuy cãi nhau không phải chuyện tốt, nhưng không bao giờ cãi nhau mới là lạ, cảm giác như thiếu một cái gì đó vậy. Dù tình cảm của hai người có tốt đến đâu, cũng không thể hoàn hảo như vậy được.”
Mộc Tử Duy nói, “Thế anh và Lăng Á thì sao? Hai người cũng từng cãi nhau à?”
“Làm sao có thể… cãi…” Thoắt cái, Tần Cáp nhỏ giọng hẳn. “Tôi nào dám chứ. Khó khăn lắm tôi mới được ở bên y, lỡ như cãi nhau rồi y ghét tôi thì làm sao bây giờ? Tôi cũng không biết cậu ấy ở cùng với tôi là do trách nhiệm hay là bởi vì thích làm tình với tôi nữa.”
Mộc Tử Duy nhìn chằm chằm vào các dấu vết nửa người trên của Tần Cáp, im lặng không nói gì.
“Không nói nữa không nói nữa! Nói những điều không vui này làm gì.” Tần Cáp cáu kỉnh vò tóc. “Nói chung, bây giờ thế này, cậu… ừm… làm thế nào đây?”
Hai người bàn bạc với nhau. Tình hình hiện tại là linh hồn Mộc Tử Duy nhập vào cơ thể của Lăng Á, còn linh hồn Lăng Á thì không biết đang ở đâu, nhưng rất có khả năng là đã trao đổi với Mộc Tử Duy.
Tần Cáp mặc kệ thế nào cũng phải gọi điện cho Quan Chước hỏi rõ tình hình, Mộc Tử Duy thì chỉ cúi đầu im lặng.
Tần Cáp: “Còn cậu thì sao? Lúc nãy định nói gì cơ mà? Bây giờ thì điện thoại cũng thèm gọi?”
“Em không biết phải nói chuyện thế nào với Quan Chước nữa.” Mộc Tử Duy vẫn đang nghĩ tới vụ trao đổi suy nghĩ giữa hai người ngày hôm qua.
“Cái đồ ngu.” Tần Cáp cầm điện thoại ấn luôn số của Quan Chước.
Điện thoại kêu mãi mới có người nhận máy, Mộc Tử Duy cứ căng thẳng mãi.
Nhưng lại không phải Quan Chước.
Đầu bên kia điện thoại là giọng nói gấp gáp của Quan Tiểu Cẩn: 『 Alô? Tần Cáp đấy à? Mau tới đây! Anh tôi bị tiểu ngốc thụ đánh! Ta không ngăn được! . . . Ngoan, Quan Quan đừng khóc. . . 』.
“Hả? Làm sao cơ? Quan Tiểu Cẩn cô nói chậm thôi.”
Tần Cáp đang hỏi lại, nhưng Mộc Tử Duy đã chạy “vù” đi mất, hắn chỉ có thể đuổi theo sau.
“Đệt mợ! Mầm đậu cậu có muốn chạy cũng phải đi giày vào cho tôi! Đó là chân của Lăng Á đấy!!!!”
Hết PN 2 (2)
Lời tác giả: Hôm viết xong tôi đã bảo với cô bạn hủ của tôi là sẽ viết phiên ngoại sau khi hoàn chính văn cho cậu, cậu thích tư thế gì tui đều có thể thỏa mãn cậu hết. Thế là cô ấy đòi… ngốc manh thụ đổi thành ngạo kiều phúc hắc chết cũng không chịu phục tùng, nhưng cuối cùng vẫn bị phục tùng…
Tui đã bảo với cô ấy là thuộc tính không dễ thay đổi đâu, cô ấy thản nhiên bảo là dù sao cũng do cậu viết cơ mà.
Nói chung thì vì thế mà đã có thêm phiên ngoại này, tôi cố gắng không để nhân vật biến dạng đâu… thật đấy…
=====
PN 2 (3)
Mộc Tử Duy chạy đằng trước, Tần Cáp cầm giày vung vẩy đuổi theo sau.
Cậu chưa từng chạy nhanh như vậy bao giờ, bây giờ cậu không còn để ý tới chiến tranh lạnh hay là xích mích gì được nữa, chỉ một lòng muôn chạy về bên Quan Chước.
Tần Cáp cũng chưa từng chạy nhanh như vậy, hắn nhìn chằm chằm vào bàn chân trần của người chạy đằng trước, mắt đỏ lừ lên.
“Đinh ─── đoong!” Quan Tiểu Cẩn mở cửa ra, thấy hai người con trai thở hổn hển trước mặt thì ngây dại.
“Quan … Quan Chước đâu rồi?” Mộc Tử Duy sửng sốt khi thấy ‘mình’ trên sô pha với khuôn mặt kiêu căng, nhưng cũng nhất thời không để ý tới được, kéo Quan Tiểu Cẩn lại lo lắng hỏi.
Vì chuyện ngày hôm nay, Quan Tiểu Cẩn đã bị mơ màng, ban đầu là anh hai vô duyên vô cớ bị bạo lực gia đình, còn tiểu ngốc thụ thì rõ kỳ lạ, sau đó là thái độ kỳ quái của Tần Cáp và Lăng Á.
Cũng may Quan Chước đã nhanh chóng xử lý xong vết thương đi ra, lúc Quan Tiểu Cẩn đang muốn nhào vào lòng anh trai ‘cầu an ủi’ thì đã có một bóng người nhanh chân hành động trước cô.
“Quan Chước, anh thế nào? Có đau không?” Mộc Tử Duy khẩn trương kiểm tra vết thương trên người anh.
Mắt thấy ‘Lăng Á’ nhào vào lòng anh trai, Quan Tiểu Cẩn trợn trừng mắt: “!!!”
Bên kia, Tần Cáp cũng tiến lên, hai mắt rưng rưng, cầm tay ‘Mộc Tử Duy’: “Đây… đây là…”
“Ừ.” ‘Mộc Tử Duy’ đáp đều đều, cũng không nỡ để Tần Cáp hồi hộp, y kéo người vào lòng rồi vỗ lưng cho hắn.
Quan Tiểu Cẩn nhìn thấy toàn bộ quá trình: “!!!”
Tình cảnh thật là loạn!
Quan Tiểu Cẩn bịt mắt, ‘hức hức hức’ chạy đi.
Quan Chước không bị thương nặng, nhưng có rất nhiều vết thương nhỏ, trên cánh tay đều là những vết xước và xanh tím.
Khi Mộc Tử Duy nghe đến đoạn Lăng Á lấy bình hoa đập Quan Chước, cậu giận sôi lên, mắt đỏ lừ nhìn Lăng Á, làm Tần Cáp sợ tới nỗi suýt thì không ngăn nổi.
Cuối cùng vẫn là Quan Chước kéo bả vai cậu ôm người vào lòng mới thôi.
“Y đánh anh.” Mộc Tử Duy chỉ vào gương mặt kia của Lăng Á, khóe mắt đo đỏ, mặt cũng sưng lên, trông vừa phẫn nộ lại uất ức.
“Cũng không đau.” Tuy rằng diện mạo người yêu thay đổi khó thích ứng được, nhưng vẻ mặt quen thuộc và tấm lòng luôn bảo vệ anh thì không hề thay đổi, vẫn là người làm anh thương như trước.
“Anh đã chảy máu rồi đấy.” Mộc Tử Duy xót chết đi được.
“Người đàn ông của cậu đã không kêu đau thì cậu vội gì?” Lăng Á cười lạnh, nhưng bởi vì biến thành mặt con nít của Mộc Tử Duy nên hiệu quả giảm đi nhiều, chỉ bộc lộ ra vẻ đáng yêu kỳ dị.
“Anh!” Mộc Tử Duy tức tối muốn đánh y, nhưng bị Quan Chước kiềm lại không nhúc nhích được.
Lăng Á nhìn ‘mình’ giận sôi gan mà thấy buồn cười: “Cậu giận đánh tôi cũng được thôi, nhưng đánh tôi không phải là đánh chính cậu sao? Cậu ra tay được chắc?”
Mộc Tử Duy: “Có gì mà không ra tay được? Đánh Quan Chước, kể cả là bản thân tôi cũng phải chịu phạt.”
Lăng Á cười nhạo: “Đúng là yêu đến ngu si.”
Mộc Tử Duy bị chọc tức nhưng chỉ có thể thở phì phì.
Tần Cáp có phần băn khoăn: “Tiểu ngốc thụ cậu đừng giận, chuyện này… là do Lăng Á có lỗi, tôi chịu phạt thay cậu ấy được không?”
Lăng Á không thể chịu nổi việc Tần Cáp thiên vị người ngoài: “Ai mới sáng tỉnh dậy đã thấy một người xa lạ đi về phía mình mà chẳng giật mình chứ? Tôi chỉ lấy đồ ném anh ta thôi, ai bảo anh ta không tránh.” Y cũng đâu có ném bình hoa ngay từ lúc đầu, ban đầu y chỉ dùng gối đầu đập, sau đó là sách, cốc nước, bình hoa, mấy thứ ấy mà cũng bị ném trúng thì đúng là đầu óc có vấn đề.
Tần Cáp cũng gật đầu: “Vậy à, sáng dậy Lăng Á hay cáu kỉnh, có khi còn không nhận ra ai.” Hơn nữa tối hôm trước mà ngủ không ngon thì sáng hôm sau rời giường y càng khó tính, thời gian đầu hắn ở chung với Lăng Á, hắn còn từng bị đạp xuống giường.
“Kể cả như thế anh ta cũng không được bắt nạt Quan Chước.” Bất kể là ai, nguyên nhân là gì thì Mộc Tử Duy cũng không cho phép được bắt nạt Quan Chước nhà cậu!
Quan Chước: “Là do anh không tránh, anh tưởng em vẫn đang giận.” Anh nghĩ rằng, nếu cậu đánh mà hết giận thì cũng tốt nên không tránh.
Mộc Tử Duy: “…”
Mộc Tử Duy và Lăng Á bình thường đã ngứa mắt nhau, nay mức độ càng tăng cao hơn.
Mộc Tử Duy ăn nói vụng về, không đáp trả được người có tài mồm mép làm luật sư như Lăng Á nên cậu không bị cứng họng không nói được gì.
Bình thường cậu tốt tính nên không thèm tranh luận với Lăng Á. Còn hôm nay thì Mộc Tử Duy lại như thể nuốt phải pháo, mặt đỏ tới mang tai, nói năng lắp bắp, còn thở phì phò nhưng vẫn cãi nhau hăng hái, còn suýt thì huỵch toẹt những bất mãn của Tần Cáp đối với Lăng Á ra.
Mặt Tần Cáp tái mét, vội vàng bịt miệng Mộc Tử Duy lại, khẩn trương nhìn Lăng Á.
Cũng may Lăng Á không nói gì, chỉ nhìn hắn một cái.
Tần Cáp cười ha ha: “Đừng nói tới những việc này nữa, việc quan trọng nhất bây giờ là làm cách nào để hoán đổi hai người lại?”
Lăng Á lạnh lùng nói: “Tôi vẫn muốn nhắc tới việc này, nhưng có một kẻ ngốc ngăn không cho tôi nói.”
Quan Chước thấy Mộc Tử Duy nhăn nhó mặt mày mà đau lòng: “Đấy là do cậu ăn nói quá đáng.”
Lăng Á từ chối phản hồi: “Tôi là người theo thuyết vô thần nên cũng chưa từng nghĩ tới việc này sẽ xảy ra trên người mình. Nhưng tôi thấy, nếu đã xảy ra vậy thì chắc chắn có nguyên nhân và cách giải quyết.”
Mộc Tử Duy mù mờ: “Nguyên nhân? Tôi không nghĩ ra được có nguyên nhân gì hết. Tôi mới chỉ thấy tình tiết này trong phim hoạt hình hay là truyện tranh thôi, nhưng đôi bên trao đổi linh hồn không phải người yêu thì cũng sắp là người yêu.”
Tần Cáp toát mồ hôi hột, vội vàng cắt ngang: “Hai người không thể nào đâu!”
Mộc Tử Duy cũng gật đầu: “Cho nên tôi mới thấy lạ.”
Lăng Á: “Cậu ngốc cỡ nào mới lấy tình tiết trong hoạt hình với cả truyện tranh ra để giải thích cho chuyện ngoài đời thực hả?”
Mộc Tử Duy: “Vậy anh có thể tìm ra ví dụ nào trong đời thực như chúng ta không hả?”
Sau đó, đám người bắt đầu tìm đủ mọi tin tức trên mạng, nhưng đổi đi đổi lại mấy từ khóa mà cũng chỉ tìm ra mấy bộ phim, tiểu thuyết hoặc là truyện tranh.
Tần Cáp chán nản thở dài: “Nghĩ thử thôi cũng biết, dù con người ta có gặp thật thì cũng sẽ không đăng lên mạng cho mọi người cùng biết đâu. Ai lại ngu ngốc phơi bày sự thật như thế chứ, đâu có ai muốn bị coi là người bệnh tâm thần hoặc là bị lôi tới viện nghiên cứu để bị giải phẫu đâu.”
Lăng Á khẽ nhíu mày: “Dù tạm thời không biết nguyên nhân là gì nhưng trước khi sự việc xảy ra cũng nên có dự báo chứ.”
Mộc Tử Duy tỏ vẻ không có manh mối gì: “Tôi ngủ một giấc rồi tỉnh lại thì đã thế rồi.”
“Thế còn ngày hôm qua thì sao?” Lăng Á tiếp tục hỏi. “Cậu có gặp phải chuyện gì đặc biệt không? Nhất là trước khi ngủ đã làm gì, nghĩ kỹ lại xem.”
Mộc Tử Duy sửng sốt rồi quay đầu nhìn Quan Chước, rồi cậu lại cúi đầu buồn bã, nói: “Không có gì đặc biệt cả.”
Lăng Á hỏi thêm mấy câu, thấy không hỏi được điều gì hữu dụng y cũng thấy bực mình, nhưng cũng may được Tần Cáp khuyên mấy câu nên không oán trách gì.
Chuyện hôm nay đúng là khó mà tưởng tượng nổi, tâm tình lại thay đổi nhanh nên dễ làm người ta uể oải, hơn nữa mọi người cũng đều cần thời gian để tiêu hóa thích ứng việc này.
Lăng Á và Tần Cáp ngồi đợi thêm một lúc rồi mới đi về.
Trước khi đi, Lăng Á còn cảnh cáo Mộc Tử Duy không được dùng bậy cơ thể của y, Mộc Tử Duy gần như là mặt lạnh đuổi người đi.
Tiếp đó, cậu mới giải thích với Quan Tiểu Cẩn về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, dỗ dành Quan Quan bị dọa, bịa lý do vì sao anh lùn đi còn anh đẹp trai thì ở lại.
Đợi đến khi hai người có thể ở riêng với nhau, thực sự bình tĩnh lại thì họ đều lúng túng im lặng.
Cuối cùng vẫn là Quan Chước thở dài, xoa đầu Mộc Tử Duy: “Đừng nghĩ tới chuyện hôm qua nữa được không?”
Mộc Tử Duy gật đầu: “Em chỉ không biết nên nói chuyện với anh thế nào thôi. Hôm nay anh bị dọa rồi phải không?”
Quan Chước khẽ xoa đầu Mộc Tử Duy: “Ừ. Không ngờ em lại như vậy, suýt thì đã đánh nhau với Lăng Á rồi.”
Dáng vẻ nghiến răng, xù lông và hăng hái, giống như một con thú bảo vệ thực ăn vậy, anh chưa bao giờ thấy Mộc Tử Duy như thế cả.
“Ai bảo y ăn hiếp anh.” Mộc Tử Duy bĩu môi, sau đó bình tĩnh lại, nghiêm túc đứng lên nói: “Tuy trong mắt anh, có thể em rất nhỏ yếu, nhưng cũng giống như anh muốn bảo vệ em vậy, em cũng muốn bảo vệ anh, anh hiểu chứ?”
Quan Chước sợ run lên, sững sờ nhìn cậu.
“Thôi, nếu anh hiểu rồi thì chúng ta hòa nhau nhé.” Mộc Tử Duy rũ mắt khổ sở. “Nhưng hôm qua em cũng không tốt, không nói rõ ràng với anh mà đã nổi giận rồi.”
Quan Chước chỉ cảm thấy xót dạ, anh muốn nói gì đó nhưng lời nói cứ nghèn nghẹn trong cổ họng không thể nào thốt lên lời.
Trước khi ngủ, Mộc Tử Duy cứ nhắm rồi lại mở mắt ra, xác nhận nhiều lần rằng người bên gối bây giờ là Quan Chước mới yên tâm nhắm mắt lại, một tay còn cầm chặt tay của Quan Chước, như thể sợ tình hình vừa mở mắt ra đã thấy người bên cạnh thay đổi.
Còn Quan Chước cứ lắng nghe nghe tiếng hít thở đều dần, làm thế nào cũng không ngủ được.
Anh vẫn coi việc bảo vệ người yêu như một trách nhiệm ngọt ngào, chỉ nghĩ rằng Mộc Tử Duy là đối tượng cần quý trọng cần bảo vệ.
Anh vẫn nghĩ như thế, cũng đã làm như thế.
Nhưng hôm nay, anh lại nghĩ rằng, có lẽ có một vài sự việc, anh đã sai ngày từ lúc đầu.
Hết PN 2 (3)
Lời tác giả: Nói thật nhé, tôi sợ các bạn không phân biệt được ai là Mộc Tử Duy, ai là Lăng Á.
Mộc Tử Duy là Mộc Tử Duy, Lăng Á là Lăng Á, cho thêm “” thì “Mộc Tử Duy” là Lăng Á, “Lăng Á” là Mộc Tử Duy.
QAQ Cứ thấy càng khó phân biệt.
PN 2 (4)|
Trong khoảng thời gian này, mấy người bọn họ gần như đi khắp các chùa miếu to nhỏ của thành phố, hoặc tới các đạo quán trên núi. Họ đã thắp hương bái Phật, cầu thần linh phù hộ, đi tìm hòa thượng chủ trì đức cao vọng trọng, họ cũng từng tìm thầy coi bói. Nhưng tất cả đều vô ích.
“Uống bao nhiêu nước mà vẫn vô ích, chúng ta có cần thiết phải hấp tấp vậy không?” Lăng Á méo cả miệng.
“Đây là nước chú Trần mang đến từ Tây Tạng, dân tộc Tạng tin cái này lắm, nói là nước thần, có thể loại bỏ tai họa.”
Quan Chước giải thích, rót một chén cho Mộc Tử Duy. “Là nước suối, không bẩn.”
Mộc Tử Duy không hề nghĩ ngợi gì đã uống luôn.
Lăng Á cực kỳ ghét mấy thứ không rõ nguồn gốc này nên bất kể thế nào cũng không chịu uống.
Tần Cáp thấy thế liền uống trước một ngụm rồi mới đưa cho Lăng Á, tha thiết nói: “Mát lắm, còn hơi ngọt nữa. Cậu uống thử xem, dù không có ích lợi gì thì nó cũng chỉ là một ngụm nước thôi mà.”
Bị nài nỉ với ánh mắt mong ngóng như vậy, Lăng Á không còn cách nào khác, tuy không tình nguyện nhưng vẫn uống. Y khó chịu với cảnh này, có trời mới biết, chính bởi ánh mắt này nên lần trước y đã ma xui quỷ khiến thế nào mà uống hết bát nước hòa với tro của lá bùa. Mùi vị ấy cả đời này y cũng không muốn lặp lại.
Không có gì bất ngờ xảy ra, một chén nước thần cũng không hề có chút tác dụng nào, Mộc Tử Duy và Lăng Á vẫn không hoán đổi lại.
Vì thất vọng quá nhiều nên mọi người cũng không mong đợi lắm.
“Không sao không sao, nói không chừng lần sau sẽ thành công chăng.” Tần Cáp cố gắng cười an ủi mọi người.
“Ngu ngốc.” Lăng Á cầm lấy tay Tần Cáp, giật người hắn xuống khom khom rồi lấy nhéo mặt hắn một cái, đứng dậy nói: “Chúng tôi đi trước đây, mai rồi lại tới.”
Tần Cáp bị nhéo má nên hơi đau, nhưng vẫn cười vui vẻ đi theo sau.
“Anh Tần vui tươi hơn rồi.” Mộc Tử Duy cảm thán, mấy hôm trước nhắc tới Lăng Á là Tần Cáp cứ khẩn trương không yên. “Có thể là do nhìn mặt em nên anh ấy không thấy áp lực.”
Quan Chước: “Ừ, dù sao cũng là chuyện tốt.”
“Vậy còn anh?” Mộc Tử Duy nhìn anh. “Bây giờ em không còn thấp lùn như trước nữa, anh có thích em không?”
Quan Chước không ngờ Mộc Tử Duy lại hỏi vậy, cau mày đáp: “Anh thích em, bất kể em như thế nào cũng vậy. Hơn nữa, em sẽ trở lại hình dáng cũ thôi, đừng lo lắng được không?”
Mộc Tử Duy: “Vậy nếu mãi mãi em cũng không thể quay trở lại thì sao?” Nói xong, cậu cũng cảm thấy mình ngang bướng liền cúi đầu nhỏ giọng nói “Xin lỗi.”
Quan Chước im lặng, cánh tay còn lẳng lặng khoác lên vai cậu, mím chặt môi. Anh cũng biết là một vài biểu hiện bình thường của anh tạo ảo giác cho Mộc Tử Duy nên cậu mới thiếu cảm giác an toàn như thế. Nhưng anh không biết, rốt cuộc phải làm cách nào mới có thể làm Mộc Tử Duy tin, để cậu yên tâm?
Hai ngày sau, đoàn người định đi núi Ba.
Quan Tiểu Cẩn nghe được từ chỗ cô bạn Hiểu Huyên rằng trên một ngọn núi của thành phố bên có một ngôi miếu rất linh, trong miếu có một thầy xem tướng đến đi như gió.
Vốn dĩ họ cũng không tin chùa miếu hay thầy tướng số lắm, nhưng không chịu nổi bị người ta nài nỉ. Thế là chắc mẩm thôi thà rằng tin còn hơn là không, họ liền cùng đi.
Là một người môi giới tiêu chuẩn, Hiểu Huyên cũng đi theo, đi cùng còn có Quan Tiểu Cẩn.
“Nói trước nhé, thần toán không phải lúc nào cũng bày sạp đâu, cũng không có địa điểm cố định, nếu không gặp được cũng đừng trách em.” Hiểu Huyên đi đằng trước dẫn đường. “Tuy em không biết các anh gặp phải vấn đề khó khăn gì, nhưng xe đến trước núi ắt có đường, phong cảnh trên ngọn núi này khá đẹp, dù không gặp được cao nhân thì đi ngắm cảnh cũng không tệ.”
Đúng như lời cô nói, ngọn núi này phong cảnh đẹp, cây cối khắp núi xanh um tươi tốt, rừng núi sau cơn mưa loang loáng những ánh nước long lanh, như thể chặn lại con đường đằng trước.
Đường núi trơn trượt dốc ngược, Quan Chước lo lắng đi đằng sau Mộc Tử Duy, thấy cậu mấy lần suýt ngã, lo lắng không yên, nhưng vẫn nhẫn nhịn không lên đỡ.
Đi đến lưng chừng núi, Quan Tiểu Cẩn không đủ sức để theo nữa, nói gì cũng không chịu đi tiếp.
Hiểu Huyên bảo họ cứ đi dọc theo con đường đá là được, sau đó liền ở lại cùng với Quan Tiểu Cẩn.
Người tiếp theo đi không nổi chính là Lăng Á.
Tần Cáp đề nghị cõng y, Lăng Á thở hổn hển trợn trừng nhìn hắn.
Tần Cáp: “Con người nơi đây thưa thớt lại còn không có ai nhìn thấy, chỉ còn một quãng đường nữa là tới rồi, tớ cõng cậu đi một lúc, cậu nghỉ xong rồi lại đi tự đi tiếp được không?”
Lăng Á không nói gì, nhìn về phía Mộc Tử Duy: “Thể lực cậu kém vậy sao?”
Mộc Tử Duy thấy không vui, tuy đúng là thể chất cậu không tốt, nhưng bị người ta vạch trần như vậy thật là mất mặt.
Tần Cáp thấy sắc mặt cậu sầm xuống liền bảo: “Có khỏe không, sơn đạo khó đi như vậy, thực ra tôi cũng đang cố gắng đây.”
“Thế mà cậu còn định cõng tôi?” Lăng Á càng khó chịu hơn, cau mày chỉ Mộc Tử Duy, “Có cõng cũng phải là cậu ta cõng?”
“Lăng Á.” Tần Cáp kéo tay áo y, nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Làm sao? Đó là cơ thể của tớ, tớ muốn dùng như thế nào cậu có ý kiến sao?” Bệnh công chúa phát tác, Lăng Á bắt đầu phát huy bản tính cố tình gây sự.
Mộc Tử Duy nghĩ dù sao cũng là do thể lực mình kém nên mới làm chậm chân mọi người, thế là cũng rầu rĩ ngồi xuống định đưa lưng cõng Lăng Á.
Nhưng có người còn hành động nhanh hơn cậu, vắt người Lăng Á lên vai.
Mộc Tử Duy ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn khuôn mặt giấu kín kia.
“Vô liêm sỉ! Thả tôi xuống.” Lăng Á chưa từng bị đối xử như thế, mặt đỏ bừng lên, ra sức giãy dụa.
Quan Chước căn bản không để ý tới y, khiêng người tiếp tục đi lên trên.
“Tôi cũng đâu có bắt anh cõng, anh lo lắm chuyện thế!” Tư thế treo lơ lửng này làm Lăng Á cảm thấy cực kỳ mất mặt, hơn nữa vai Quan Chước chọc vào bụng cậu, rất là khó chịu.
“Chuyện của Mộc Tử Duy chính là chuyện của tôi.” Quan Chước mặt bình tĩnh đi về phía trước.
Mộc Tử Duy lết cơ thể uể oải nhìn con đường không thấy đích đến phía trước, lòng chua xót, nhưng một nơi nào đó lại được lấp đầy.
Vận may của bốn người bọn họ không tệ, lúc lên núi đã thấy một vòng người không biết đang vây quanh thứ gì, chen vào nhìn thì thấy đó là một ông lão râu bạc đeo kính râm mặt mày xấu xí.
Bên cạnh ông không có một chiếc bàn, cũng không có viết băng rôn “xem bói” hay gì khác, chỉ đứng xem tướng tay cho một người đàn ông trung niên.
Ông trầm ngâm một lúc, nói: “Mạng ông không tệ, gia đình mọi sự hòa thuận, sự nghiệp đang trên đà phát triển, nhưng gần đây chọc phải một tiểu nhân. Đúng rồi, chỗ vành tai cậu có phải có một cái nốt ruồi không?”
Ông lão mặc áo đạo sĩ, tóc bạc râu trắng, ngoại trừ cặp kính râm trên mặt trông hết sức nổi bật gì thì đúng là dáng dấp tiên phong đạo cốt.
Có điều, Mộc Tử Duy nghe giọng ông lão cứ thấy là lạ.
Người trung niên mở to hai mắt nhìn: “Sao đại sư lại biết?”
“Nốt ruồi trên vành tai chủ tài vận, nhưng gần đây da ông bị nẻ phải không?”
Người trung niên càng kinh ngạc hơn: “Cái này mà ngài cũng biết?”
“Điều này có gì mà không nhìn ra được. Vành tai có nốt ruồi vốn là có tài vận, nhưng ông bị nẻ da nên tổn hại đến. Tôi đã tính vận thế cho ông, gần đây ông dây vào tiểu nhân, có lẽ tiểu nhân đó đã chặn đường tiền tài của ông đấy.”
“Vậy có cách gì để phá giải không?”
“Phá giải sao… Nói khó thì cũng khó mà nói dễ thì cũng dễ thôi, chỗ tôi có một lá bùa…” Ông lão đắc ý nói, một người đột nhiên tiến lên giật râu ông, kéo nhẹ một cái, chòm râu bạc bay bay đã bị đứt, lộ ra cái cằm trơn bóng.
Lăng Á ném chòm râu trong tay xuống, nhìn vào đôi mắt trợn trừng của Tần Cáp, thản nhiên nói: “Tớ nhìn thấy trên mặt ông ấy có keo dán.”
“Đệt mợ! Hóa ra là lừa đảo!”
“Lừa đảo mà còn giả làm đại tiên! Bố mày còn vừa trả tiền rồi nữa chứ!”
“Không cần phải nói! Phang cho lão một trận!”
Tình cảnh hoàn toàn rối loạn.
Bốn người chen ra khỏi vòng người, nhìn cảnh ấy, cảm giác càng gay go, nhìn ngôi miếu trước mặt cũng không còn lòng dạ nào nữa, mọi người nhìn nhau một cái rồi xoay người xuống núi.
Xuống núi thì không mệt như khi đi lên, nhưng đường núi trơn trượt, càng phải chú ý hơn nữa.
Mấy người đi được nửa đường thì từ trong rừng cây bên đường đột nhiên ló ra một người.
Áo đạo sĩ bay bay, quần áo mất trật tự, chính là tên lừa đảo trên đỉnh núi vừa nãy.
Trên mặt người này không còn bị râu bạc che nữa, kính râm cũng được gỡ xuống, trông chỉ là một thiếu niên.
Tần Cáp chặn đằng trước Lăng Á, trợn mắt nhìn: “Thế nào? Bị vạch trần mánh khóe lừa người ta nên định báo thù chắc?”
“Ai là lừa đảo?” Thiếu niên không giả giọng ông già nữa, nghe có vẻ cũng giòn giã. “Những lời tôi nói với họ đều là thật hết.”
Tần Cáp: “Lời của kẻ lừa đảo mà là thật?”
“Các ngươi tin hay không thì tùy!” Thiếu niên thở phì phì, chỉ vào Mộc Tử Duy và Lăng Á. “Nếu không tin, hai người không thể hoán đổi lại cũng đừng trách tôi!”
Bốn người đều ngây ngẩn cả người. Họ tìm nhiều vị cao nhân như vậy, cũng không một ai có thể nhìn ra được chuyện trao đổi linh hồn giữa Mộc Tử Duy và Lăng Á.
Hết PN 2 (4)
><
PN 2 (5)|
Vẻ mặt của bốn người thoáng cái trở nên kỳ diệu.
Lăng Á híp mắt lườm hắn: “Cậu nói gì chúng tôi nghe không hiểu. Cậu nói cậu không phải lừa đảo? Mang bằng chứng ra đây?”
“Tôi không lừa đảo! Lừa đảo là chó con!” Thiếu niên sốt ruột, chỉ vào Quan Chước: “Anh! Anh thuở nhỏ lận đận, cha mẹ đều chết, có một anh trai, một em gái, đúng không!”
Quan Chước giần giật da mặt, không lên tiếng.
Lăng Á thì tiếp tục lạnh mặt: “Điều này cậu đoán sai rồi, ba anh ta còn sống.”
Quan Chước: “Đó không phải ba tôi.”
Lăng Á: “Có phải hay không không phải do anh quyết định.”
“Người cha kia của anh ta đã hết duyên với anh ta thì không tính. Không phải chỉ có nhân duyên mới dùng tơ đỏ để buộc đâu, tất cả duyên phận trên đời này đều dùng dây để buộc. Dây mà đứt thì duyên phận cũng mất, không có duyên phận thì cũng không thể là cha con được.”
Cậu thiếu niên thở phì phì nói.
“Cậu biết tính thật sao?” Tần Cáp tiến lên, kéo lấy Lăng Á. “Vậy cậu có thể tính giúp hai chúng tôi không. Chúng tôi có sợi dây nhân duyên không? Có thể đứt hay không?”
Mặt Lăng Á thoắt cái đỏ bừng, cau mày thấp giọng quát một câu, “Đừng rộn”, nhưng cũng không giãy khỏi tay Tần Cáp, mặc hắn lôi kéo.
“Bảo tôi tính thì tôi tính, vậy không phải tôi sẽ mất mặt lắm sao? Mới vừa rồi anh còn bảo tôi là lừa đảo đấy.” Thiếu niên oan ức bĩu môi. “Còn nữa, anh bảo tôi tính nhân duyên, là muốn tôi tính cho anh và cái xác này hay là với người bên trong cái xác?”
Mộc Tử Duy dè dặt mở lời: “Cậu thực sự nhìn ra được tôi và y… thay đổi?”
Thiếu niên: “Hồn phách trao đổi mà, liếc mắt nhìn là biết. Nhưng mà kiểu của các anh tôi lần đầu mới thấy đấy, nếu không vì thế thì tôi cũng không đuổi theo các anh đâu.”
Mộc Tử Duy sốt ruột nói: “Có cách nào để đổi lại không?”
“Đổi lại… Cũng không phải là không được…” Thiếu niên trầm ngâm.
Lúc này Lăng Á lên tiếng: “Thực ra, so với việc có đổi lại được hay không, tôi tò mò về việc nguyên nhân hơn. Tôi và cậu ta không hề có chút quan hệ mật thiếu nào, thứ hai là lúc đó cũng không ở cùng một nơi.”
Thiếu niên: “Cái đó à, nguyên nhân ngọn ngành thì nói lâu lắm. Đơn giản thì chính là do hồn phách của hai người rời khỏi cơ thể rồi hai người chạy tới sai nơi.”
“Ngẫu nhiên sao?” Lăng Á nhướn mày.
“Cũng không phải.” Thiếu niên khổ não, cố gắng nghĩ ra từ ngữ để miêu tả. “Nói thế nào đây nhỉ? Thì chính là tâm anh nghĩ gì thì hồn anh sẽ đi theo đó. Các anh sở dĩ đổi hồn cho nhau, đương nhiên là bởi vì các anh muốn đổi.
Lăng Á: “Tôi không có khả năng nghĩ tới việc này.”
“Đấy là chuyện riêng của các anh, làm sao tôi biết được.” Thiếu niên bĩu môi. “Có điều cũng có khả năng không phải do anh muốn. Linh hồn chuyển đổi cũng có thể là do suy nghĩ của người khác, nhưng hai người thay đổi cho nhau thì ít nhất là phải có một người muốn đổi.”
Mộc Tử Duy: “Cách đổi lại thế nào?”
“Hai người đổi đi thế nào thì cứ đổi lại như thế.”
Tần Cáp không tin: “Vậy cũng tùy tiện quá đi, không phải cậu đang lừa đảo đấy chứ?”
“Đã! Bảo! Tôi! Không! Phải! Lừa! Đảo!” Thiếu niên nói lớn từng chữ một. “Loại chuyện này tôi cũng không rành lắm, sư huynh của tôi hiểu hơn. Nhưng mà anh ấy đi du lịch rồi.”
Mộc Tử Duy: “Anh ấy đi du lịch ở đâu?”
Thiếu niên ủ rũ: “Tôi cũng không rõ, anh ấy bảo là đi tìm món vịt quay ngon nhất thiên hạ, tìm được thì sẽ để cho tôi một cái chân vịt.”
Mọi người lại hỏi vài câu, nhưng cũng không hỏi được gì nên lại thôi. Cuối cùng, do thiếu niên ra sức chào bán, mọi người đã mua mấy lá bùa bình an và một vài thứ linh tinh.
Trên đường xuống núi gặp Quan Tiểu Cẩn và Hiểu Huyên, hai cô bé lau tau hỏi bọn họ trên núi có gặp được… cái gì hay ho không.
Tần Cáp có lòng kể cho hai cô nghe về tiểu đạo sĩ kỳ lạ kia, Mộc Tử Duy thì im lặng từ đầu tới cuối, không hề nói câu nào.
Sau khi trở về, dường như Lăng Á đã kết luận nguyên nhân chuyện này là do Mộc Tử Duy nên ngày nào cũng tới gây phiền nhiễu.
Lăng Á: “Không phải cậu thì là do tôi chắc? Đạo sĩ đã nói một trong hai người muốn đổi nên mới đổi thành như vậy. Chuyện là do cậu gây ra, cậu phải nghĩ cách giải quyết.”
Mộc Tử Duy cúi đầu im lặng.
“Cậu đừng im ím rồi cho qua, người có suy nghĩ đó là cậu, nói không chừng cậu không muốn đổi lại.” Lăng Á lừ lừ nhìn cậu. “Cậu đừng tưởng có cơ thể của tôi thì Tần Cáp sẽ thích cậu, Tần Cáp là của tôi, loại chuyện này cậu đừng hòng mơ tưởng.”
“Lăng Á! Cậu đang nói gì vậy!” Tần Cáp sợ suýt thì nhảy dựng lên, quả thực muốn kéo Lăng Á mau chóng đi.
Quan Chước còn dứt khoát hơn hắn, đi thẳng tới, khiêng Lăng Á lên vai, y hệt như lần trước, đi ra cửa trong tiếng chửi rủa của Lăng Á, trả người cho Tần Cáp rồi xoay người đóng cửa lại.
Anh đi vào phòng khách, nhìn thấy Mộc Tử Duy đang ngồi xổm trên sô pha, không khỏi bước chậm lại, im lặng tới gần.
“Em không muốn chiếm cơ thể của anh ta, cũng không có ý gì với anh Tần.” Mộc Tử Duy vùi đầu vào trong khuỷu tay, uể oải nói.
Mặc dù cảm thấy nửa câu đầu là lạ, nhưng Quan Chước vẫn nói: “Anh biết.”
“Em cũng muốn đổi về, em cũng đã từng thử… chính là kiểu, ra sức nghĩ, nghĩ “đổi lại đi”. Đạo sĩ kia nói cứ dựa vào ý nghĩ là có thể làm được, nhưng đều vô ích cả.”
Quan Chước: “Không sao cả, chúng ta có thể từ từ mà.”
“Quan Chước.”
“Ừ.”
“Nếu em mãi mãi không thể đổi lại được thì làm sao đây? Anh có còn cần em không?” Mộc Tử Duy nói xong cũng thấy hối hận, khẩn trương chờ Quan Chước đáp lại.
Sau đó, cậu nghe Quan Chước nói với cậu rằng: “Tử Duy, anh nghĩ chúng ta cần phải có một cuộc nói chuyện nghiêm túc.”
Mộc Tử Duy ngẩng đầu nhìn anh, sau đó thấy anh chuyển từ đứng thành quỳ, từ nhìn lên trở thành nhìn xuống.
Quan Chước nói: “Xin lỗi.”
Mộc Tử Duy thoáng cái đã luống cuống, cậu hỏi Quan Chước có cần cậu nữa không, Quan Chước nói xin lỗi…
“Anh không biết cách ăn nói, cũng không biết cách diễn đạt suy nghĩ của mình, làm em lo lắng sợ hãi, xin lỗi.”
Mộc Tử Duy không biết vì sao mà mắt cậu bắt đầu cay cay: “Không phải như thế, em cũng không biết cách ăn nói mà.”
“Cho tới nay, người chủ động gợi chuyện vẫn luôn là em, người phát hiện ra vấn đề giữa chúng ta đầu tiên cũng là em, cố gắng giải quyết cũng là em. Cám ơn em đã làm nhiều như vậy.”
“Phải… không?” Mộc Tử Duy lắp bắp. “Em nào có… nào có giỏi giang như anh nói.”
“Em giỏi hơn cả điều mà anh nói.” Quan Chước nói năng rất nhẹ nhàng. “Nhưng lần này, hãy để anh nói có được không.”
Mộc Tử Duy lần đầu thấy Quan Chước như vậy, thế là cậu ngơ ngác gật đầu.
“Ban đầu anh thích em, là bởi vì em hiểu chuyện, em đáng yêu. Sau đó thì càng ngày càng thích em, điểm nào của em anh cũng thích. Anh thích lùn lùn, nho nhỏ, có thể ôm vào lòng, rất dễ thương. Nhưng mà, bởi vì anh thích em nên mới thích em lùn, chứ không phải bởi vì em lùn nên mới thích em, hiểu chưa?”
Mộc Tử Duy nghe mà thấy choáng váng, nhưng vẫn không hiểu được.
“Anh chưa từng coi em là con gái, cũng sẽ không nghĩ vậy. Anh thích em, nên mới muốn đối xử tốt với em, muốn bảo vệ cho em, chứ không phải là nghĩ em không có năng lực. Bình thường không bận tâm đến cảm nhận của em, đó là lỗi của anh, xin lỗi.”
“Có nhiều lúc, hành động của anh đều theo bản năng, cho nên anh cũng không thể đảm bảo sau này sẽ không như thế. Nhưng nếu sau này anh làm gì khiến em không thoải mái thì hãy nói cho anh biết, anh sẽ sửa. Có được không?”
Mộc Tử Duy đỏ mắt nhìn anh: “Em chỉ muốn hỏi một câu, vì sao anh lại mua… ừm, giày cao gót cho em?”
Quan Chước im lặng một lúc, rồi nói: “Anh có xem truyện tranh và tiểu thuyết gần đây em đọc… xin lỗi, anh không cố ý muốn lục lịch sử trình duyệt của em đâu.” Anh chỉ định xem bình thường Mộc Tử Duy xem những gì để biết cậu thích gì, dễ chọn quà cho cậu.
Lúc này Mộc Tử Duy mới nhớ ra, gần đây mấy bộ tiểu thuyết và truyện tranh mà Quan Tiểu Cẩn đề cử cho cậu, đều nói về những sở thích ăn mặc kỳ lạ, trong đó có một bộ còn giới thiệu tỉ mỉ các loại giày cao gót dành cho đàn ông, lúc đó cậu còn bị sợ hãi vì cách miêu tả tường tận của tác giả nữa.
Mộc Tử Duy ngây ngẩn, miệng há hốc, thì ra mấy ngày nay cậu khó chịu như vậy đều là do cậu tự gây ra!
“Em có tin anh không?” Quan Chước thấy Mộc Tử Duy ngây người liền cau mày. “Em hỏi nếu em không đổi lại được thì làm sao, thực ra, nếu không đổi được lại cũng không sao hết, anh thích em, nên bất kể em biến thành cái gì cũng không sao hết.”
Mộc Tử Duy vẫn cứ đờ đẫn.
Quan Chước: “Anh có thể chứng minh cho em thấy.”
Mộc Tử Duy: “???” Sau đó cậu liền thấy mặt Quan Chước ngày một gần lại.
Sắp hôn rồi!
Sắp hôn rồi!
Hai mắt của Mộc Tử Duy tối đen, không biết gì hết nữa.
Hết PN 2 (5)
Lời tác giả:
Rốt cuộc đổi về rồi
Đổi về là có thể xxx
Ngốc manh thụ đổi sang thuộc tính phúc hắc ngạo kiều thụ không hợp với quy tắc, cuối cùng tôi cũng viết xong rồi, cảm động chảy lệ nóng (? д? )
><
Nê: không hiểu sao đọc 2 chương này mình lại thấy cặp Quan Chước x Lăng Á có thể ship với nhau ?????
Vậy là hết thật rồi nhớ
HOÀN