Tư Mỹ Nhân

Chương 53: Chương 53




Editor: Tây An

Tự nhân Cừ nhắc đến lữ quán, mặt Thiên Mạch có chút ảm ảm.

“Anh có biết bên kia thế nào không?” cô nhỏ giọng hỏi, “Ốc trạch, quán nhân đều vẫn khỏe chứ?”

“Cô còn nhớ?” Tự nhân Cừ trừng mắt lên.

“Không phải không phải, ” Thiên Mạch vội cười làm lành, “Đó dù sao cũng là tôi mượn tiền…”

“Những số tiền kia của cô, đại vương đều trả lại Ngũ đại phu.” Tự nhân Cừ nói, đột nhiên cảm thấy cái này dường như không thể gọi là trả, nào có đạo lý quốc quân trả tiền cho đại phu của mình, nghĩ ngợi, lại nghĩ không rõ nên gọi là gì, tức giận nói, “Dù sao nhà cửa và quán nhân đều còn. Thiên Mạch, cô sắp phải làm phu nhân, đừng đi quan tâm những thứ này nữa.”

Còn không biết có thể thành thật hay không mà…

Thiên Mạch trầm mặc một lúc, gật gật đầu.

** ***

Chuyện ám sát đêm qua, đương nhiên mười phần nghiêm trọng. Nhưng trên triều, Sở vương cũng không vấn trách thủ vệ hoàng cung, mà đặt trọng điểm ở thân phận thích khách.

Từ trên thân thích khách đã chết tìm được đồ vật và binh khí, nhưng căn bản nhìn không ra đến từ phương nào.

Kẻ thù? Đương nhiên. Nhưng kẻ thù của Sở vương có nhiều lắm, thù riêng thù công đều có, không đầu mối mà tìm như như mò kim đáy biển.

Thảo luận một phen, công doãn Vị Giả nói: “Thần cho là, thích khách tới lui tự nhiên, trong cung tất có người nội ứng. Truy tra từ trong cung, tất có thể tìm ra lai lịch thích khách.”

Những người còn lại cũng cho rằng chỉ có phương pháp này là được nhất, Sở vương đem việc này giao cho Vị Giả, tiếp sau, lại tuyên bố một chuyện trọng yếu hơn, cưới Thiên Mạch làm phu nhân.

Mọi người trên triều đình đều kinh ngạc.

Lai lịch Thiên Mạch, đại đa số người đã biết đại khái trong mấy lời đồn trước kia, cũng biết Sở vương đối với cô không tầm thường, nhưng lập làm phu nhân…

“Thần cho rằng không thể!” Lệnh doãn Đấu Bàn phản đối đầu tiên.

Hắn bẩm: “Hôn nhân, chính là chuyện tốt hai họ, cô gái này không họ, dùng cái gì làm phu nhân?”

Sở vương nói: “Lời ấy sai rồi, nàng xuất thân từ Lâm thị, Lâm thị có họ. Tài đức nhiều mặt, sao nói không thể làm phu nhân.”

Tư Mã Đấu Tiêu cũng nói: “Từ Võ Vương đến nay, tuân thủ nghiêm ngặt lễ không cưới người không môn đăng hộ đối, phu nhân đều xuất thân từ công thất các quốc gia. Người này từng là công thiếp, đại vương cưới thì không ổn.”

“Lâm thị làm công thiếp, chính là bởi vì hoạ chiến tranh.” Sở vương nói, ” quả nhân tra ra được, đã xóa thân phận nô lệ.”

Còn có người muốn nói, Sở vương nói: “Quả nhân ngay hôm đó đã sai người đến Thành Chu* tra hỏi tịch thuộc Lâm thị, ngày mai, quả nhân sẽ tự đến Vân Mộng tế cáo Thái Nhất. Quả nhân tâm ý đã quyết, không cần bàn lại.” Dứt lời, tuyên bố tan triều, đứng dậy mà đi.

*Thành Chu: Kinh sư triều Tây Chu

Chúng thần nghẹn họng nhìn, nghị luận ầm ĩ.

“Phải làm sao mới ổn đây? Đại vương thông gia, chư quốc đều đang quan sát.”

“Đại chiến vừa qua, cưới một nước sẽ có chư quốc đưa tặng thiếp thất, chính là chậm trễ cơ hội tốt. Bây giờ muốn cưới một cái người lai lịch không rõ như thế, há không khiến chư quốc khó xử?”

“Đại vương sao có thể đùa như vậy!”



Nghe những lời kia, Tô Tòng cũng không tham dự, lại nhìn về phía Ngũ Cử.

Hắn đứng ở cách đó không xa, thần sắc bình tĩnh, trong mắt Tô Tòng, lại hình như có chút cô đơn.

Tô Tòng trong lòng thở dài, đi qua, vỗ vỗ đầu vai hắn, “Nhà ta mới ủ rượu, đi nếm thử như thế nào không?”

Ngũ Cử nhìn ông, một lát sau, cười nhạt cười, “Được.”

** ***

Sở vương mặc dù sớm đoán trước thái độ của đám đại thần, nhưng tan triều, vẫn nhịn đầy bụng tức giận.

Sắc mặt y nặng nề, cho đến khi lên xe ngựa trở lại cung Cao Dương, trông thấy bóng người yểu điệu trong cung thất. Không hiểu sao, cơn giận tiêu tán một chút, tự nhân muốn đi thông báo, cũng bị y ngăn lại, tự mình đi vào.

Trong phòng lời nói nhẹ nhàng, mười thị tỳ vội việc tứ phía, cầm cái này lấy cái kia. Thiên Mạch ngồi trước gương, nhìn tóc mình bị chải lên, búi tóc giống nữ tử quý tộc nước Sở, phía trên cắm đủ loại trang sức xinh đẹp. Những thị tỳ này đều rất kính nghiệp, lấy y phục và đồ trang sức Sở vương ban thưởng, so thử, mồm năm miệng mười thảo luận búi tóc gì phối cái gì, quần áo nào phối cái nào.

Lòng thích cái đẹp không phân niên đại, lúc trước Thiên Mạch cũng thích mua quần áo, ngày ngày ăn mặc thật xinh đẹp. Nhưng ở thời đại này, các loại quần áo và đồ trang sức xinh đẹp, đều là đồ quý tộc mới có thể có. Thiên Mạch mua không nổi, đối với cách mình ăn mặc, luôn duy trì gọn gàng.

Nhóm thị tỳ khen làn da cô trắng nõn, lại tán thưởng tóc cô đen bóng. Đáng tiếc cô tới đây mới nửa năm, tóc so với người khác vẫn là ngắn quá nhiều, không cách nào chải hoa lệ thêm. Bọn thị tỳ hái hoa tươi đến, dùng đồi mồi kê trâm bên trên, cắm trong tóc cô. Thiên Mạch nhìn người trong gương chậm rãi biến thành bộ dáng mỹ nhân cổ trang chính tông, thấy mới mẻ lại hiếu kỳ.

Bỗng nhiên, trong góc tấm gương, cô nhìn thấy một người ôm cánh tay dựa vào cửa, mỉm cười nhìn cô.

Thiên Mạch kinh ngạc, quay đầu, quả thật là Sở vương.

Y không biết đứng ở nơi đó bao lâu, mang theo vẻ hân thưởng, rất hứng thú.

Thị tỳ vội nhao nhao hành lễ, Sở vương đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thiên Mạch.

“Thích không?” y hôn hôn gương mặt cô.

Thiên Mạch thấy người bên ngoài đều cười hì hì đi ra, không khỏi đỏ mặt.

Cô gật gật đầu, lại nói, “Nhiều lắm, em mặc không hết.”

Sở vương xem thường: “Thế này mà nhiều, nàng sẽ phải làm phu nhân của quả nhân, quả nhân lúc trước ban thưởng…” y vừa nói ra miệng, dừng một lúc, nói, “Quả nhân lúc trước ban thưởng người khác, chưa có ai ngại nhiều.”

Thiên Mạch biết y nói người khác là ai. Cô không muốn băn khoăn chuyện này mãi, hỏi y, “Hôm nay sao về sớm vậy?”

“Sớm không tốt sao?” Sở vương thản nhiên nói, nhìn trên tóc mai cô cài trâm hoa cùng da thịt tôn lên lẫn nhau, càng cảm thấy đáng yêu, nhịn không được đưa tay vẩy vẩy.

“Quả nhân đã phái đi Thành Chu, tra hỏi tịch thuộc của nàng.” Y nói.

Thiên Mạch kinh ngạc.

“Sao lại đi Thành Chu hỏi?” cô hỏi.

“Không phải nàng là Lâm thị ư? Lâm thị vừa có họ Cơ, vừa có họ Tử.” Sở vương chậm rãi nói, “Họ Tử lớn nhất là Tống quốc, quả nhân không thích Tống Công, họ Cơ thì nhiều.”

Thiên Mạch dở khóc dở cười: “Nhưng em cũng không phải từ Thành Chu mà đến, nơi đó sao lại có tịch thuộc của em?”

“Sao lại tra thật được.” Sở vương cười cười, xoa vành tai cô, “Phu nhân nước Sở, chớ nói Lâm thị, dù vương thất, đừng thấy bọn hắn ngày thường cao cao tại thượng, trong lòng cũng muốn vô cùng. Chờ mà xem, đảm bảo cái gì cũng có.”

Thiên Mạch hiểu.

Xuân Thu cũng xưng Đông Chu, Chu U Vương đốt lửa đùa chư hầu*, nên đô thành Chu triều Hạo Kinh bị Khuyển Nhung** diệt, bèn dời đến Lạc Dương. Đây là bước ngoặt của Chu triều, sau đó, vương thất nguyên khí đại thương, không gượng dậy nổi, chư quốc không còn bị khống chế, nháo nhào xưng hùng. Nhưng đối với nước Sở mà nói, Chu vương thất vẫn là sự tồn tại cao ngạo, bị coi là man di. Sau khi Đông Chu bắt đầu, Sở tử Hùng Thông rốt cục nghịch phản bộc phát, tự lập làm vương, đồng thời tự xưng man di, không làm bạn cùng Chu triều. Mặc dù sau đó cũng lúc vương lúc không vương, nhưng nước Sở và Chu vương thất, luôn có một cảm giác đối lập đặc thù.

*Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà Chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯).

** Khuyển Nhung là một bộ lạc dân tộc thiểu số nằm ở phía tây bắc Trung Quốc cổ đại hoạt động vào thời nhà Chu và các triều đại sau này

Ý tứ trong lời Sở vương rất rõ ràng, dù nước Sở có đắc tội thế nào, Chu vương thất suy yếu, đối với chuyện có lợi không tệ này, bọn họ sẽ không cự tuyệt.

Thiên Mạch ngượng ngập. Mình hình như sắp đổi họ…

“Nếu thật sự có thể như thế, chẳng lẽ em cũng phải xưng cơ?” cô tò mò hỏi, “Lâm cơ?”

“Tốt nhất là Vương cơ.” Sở vương cười du côn, nháy mắt mấy cái, “Quả nhân cho lão già Chu vương kia một món hồi môn to.”

Thiên Mạch xấu hổ.

“Ngày mai, quả nhân đi Vân Mộng tế tự Thái Nhất, báo chuyện hôn sự.” Sở vương thu lại thái độ đùa cợt, “Thiên Mạch, đợi quả nhân trở về là có sáu lễ.”

“Ngày mai?” Thiên Mạch hơi kinh ngạc, “Nhanh như vậy?”

“Nhanh à?” Sở vương nhíu nhíu mày, có chút không cao hứng, “Quả nhân hận không thể ngày mai là xong lễ, nàng lại cảm thấy nhanh.”

Thiên Mạch vội nói: “Em không phải ý này, ý là, Mục phu nhân không phải còn chưa nhận lời?”

“Quả nhân cưới vợ, cũng có phải bà cưới vợ đâu!” Sở vương một tay ôm chầm cô, quyết tâm trừng mắt cô, “Nàng lo lắng nhiều như vậy làm gì? Quả nhân nói được chính là được!”

Thiên Mạch không làm gì được y, vội trấn an nói, “Em chưa từng phản đối, chỉ là sợ ngài nóng vội, quá mệt mỏi…”

“Nóng vội có gì không được!” Sở vương nói, bỗng nhiên ánh mắt khẽ động, ý vị thâm trường, “Quả nhân cũng có thể không nóng lòng, nhưng mà ấy, phải có chút báo đáp.”

Báo đáp? Thiên Mạch sửng sốt, sau đó, đã thấy y đứng dậy, bế mình lên.

Cô nhất thời hiểu rõ, nắm lấy bờ vai y, vừa thẹn lại quẫn, “Em còn có nguyệt sự!”

Sở vương bĩu môi: “Không phải chỉ chảy máu thôi à, quả nhân cũng từng chảy máu rồi.”

“Nhưng không giống!”

Sở vương cũng không để ý cô, bèn tự vào nội thất, thả cô lên giường.

Y áp xuống, hôn môi cô, lưu luyến trên cổ, nhưng không có tiến thêm một bước.

“Thiên Mạch, đợi quả nhân trở về, không cho nàng tránh nữa, được chứ?” Thanh âm y mang theo hơi ấm, trầm thấp chọc người.

Bên tai Thiên Mạch như phải bỏng, chỉ cảm thấy lòng đang nhảy tưng, như một con thỏ con.

** ***

Sở vương đi đường vẫn còn có chút vội, quyết định đi Vân Mộng rồi, tông bá và Thái Tế liền bận rộn, chuẩn bị tất cả sự vụ.

Thiên Mạch vẫn chưa có thân phận chính thức, tông bá nói đi theo không ổn. Mà lại có nguyệt sự, mặc dù cô hết sức giải thích đây không phải bị bệnh, Sở vương suy tính một phen, vẫn không có để cô đi.

Thấy người chung quanh đều đang bận rộn, Thiên Mạch cảm thấy mình phải làm gì đó, liền thay Sở vương chỉnh trang vật phẩm. Khi thấy danh sách mục vật dùng tế tự thật dài, không khỏi líu lưỡi.

“Bên miếu cung tự sẽ chuẩn bị, quan tâm như vậy làm gì.” Sở vương lấy mộc độc trong tay cô đi, một lát sau, nghĩ nghĩ, lại giao trả lại cho cô, “Cũng đúng, ngày sau nàng là phu nhân, chuyện tế lễ quả thực phải quan tâm, xem trước một chút cũng không sao.”

Thiên Mạch vừa bực mình vừa buồn cười, thấy y lại muốn tới ôm mình, chỉ sợ người chung quanh nhìn xem trò cười, liền vội ngăn y.

Hai người đang cười cười nói nói, tiểu thần Phù đi vào, sắc mặt lại là chần chờ.

“Chuyện gì?” Sở vương hỏi.

“Đại vương, ” tiểu thần Phù nói, ” tiểu nhân đến cung Mục phu nhân báo chuyện đại vương đi Vân Mộng tế báo, phu nhân nói chuyện đại vương sau này, đều không cần báo bà ấy.”

Sở vương sững sờ, gật đầu, “Biết rồi.” khi y quay đầu, không ngạc nhiên chút nào thấy trên mặt Thiên Mạch có sự do dự.

“Đừng nghĩ nhiều.” y hôn hôn trán Thiên Mạch.

Thiên Mạch cầm tay y, không nói gì.

Từ khi Mục phu nhân nổi giận đùng đùng rời cung Cao Dương, bà không còn gặp lại Sở vương.

Sở vương từng đi cung Diên Niên bái kiến, cũng bị đóng cửa.

Thiên Mạch không thể nào không nghĩ ngợi thêm.

Mục phu nhân là mẫu thân Sở vương, Sở vương có thể không sợ bà, thậm chí chống đối bà, nhưng Thiên Mạch không thể. Dù làm phu nhân, Thiên Mạch cũng muốn cung kính với bà.

Tối hôm qua, lập trường và lý do của Mục phu nhân đều rất rõ ràng. Thiên Mạch không có gì, không xứng với Sở vương. Ý nghĩ như vậy, Thiên Mạch tin cũng không phải một mình bà có, chỉ sợ đại thần trong triều cũng sẽ nghĩ như vậy.

Sở vương nhiệt tình và toàn tâm toàn ý, Thiên Mạch hoàn toàn có thể cảm nhận được, cũng tin tưởng y chân thành.

Nhưng cô có thể đoán được áp lực y phải đối mặt, bởi vì dù là mình lộ ra chút chần chờ như vậy, y sẽ không cao hứng.

Y đã vì cô làm rất nhiều, cô cũng thực tình thích y, không nên tỏ ra do dự nhất, chính là cô. Cho nên, trong vấn đề này, Thiên Mạch chỉ có thể nói năng thận trọng, không để y thêm phiền.

Mà trong lòng, Thiên Mạch vẫn luôn không cách nào yên ổn.

Mặc dù Sở vương đã nói với cô mọi chuyện làm thoả đáng như thế nào, nhưng bất an cũng vẫn tồn tại, không phải bởi vì cái nhìn người khác, cũng không phải bởi vì băn khoăn khi bước vào cuộc sống lạ lẫm.

Là cái gì? Thiên Mạch nhìn qua bầu trời ngoài điện, xanh thẳm như biển sâu, không có một áng mây màu.

Cô cẩn thận truy tra, nhưng mãi không nắm được căn nguyên.

** ***

Đồ đi Vân Mộng tế cáo rất nhanh chuẩn được chuẩn bị kỹ càng.

Ngày hôm sau, tòng nhân và xe ngựa trùng trùng điệp điệp dừng ở trước cung, chờ xuất phát.

“Năm sáu ngày là trở về, ngoan ngoãn chờ quả nhân.” Sở vương nhìn Thiên Mạch chỉnh y quan cho y, nói thật nhỏ.

Thiên Mạch gật đầu, sửa lại cổ áo y, “Ngài đi đường cẩn thận một chút.”

Sở vương cười cười, bắt được tay cô, cúi đầu xuống.

Hai người triền miên nói nhỏ, đến khi tiểu thần Phù đến giục, Sở vương mới buông cô ra.

“Quả nhân để tự nhân Cừ lưu lại, nếu nàng có phân phó, cứ bảo hắn biết.” y nói.

Thiên Mạch đáp một tiếng.

Sở vương lại bàn giao hai câu, lúc này mới buông tay ra, đi ra ngoài điện. Nhìn bóng dáng liên tục quay đầu kia, Thiên Mạch mặc dù không nỡ, lại ý cười thật sâu.

** ***

“Cái đồ không ra gì!” Mục phu nhân nghe tin Sở vương lên đường, giận mắng một tiếng.

Người phục thị chung quanh vội cúi đầu mà đứng. Dưới kia, bọn lệnh doãn Đấu Bàn và Tư Mã Đấu Tiêu đến bái kiến đối mặt, thần sắc cũng có mấy phần bất định.

Mục phu nhân và Sở vương đối lấp, mọi người đã nghe biết, mà lúc này Mục phu nhân gọi bọn họ đến, không cần nghĩ cũng biết là vì cái gì.

“Đại vương trẻ tuổi, khó tránh khỏi vội vàng xao động, phu nhân bớt giận.” Lệnh doãn Đấu Bàn chậm rãi nói.

“Trẻ?” Mục phu nhân lạnh lùng nói, “Đại vương đã là nhất quốc chi quân, chỉ có hiền ngu, không nói đến trẻ tuổi! Hôm nay lão phụ mời chư vị đến đây, cũng là vì chuyện đại vương cưới vợ. chuyện này trọng đại, chư vị đều là lão thần nhiều năm, mong rằng khuyên bề trên một câu!”

“Chúng thần cũng khuyên trên triều, nhưng đại vương khư khư cố chấp, cũng không chịu nghe.” Tư mã Đấu Tiêu cũng nói.

“Không chịu nghe là không có cách nào à?” Mục phu nhân nhíu mày, “Các ngươi giúp đỡ nhiều năm, há có thể để nó tùy hứng!”

Đấu Tiêu không nói, sau đó, liếc Đấu Bàn một cái.

Chỉ thấy Đấu Bàn thần sắc bình thản, nhìn không ra thái độ.

Đấu Tiêu trong lòng cũng rõ.

Chuyện Sở vương, khác việc khác.

Thứ nhất, nghênh lập phu nhân mặc dù trọng đại, dù sao cũng là chuyện hậu cung. Nước Sở không giống những nước nhỏ yếu đuối mệnh trên dây thừng, chỉ dựa vào một cuộc hôn nhân để được người khác che chở. Cùng ai kết thông gia, suy tính càng nhiều hơn chính là lôi kéo thân sơ, những ngoại thần bọn họ, nhiều nhất cho ý kiến về nhân tuyển cùng quy chế, dù bất mãn với nhân tuyển, cũng không thể nhiều lời.

Thứ hai, thái độ Sở vương hôm qua trên điện, hết sức rõ ràng. Tính tình của y, tất cả mọi người biết, một khi quyết chuyện gì, là giống như thuyền đi trên đỉnh sóng, kéo cũng kéo không được, tùy tiện đụng cứng lại ăn thiệt.

Bởi vậy, đám đại thần mặc dù cảm thấy Sở vương quyết định không ổn, nhưng không ai cứng đầu khuyên.

Bây giờ Mục phu nhân mặc dù tức giận, mọi người cũng phụ họa một phen. Bàn nửa ngày, bọn Đấu Bàn, Đấu Tiêu hứa hẹn sẽ lại khuyên Sở vương, ào ào lui ra.

Mục phu nhân nhìn mấy người khúm núm này, trong lòng biết chỉ là qua loa, không khỏi muộn phiền. Không ngờ, cuối cùng, lại có một người lưu lại. Mục phu nhân nhìn lại, thấy là thúc phụ Sở vương Tử Doãn.

Tử Doãn là thứ đệ của Mục vương, cũng là cựu thần Mục vương lưu lại, từng nhận chức phủ tể phủ Tam Tiền. Vốn đã cáo ốm về đất phong, nhưng lần trước, lại bị Sở vương triệu trở về, ở tại Dĩnh Đô. Ông ta đối với Mục phu nhân luôn luôn cung kính, Mục phu nhân cũng hòa khí với ông ta, chen mồm vào được, lại là người tông tộc, nên lần này, cũng triệu ông ta tới.

“Đại vương tùy hứng như vậy, thực là không nên.” Tử Doãn thở dài, nói, “Phu nhân lo lắng, khổ cực như vậy, đáng tiếc mọi người sợ làm đại vương tức giận, không dám can gián thẳng thắn.”

Mục phu nhân nghe được lời ấy, đúng trọng tâm.

“Lời tử nói chính là trung lương, lão phụ vì thế trắng đêm khó ngủ, ăn nuốt không trôi.” Bà nói, mũi cay cay, lau lau khóe mắt.

Tử Doãn trấn an hai câu, nhìn bà, “Việc này, thần cũng cho là không thể thẳng thắn can gián, nhưng có một chuyện, không biết có nên nói hay không.”

Mục phu nhân nghe được lời ấy, kinh ngạc, “Chuyện gì?”

Tử Doãn nhìn hướng chung quanh.

Mục phu nhân lên tiếng, lệnh người đứng hầu lui ra.

“Phu nhân, ” Tử Doãn nói, “Không biết chuyện thích khách kia, tra hỏi có gì tiến triển?”

Mục phu nhân không ngờ tới ông ta sẽ nói đến chuyện này, nói, “Việc này, đại vương đang truy tra, còn chưa có tin tức.”

Tử Doãn nói: “Phu nhân có bao giờ nghĩ tới, hoàng cung vệ sĩ đông đảo, chuyện xảy ra, đại vương lập tức cho truy bắt, lại vẫn để thích khách đào thoát, là vì sao?”

Mục phu nhân nói, “Lão phụ nghe nói, đại vương nghi trong vương cung có nội ứng.”

Tử Doãn mỉm cười: “Chỉ sợ nội ứng này, đại vương dù tra ra, cũng không muốn xử trí.”

“Ồ?” Mục phu nhân nghi hoặc không hiểu.

“Phu nhân, ” Tử Doãn nói thật nhỏ, “Thần hôm trước đi qua cung đạo, nghe người hầu ở Tiêu cung nghị luận, đại vương gặp chuyện lúc màn đêm buông xuống, từng thấy bóng người chui vào Tiêu cung.”

Mục phu nhân giật mình: “Tiêu cung!”

“Đúng vậy.” Tử Doãn nói, “Thần lúc ấy cũng là kinh ngạc, muốn đi hỏi thăm, những người kia lại im lặng không nói. Thần do dự hồi lâu, muốn nói cho đại vương, lại sợ đại vương vì ý nghĩ cá nhân gây nhiễu, lại trách thần…”

Lời ông ta còn chưa dứt, Mục phu nhân đã đứng lên.

Bà cau mày, lạnh giọng nói, “Lời ngươi mới nói, câu câu là thực?”

“Chữ chữ là thực!” Tử đồng ý vội quỳ xuống đất nói, ” phu nhân bớt giận! Thần mặc dù nghe được lời này, lại không biết hư thực, nếu đại vương biết được là thần…”

“Đại vương sẽ không biết được.” Mục phu nhân nói, ” nghe nói hôm qua đại vương quyết định người đi điều tra, là ai?”

Tử Doãn hơi do dự, nói, “Công doãn Vị Giả ạ.”

“Vị Giả!” Mục phu nhân chậm rãi nhắc lại, ngẩng đầu nhìn qua sắc trời bên ngoài, thần sắc nặng nề.

Sau màn, Trịnh cơ nín thở ngưng thần, không nhúc nhích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.