Tư Mỹ Nhân

Chương 70: Chương 70




Editor: Tây An

Cứ thế đến gần buổi trưa, tự nhân ngoài điện mới nghe thấy Sở vương triệu hoán, đẩy cửa đi vào.

Y đã mặc quần áo xong, ung dung buộc đai lưng lên.

Tự nhân Cừ vội bảo người dọn đồ ăn đi, mình tiến lên phục thị Sở vương mặc quần áo.

“Nhẹ chút.” Sở vương bỗng nhiên nói với những tự nhân đang dọn đồ.

Mọi người bị dọa một cái, nhẹ tay nhẹ chân.

Đoạn, Sở vương lại chuyển sang tự nhân Cừ, “Vị Giả tới chưa?”

Tự nhân Cừ vội nói: “Công doãn mới đến tiền điện.”

Sở vương gật đầu, đang muốn ra ngoài, nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nói với tự nhân Cừ, “Nàng đang ngủ, đừng để thị tỳ quấy rầy, đợi nàng tỉnh lại rồi hãy dâng nước tắm.”

Tự nhân Cừ sửng sốt một lát, vội vâng vâng.

Nhìn thấy Sở vương đi ra, tự nhân Cừ lại liếc màn buông trong điện một cái, tựa hồ đã được che đặc biệt kín, che đến chặt chẽ, bên trong yên tĩnh im ắng.

Trong lòng nhịn không được cảm thán, thói đời quả nhiên thay đổi, đại vương nhà họ, chưa từng quan tâm ai như thế…

Sau chiến sự tại Đường, Vị Giả phụng mệnh ở lại đó mấy ngày, xử lý chuyện khắc phục hậu quả. Mặc dù không thể theo đại quân trở lại Dĩnh Đô, nhưng trong lòng hắn vẫn thở dài một hơi, Sở vương nguyện ý giao chuyện lớn như vậy cho hắn, đủ thấy y với mình vẫn tín nhiệm. Mà nghe nói Sở vương còn ở Chử cung, Vị Giả càng tích cực, đi sứ bẩm báo tiến triển. Không bao lâu, hắn liền nhận được chiếu lệnh của Sở vương.

Vị Giả đến Chử cung, cũng thưởng thức cảnh đẹp hoàn mỹ bốn phía, thầm nghĩ mình ở Thư xử lý mọi việc, đoán đâu là trọng yếu nhất, đâu là chuyện khiến Sở vương cảm thấy hứng thú nất. Vị thị không so được với đại tộc như Đấu thị, Thành thị, Khuất thị, Vị Giả trước mắt là người đắc ý nhất trong tộc, nom địa vị cao, trong triều lại không có thân tộc dựa vào, cảm thấy thế lực đơn bạc. Sở vương trẻ tuổi, chịu đề bạt người hiền lương, Vị Giả cũng chính bởi vì như vậy, mới làm tới công doãn. Hắn luôn bất mãn với hiện trạng, muốn làm càng tốt hơn, trở thành người tài giỏi giống huynh trưởng của hắn là Vị Lữ. Cho nên, hắn trân quý mỗi một cơ hội, lần trước bởi vì Mục phu nhân mà sai lầm, càng phải bù đắp lại.

Hầu thần đến mời, Vị Giả sửa sang lại y quan, cất bước lên điện, trông thấy Sở vương đã ngồi ngay ngắn trên ghế, hành lễ quỳ lạy: “Bái kiến đại vương.”

Sở vương vẻ mặt ôn hoà, miễn lễ, cho ngồi.

“Khanh ở đất Thư nhiều ngày, sự vụ trình báo, quả nhân đều đã duyệt qua, rất tốt.” Sở vương tán thưởng nói.

Vị Giả trong lòng vui mừng, vội vàng khiêm tốn hành lễ.

Sở vương hỏi chút chuyện kỹ càng, Vị Giả lập tức bẩm báo từng chuyện, đối đáp trôi chảy.

Sở vương nghe, khẽ gật đầu, “Lần này phản loạn, mặc dù Thư Bá Sùng cầm đầu, Tông thất quý tộc sáu nước còn lại, cũng tham dự. Cho người xem xét kỹ, phàm người tham dự hoặc âm thầm trợ giúp, hết thảy có tội, không thể dung túng.”

Vị Giả đáp vâng.

Sở vương nhìn hắn, câu chuyện bỗng nhiên thay đổi.

“Quả nhân nghe, khanh trước kia du học ở Tấn quốc, cùng Triệu thị có quen biết, đúng hay không?”

Vị Giả thấy quái lạ, đáp, “Đúng vậy ạ.”

Sở vương hỏi: “Có biết Triệu Mặc không?”

Vị Giả nói: “Biết ạ, nhưng chỉ gặp mặt mấy lần.”

Sở vương gật đầu: “Tháng sau Triệu Mặc đến sở, liên doãn hỏi quả nhân ai làm chủ, quả nhân liền nghĩ đến khanh. Đến lúc đó, sẽ do khanh tiếp đãi Triệu Mặc, thấy thế nào?”

Vị Giả nghe được lời này, trong lòng hơi động.

Triệu thị là gia đình quyền thần số một Tấn quốc, trong đó, Triệu Thuẫn là nhất.

Rất nhiều năm trước, Tấn quốc có họa Ly Cơ, công tử Trọng Nhĩ bị ép đào vong, hầu thần Triệu Suy trung thành tuyệt đối, đi theo. Mấy năm sau, Trọng Nhĩ trở lại Tấn quốc, kế vị thành Tấn Văn Công, trọng dụng Triệu Suy, Triệu thị lớn mạnh. Lúc đến thời Tấn Tương công, Triệu Suy qua đời, nhi tử Triệu Thuẫn kế thừa y bát, tiếp tục được Tấn quốc trọng dụng. Ông ta phụ tá hai vị quốc quân Tấn Tương công và Tấn hầu hiện tại, luôn nắm trong tay đại quyền Tấn quốc, thiên hạ không ai không biết, Tấn quốc tuy có quốc quân, chủ sự lại là Triệu Thuẫn.

Mà vị Triệu Mặc sắp đến Sở này, là đường đệ của Triệu Thuẫn.

Không ai ngốc đến mức thật sự cho rằng đây chỉ là một lần đi sứ bình thường. Sở vương năm nay bỗng nhiên làm rất nhiều chuyện, diệt Dung bình loạn, chinh phạt tứ phương, đều đại thắng. Hành động như vậy, hiển nhiên kinh động đến Tấn quốc ở phương bắc. Vị Triệu mặc này, chính là theo lệnh Triệu Thuẫn, đến thăm dò hư thực. Đây là lần đầu sau khi Sở vương kế vị, Tấn quốc tới, người tiếp ứng bên này, có thể nói là liên quan đến mặt mũi, trách nhiệm trọng đại.

Vị Giả biết mình đối mặt với một chuyện khó giải quyết, tinh thần lại đại chấn. Trên mặt hắn nở nụ cười, trịnh trọng hành lễ với Sở vương, “Kính vâng.”

** ***

Thiên Mạch tỉnh lại sau giấc ngủ không thấy Sở vương, thị tỳ nói, y đi nghị sự.

Nước tắm đã chuẩn bị xong, phong cách sơn bình, trong hơi nóng mang theo hương lan.

Thiên Mạch trước giờ rất thích mùi này, lúc nhảy vào nước, đau nhức trên người rất rõ ràng, đợi khi thấm nước, nước ấm bao quanh, bỗng nhiên toàn thân thư thái. Cô luôn không quen có người hầu hạ bên cạnh, thấy thị tỳ nhìn chằm chằm vết đỏ trên người, trên mặt càng nóng lên, uyển chuyển bảo họ lui ra.

Những thị tỳ kia tuổi nom cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, tựa hồ có chút không rõ ý cô, đều kinh ngạc.

Thiên Mạch đành phải nói, cô muốn tắm một mình.

“Phu nhân sợ ồn ào ạ?” Một thị tỳ nói, ” chúng tôi không nói là được.”

Họ hiển nhiên là được người nhắc nhở, nói chuyện cung kính. Thấy họ không chịu đi, Thiên Mạch rất bất đắc dĩ, lại không thể không nể mặt.

“Tiểu nhân đấm vai cho phu nhân nhé, ” một thị tỳ cười nói, “Lúc trước các phu nhân ở Dĩnh Đô tới đây, đều thích vừa tắm vừa bảo chúng tôi đấm vai.”

Thiên Mạch đáy lòng bị chạm một cái.

“Ồ?” cô cũng cười cười, “Nơi đây cũng có phu nhân khác tới?”

“Đương nhiên ạ, nơi đây gần cung Thái Nhất, chư vương đến bái yết, đều nghỉ tại cung.”

Thiên Mạch gật đầu: “Vậy, mọi người từng gặp phu nhân nào?”

“Nhiều lắm ạ, Thái cơ, chính là Mục phu nhân bây giờ, còn có Hoàng Doanh, La cơ, Ngô cơ… A, lúc trước còn có một vị trên cánh tay có một nốt ruồi, tên…” thị nghĩ ngợm, tựa hồ nghĩ không ra.

“Tào cơ.” Người khác nói.

“Đúng ạ, Tào cơ.” thị tỳ kia cười nói, “Béo hơn phu nhân một chút, cũng là một mỹ nhân.”

Tào cơ? Thiên Mạch nghĩ ngợi, cũng không nhớ có người này.

Thị tỳ dường như hiểu được, vội nói, “Tào cơ là thứ phu nhân của tiên vương, bây giờ đã qua đời.”

Thiên Mạch hiểu, mỉm cười, “Thì ra là thế, mấy vị cô nói này, tôi chỉ biết Mục phu nhân.”

“Chúng tôi vào cung phục thị muộn, cũng chỉ biết mấy vị này.” thị tỳ kia giúp cô lau bả vai, “Đại vương kế vị, chưa từng mang chúng cơ thiếp tới, lại nói, phu nhân chính là người đầu tiên.”

“Thật sao.” Thiên Mạch nói, thấy thị không hề giống nói dối, không hiểu sao, trong lòng thở dài một hơi.

Mi đang nghĩ gì? Đợi khi lấy lại tinh thần, trong lòng cười khổ.

Dù thị thực sự nói thật, Việt cơ, Trịnh cơ, hậu cung cũng thực sự tồn tại, không phải trước đã nói không so đo ư, đừng nghĩ đến nữa…

Hơi nước mờ mịt, Thiên Mạch ngâm một lúc, cảm thấy đã ổn ổn, định đứng dậy.

“Phiền mang áo tắm tới.” cô nói.

Thị tỳ đáp một tiếng, đi ra ngoài, đoạn, tiếng bước chân truyền đến.

Thiên Mạch đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên nghe có tiếng bội ngọc va nhẹ, cảm thấy không đúng, đột nhiên quay đầu.

Sở vương cầm áo trong tay nhìn cô, giống như cười mà không phải cười.

“Rất là cảnh giác đấy.” y tựa hồ hết sức hài lòng, “Ngày sau, quả nhân không cần ưu sầu ái cơ bị người nào đó gạt đi.”

Thị tỳ đều có chút ngượng ngùng, cười trộm đi ra.

Thiên Mạch bất đắc dĩ, chuyển lời nói, “Về lúc nào vậy?”

“Mới thôi.” Sở vương nói, mở áo tắm.

Hai ngày qua, hai người đều phục thị nhau, đã thành thói quen. Nhưng Thiên Mạch chạm đến hai con ngươi lấp lóe kia, vẫn cảm thấy tai nóng lên.

“Chàng dời đi chỗ khác đi.” Cô nhỏ giọng nói.

Sở vương theo lời dời đầu đi chỗ khác, ánh mắt lại vẫn nhìn cô.

Thiên Mạch dở khóc dở cười, véo tay y một cái.

Sở vương không phục phàn nàn: “Đều đã nhìn hết rồi…” Trên mặt lại mang theo ý cười, theo lời dời đầu đi chỗ khác.

Thiên Mạch đứng dậy, khoác áo tắm lên người. Đang muốn đi, Sở vương bỗng nhiên ôm cô lên, Thiên Mạch sợ hãi kêu lên, nhìn thấy thị tỳ bên ngoài mở to hai mắt, nhiệt khí xông lên đỉnh đầu.

“Ra ngoài đi.” Sở vương vừa phân phó, vừa thả cô lên giường.

Mặt Thiên Mạch đỏ bừng, nhìn nụ cười như ý của y, đang muốn mắng, lại bị y đè xuống.

Áo tắm ướt đẫm bị mở ra, tứ chi triền miên, một hồi lâu sau, Sở vương mới buông cô ra.

“Mạch, ” y dùng ngón tay đẩy tóc bên cạnh gò má cô, nhẹ nhàng vuốt ve, “Theo ta về Dĩnh Đô.”

Thiên Mạch mở to mắt, nhìn y.

Cô cũng không kinh ngạc, họ ở đây đã ba ngày, trở về là chuyện sớm hay muộn.

Trong đầu lướt qua rất nhiều thứ, cung điện, Mục phu nhân, Ngũ Cử, còn có nước sông cuồn cuộn…

“Được.” cô nhìn Sở vương, mỉm cười.

Giữa lông mày Sở vương buông lỏng, cũng mỉm cười, đặt một nụ hôn trên môi cô.

** ***

Tin tức Sở Vương thắng lợi từ đông truyền về Dĩnh Đô, người trong nước cao hứng bừng bừng, nhắc đến công tích vị quốc quân trẻ tuổi này, nói chuyện say sưa.

Lúc y vào thành, người dân ra đường đón, đợi khi nhìn thấy an xe* theo sát phía sau vương giá, đều kinh ngạc không thôi.

*[安车]; xe một ngựa kéo thời cổ, có thể vừa ngồi vừa lái. Xe thời thượng cổ bình thường là đứng lái, an xa thì có thể ngồi.

Thiên Mạch ngồi trong an xa, cách màn trúc, có thể thấy hết sức rõ ràng có rất nhiều người tò mò trông lại, trong lòng có chút khẩn trương. Đây là lần đầu tiên, cô chính thức theo Sở vương xuất hiện trước mặt mọi người, mặc dù không lộ diện, nhưng ý vị lại là rõ ràng.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, thân phận phụ nhân ngồi sau xe Sở vương, bắt đầu trở thành tiêu điểm thảo luận của mọi người ở Dĩnh Đô.

Tin tức bắt đầu không ngừng truyền đi.

Nghe nói, ngồi trong đó chính là một nữ tử, nàng ấy có kỳ thuật, có thể dùng gỗ làm thành chim bay, cũng đã từng giúp quân sĩ nước Sở chữa khỏi chướng dịch đáng sợ, từ đó giúp người Sở diệt Dung, vừa thoát khỏi khốn cảnh; lại nghe nói, nàng ấy xuất thân từ Du thị nước Phàn, là con cháu của vương tử Du ở Thành Chu, cao quý không tả nổi.

Mà quốc dân liên hệ bí mật đằng sau hai chuyện này với Sở vương lại càng cảm thấy hứng thú. Qua mồm đám người rảnh rỗi, dân chợ búa, quý tộc, tự nhân, cung nhân, sĩ tốt từng may mắn gặp hoặc từng nghe nói vị nữ tử này kể lại, chỉnh sửa, thêm mắm thêm muối, câu chuyện mạch lạc ngày càng hoàn chỉnh. Tự nhân Cừ xuất cung một chuyến, kể cho Thiên Mạch phiên bản lưu truyền rộng nhất:

Vị này là con gái của Du thị nước Phàn, họ Cơ, gọi tắt Phàn cơ. Nàng theo người nhà đến phía nam du lịch gặp tai họa, lưu lạc đến Thư. (Chuyện này được quán nhân của Tư Đồ nước Phàn Du Đam Phụ chứng thực) đúng lúc gặp người Sở đánh Thư, Phàn cơ bị xem như người Thư, đến Đồng Sơn làm công thiếp. Nàng là người Trung Nguyên, không hiểu ngôn ngữ, bị nhốt ở Đồng Sơn. Lúc đó, đúng lúc gặp chướng dịch hoành hành, Phàn cơ thông hiểu cách trị dịch, cứu mấy vạn người khỏi nguy nan. (chuyện này được phủ lại từ Đồng Sơn trở về chứng thực và bổ sung) mà lúc này đây, Sở vương vừa hay đến Đồng Sơn, ngài mưu tính sâu xa, nhìn một cái là biết nữ tử này xuất thân bất phàm, đưa nàng ra Đồng Sơn, để nàng giúp người Sở phạt Dung trị chướng dịch. Hành động này quả nhiên đắc lực, quân Sở thuận lợi diệt Dung, trấn áp man di phản loạn. Mà lúc này, Sở vương lại cảm mến không thôi vị Phàn cơ này. Nhưng Phàn cơ lại nhớ mong người nhà, về Thư. Sở vương suốt đường đi theo, cuối cùng đưa nàng về nước Sở, đồng thời quyết ý muốn lập nàng làm phu nhân. (chuyện này được các binh lính Giáp Ất Bính Đinh* và một số đi theo Sở vương chứng thực.)

*Giáp Ất Bính Đinh, kiểu như mình nói A B C D hay X Y Z vậy.

Mà ngoài chuyện chính mạch lạc, càng nhiều câu chuyện râu ria truyền miệng nhau.

Đồn rằng, Sở vương yêu nàng vô cùng, ngày ngày đều không thể rời nàng, để nàng ở trong cung Cao Dương;

Đồn rằng, Sở vương còn từng vì nàng tự tiện xuất cung mà nổi giận, trước mắt bao người, đến tận phố đưa nàng về;

Đồn rằng, chỉ có nàng dám cãi lại Sở vương, mà Sở vương ngay cả cửa cung điện cũng đập nát, lại không nỡ động một sợi tóc của nàng;

Theo tin đồn khác, Mục phu nhân đã từng rất không thích vị Phàn cơ này, sau khi Sở vương rời đi, đuổi nàng đi. Sau khi Sở vương biết được, nổi trận lôi đình, tự mình đi tìm Phàn cơ;

Mà theo tin tức ngầm càng thêm thần bí, Sở vương lần này tự mình đến Thư bình phản, kỳ thật cũng chính là vì nàng…

Rất nhiều tin tức, truyền đi rất đàng hoàng, Thiên Mạch nghe, hoảng không thôi.

Cô phân tích một lúc, cảm thấy tình tiết chủ yếu của câu chuyện kia rất mang tính lựa chọn, màn đêm buông xuống, Sở vương trở về, cô hỏi y, “Mấy chuyện em trị chướng dịch kia, là chàng truyền đi sao?”

“Hở?” Sở vương liếc cô một cái, không nói gì, “Cũng có phải điêu đâu, sợ người khác nói hả?”

Thiên Mạch hoài nghi nhìn y.

Sở vương bất đắc dĩ, xoa mặt cô, “Ta là vì tốt cho nàng, người khác nếu nói ta vì một nữ tử hoàn toàn không có tâm can mà hối hả ngược xuôi, quả nhân còn mặt mũi nào?”

Thiên Mạch tức phát cười, đẩy tay y ra, “Chàng mới hoàn toàn không có tâm can.”

Sở vương lại bắt được tay cô, kéo cô vào trong ngực.

“Không thích?” y hỏi.

Thiên Mạch nói: “Cũng không phải…” Tự nhân Cừ nói người dân biết những chuyện trị dịch rồi, đối với cô rất có hảo cảm. Trong lòng cũng dễ chịu, ai không hi vọng chuyện mình làm được người tán thành đâu chứ? Huống hồ cô quả là làm chuyện tốt, cũng không đôi gian một chút nào.

Sở vương khóe môi khẽ cong, “Quả nhân còn không sợ người dân mắng hôn quân, nàng sợ cái gì?”

Thiên Mạch nghĩ ngợm, lại nói, “Chuyện nước Phàn, chàng quyết định rồi à?”

“Đúng.” Sở vương nói, ” Du Đam Phụ cũng đến Dĩnh Đô, ngày mai sẽ vào cung.”

Thiên Mạch nhìn y, không nói gì.

Trong lòng khá là vi diệu.

Phàn cơ.

Cô nhớ, thời hiện đại quả chính xác có mộ người này, truyền thuyết nói chính là phối ngẫu của Sở vương. Nhưng Thiên Mạch chưa đi thăm, chỉ nghe ông từng đề cập với người khác, nói trừ phi gặp được chuyện ngoài ý muốn không thì không được đào, nếu không mấy cái mộ kia giá trị nghiên cứu có hạn, bởi vì bên trong chủ nhân thực tế là ai, còn chưa chắc.

Nhưng nếu như người trong đó thật sự là Phàn cơ, vậy, Phàn cơ chính là có tồn tại.

Bà ấy… Chính là mình ư?

Thiên Mạch hoang mang mười phần, cảm thấy mình như đang làm một đề toán khó cực kì. Cô vẫn cho rằng mình là người vô tình xông tới, bởi vì trùng hợp, mới chung bước cùng Sở vương.

Nhưng nếu như, những chuyện này đều không phải trùng hợp, mà là đã chú định thì sao?

Cô cảm thấy, đầu óc có chút choáng hốt.

Sở vương thấy cô nom thất thần, muốn hỏi cô đang nghĩ gì, lúc này, tự nhân bỗng nhiên đến báo, nói Mục phu nhân khó chịu, mời vương đi qua một chuyến.

Mục phu nhân? Thiên Mạch nghe được cái tên này, ánh mắt dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.