Editor: Tây An
Thiên Mạch kinh hãi, theo bản năng tránh ra góc xe, khó khăn lắm mới né tránh được mũi thương kia. Không ngờ, màn xe lại bị một thanh trường mâu khác xuyên qua, Thiên Mạch suýt chút là bị đâm trúng cổ, hét rầm lên.
Có người muốn giết cô! Là ai?!
Bên ngoài ồn ào, đang chém giết, Thiên Mạch không thể nào nghĩ nhiều hơn, vội vàng tìm nơi ra ngoài. Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay tại bên ngoài vách xư.
Một giọng hét lớn: “Chớ ra!”
Giọng nói kia có mấy phần quen tai, Thiên Mạch lại giật mình. Tiếp lấy, lại là một tiếng hét thảm, giống như có cái gì đó đâm vào trên vách xe, xe ngựa rung một cái.
Phía ngoài tiếng chém giết ngừng lại, trong tay Thiên Mạch nắm chặt một thanh vịn tay làm vũ khí, tim nhảy thùng thùng, kinh nghi bất định.
Đột nhiên, màn xe bị xốc lên, một người đứng ở bên ngoài, trên thân mang theo máu.
Thương Tắc.
Thiên Mạch sửng sốt, có chút không dám tin.
“Không sao chứ?” Hắn hỏi, ánh mắt sắc bén rơi trên người cô.
Thiên Mạch vội vàng lắc đầu, sau đó, xuống xe.
“Sao anh ở đây... Anh bị thương rồi?” cô có phần nói năng lộn xộn, nhìn thấy trên người hắn có vết máu, tim xiết lại.
“Là máu thích khách.” Thương Tắc thản nhiên nói, thanh kiếm xoa xoa trên quần áo một bộ tử thi, thu vào trong vỏ. Xe ngựa khắp nơi, người tử thương có mười mấy kẻ, trong đó binh lính tùy tùng không nhiều, thích khách lại có bảy tám người. Nằm trên mặt đất đều đã chết.
“Mạch!” Có người đang gọi cô, Thiên Mạch nhìn lại, mới thấy nơi này ra chính là trước cửa lữ quán. Lâu Hồ, Xương và Điển nhìn thấy Thiên Mạch, cũng kinh ngạc không thôi, vội vàng chạy đến.
Thiên Mạch bảo họ đi lấy chút đồ cầm máu và thuốc trị thương đến, chữa cho binh lính bị thương, lại nhìn về phía Thương Tắc, chỉ thấy hắn ngồi xổm trước một thi thể thích khách, cẩn thận xem xét.
“Vốn định giữ người sống, nhưng hắn ta tự vận rồi.” Hắn nói.
Thiên Mạch chưa tỉnh hồn, vội hỏi, “Bọn họ là người phương nào?”
“Không biết.” Thương Tắc cầm lấy thứ binh khí của thích khách, kiểm tra một phen, cũng không khác biệt. Đoạn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Mạch. Ánh mắt cô lo lắng, không biết đang suy nghĩ gì.
“Sợ à?” Thương Tắc bỗng nhiên hỏi.
Thiên Mạch cảm thấy hắn nhìn người luôn thẳng tắp, giống như mang theo dao giải phẫu, giải phẫu tim người ta mấy lần. Cô muốn phủ nhận, nhưng vẫn gật gật đầu, “Sao lại không sợ?”
“Sau này chỉ sợ vẫn có.” Thương Tắc buông binh khí kia xuống, vỗ vỗ bụi bên tay.
Thiên Mạch biết đây là thật.
Những người này, rất rõ ràng là hướng về phía cô, nghĩ đến trường mâu đâm vào toa xe kia, không rét mà run.
Thế nhưng, những người này vì sao lại giết cô? Thiên Mạch hết sức nhanh chóng kiểm tra danh sách kẻ thù ở trong lòng một lần, cũng không cảm thấy có ai có thâm cừu đại hận với cô nhất định phải giết cô kì được. Cô nghĩ đến Mục phu nhân, nhưng Sở vương từng nói với cô, Mục phu nhân đã không còn phản đối, mà bà ngay cả vệ sĩ cũng bị Sở vương đổi đi, Thiên Mạch cảm thấy khả năng không lớn.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến thanh âm ồn ào, Thiên Mạch nhìn lại, thấy là một đội xe ngựa chạy nhanh đến, trên xe trước mắt, chính là Sở vương.
Hơi động lòng.
Thần sắc Sở vương lo lắng, không chờ xe ngựa dừng hẳn, liền nhảy xuống.
“Không sao chứ?!” y kéo Thiên Mạch lại, khẩn trương kiểm tra cô.
“Em không sao.” Thiên Mạch vội nói, nhìn bộ dáng y lo lắng, không hiểu sao, lo nghĩ nơi đáy lòng hòa tan hơn nhiều. Trở nên an tâm.
Sở vương xác nhận cô không mất một sợi tóc, thần sắc rốt cục hoãn lại. Đoạn, y nhìn thấy Thương Tắc, ánh mắt lại biến đổi.
“Lần này may mà Thương Tắc tới.” Thiên Mạch vội nói, “Là anh ta đã cứu em.”
Sở vương kinh ngạc, nhìn cô, lại nhìn Thương Tắc.
Thương Tắc nhìn y, sắc mặt không gợn sóng, không hành lễ, cũng không có lên tiếng.
Sở vương cũng không biểu thị gì, đoạn, nhìn về phía vị tiểu thần lĩnh đội kia, nhíu mày, “Sao lại thế này? Thích khách là ai?”
Tiểu thần vội nói: “Thích khách đến từ phương nào vẫn không cũng biết, tiểu nhân đón Phàn cơ từ trong vương cung, đi tới đây, những thích khách này lại đột nhiên vọt ra.”
Sở vương sắc mặt nặng nề, gọi tiểu thần Phù tới, “Giao việc này cho ti bại! Đường đường là vương đô, ban ngày ban mặt, lại có người dám hành hung vương phụ, há không khiến người ta chế nhạo! Bảo ti bại lập tức truy tra, nghiêm trị không tha!”
Tiểu thần Phù đáp, vội đi truyền lệnh.
Phân phó xong, Sở vương lại nhìn về phía Thiên Mạch. Cô cũng nhìn y, có lẽ là mới bị quấy nhiễu, tóc cô có chút rối, thần sắc có chút lo sợ.
Tim thực như bị cái gì đó vồ một cái. Lần trước lúc cô ở trước mặt mình, gương mặt này mặc dù tràn đầy tủi thân, lại vẫn quật cường, giống như cái gì cũng chẳng sợ. Nhưng hiện tại, Sở vương rất rõ ràng cảm thấy được cô đang sợ, yếu ớt và bất lực nhìn thấy hết, trong lòng bàn tay, tay cô vẫn băng lãnh.
Trong lòng thở dài một hơi.
“Trở về thôi.” Sở vương nói, ngữ khí bất giác trở nên ôn hòa.
Thiên Mạch gật gật đầu.
Sở vương nắm cô giữa cánh tay, tự mình đưa cô ngồi vào vương xa.
Thiên Mạch mới ngồi xuống, vẫn không khỏi quay đầu.
Thương Tắc vẫn đứng ở đó, nhìn bên này, thần sắc bình tĩnh.
Sở vương ngồi xuống bên cạnh cô, bỗng nhiên gọi hoàn liệt chi doãn, “Trong cung có còn thiếu lang trung không?”
Hoàn liệt chi doãn sửng sốt một lát, nói, “Còn thiếu tả lang trung.”
Sở vương gật đầu, lườm Thương Tắc, “Vậy để tên người Dung kia làm đi.”
Mọi người đều kinh ngạc, Sở vương lại không nói nhiều, phân phó ngự sĩ đi.
Xe ngựa lộc cộc, Thiên Mạch nhìn gương mặt kinh ngạc của Thương Tắc bị biển người ngăn trở, vẫn có phần chưa tỉnh hồn lại.
“Lữ, ” cô nhìn về phía Sở vương, nghi ngờ lại cao hứng, “Chàng...”
“Hắn đánh nhau không tệ.” Sở vương nhìn qua phía trước, nom nhàn nhạt, “Làm hộ vệ thủ cung là vừa hay.”
Thiên Mạch mỉm cười.
Hộ vệ thủ cung, Thương Tắc ở nước Dung dù sao cũng là một đại phu đấy.
“Ngại thấp?” Sở vương nhìn cô.
“Không thấp.” Thiên Mạch vội phủ nhận.
Sở vương “Hừ” một tiếng trong lỗ mũi, vẻ mặt nghiêm túc, dưới tay áo, bàn tay lại nắm cô một mực.
“Về sau không được dạy ta học Tề Hoàn Công.” Y nói.
Thiên Mạch ngẩn người, lúc này mới nhớ tới mấy ngày trước lúc tranh chấp, mình đích thật sự đề cập đến Tề Hoàn Công, “Vì sao?”
Sở vương khuôn mặt xem thường: “Ông ta chẳng có tiến triển gì, tuổi già hoa mắt ù tai, khiến Quản Trọng tức chết, tướng chết thê thảm, không thể học theo nhất chính là ông ta.”
Thiên Mạch dở khóc dở cười.
Nhìn Sở vương chăm chú, nhưng cô không bật cười. Cô nhớ, người này thật sự là một trong số ít quốc quân thanh tỉnh sau khi xưng bá, vận mệnh của Tề Hoàn Công làm người ta thổn thức, cũng không xuất hiện trên người y.
“Lữ, ” cô nghĩ ngợi, nói thật nhỏ, “Chàng sẽ không, chàng tốt hơn ông ấy.”
Sở vương nhìn cô một cái, đuôi lông mày khẽ nâng. Mặc dù thần sắc vẫn trấn định như cũ, Thiên Mạch thấy được ý cười bên khóe mắt kia.
Y không có nói tiếp, dưới ống tay áo, tay của y lại cầm thật chặt.
“Mạch, ” đoạn, y mở miệng, “Chúng ta, đừng ầm ĩ nữa được không?”
Giọng y rất nhẹ, lại rõ ràng. Tim như được suối trong rót vào, bàng hoàng và khổ sở trầm tích nhiều ngày, cũng giống như băng tuyết dưới ánh mặt trời ấm áp, từng chút tan rã.
Chờ một chút, y vẫn không xin lỗi...
Thiên Mạch ngó ngó y, y cũng nhìn cô.
Sắc mặt kia có chút khẩn trương, tựa hồ sợ cô không đồng ý.
Được rồi...
Thiên Mạch mặc dù biết không ầm ĩ hình như là không thể nào, nhưng thái độ đáng ngưỡng mộ.
Cô cầm ngược lấy tay y, lòng bàn tay nhẹ vỗ về vết chai dày bên trên đó do cầm kiếm mà ra, bất đắc dĩ cong cong khóe môi, “Được.”
** ***
Chuyện Thiên Mạch gặp chuyện, không bao lâu liền truyền đến vương cung, người người đều biết.
Không bao lâu sau, Mục phu nhân cũng biết được.
Bà kinh ngạc mười phần, “Người nào gây ra?”
Tự nhân Lục nói: “Không biết ạ, nghe nói đã giao cho ti bại.”
Mục phu nhân gật đầu, lông mày lại hơi nhíu lên.
Trịnh cơ ngồi một bên, sắc mặt trầm tĩnh. Nàng ta đem một bàn cắt gọn lê đặt trước mặt Mục phu nhân, nói, “Phu nhân lo lắng cho Phàn cơ ạ?”
“Lo lắng cô ta?” Mục phu nhân xì khẽ, “Cô ta có đại vương che chở, thịt nơi tim, lo lắng cô ta làm gì.”
Dứt lời, bà thở dài, tự giễu, “Chỉ là chuyện kia mới không lâu, lại có việc này, đại vương không thể không nghĩ thêm, lão phụ vẫn không hết hi vọng.”
Việt cơ ngồi một bên nghe được lời này, nói, “Phu nhân đừng nghĩ nhiều, Phàn cơ kia không hiểu nghi lễ, ngay cả đại vương cũng không để vào mắt, mấy ngày trước đây còn bị đại vương đưa đến tông miếu. Có khi là lại chọc ai ở nơi khác, phái thích khách trừ diệt cho thống khoái.” Dứt lời, có phần hả giận, “Đáng tiếc thất thủ.”
Mục phu nhân liếc nhìn cô ta một cái: “Cái gì mà đáng tiếc, đó là thích khách.”
Việt cơ tự biết lanh mồm lanh miệng lỡ lời, vội nói, “Đúng đúng ạ, thiếp nói là, đáng tiếc những thích khách kia đều đã chết, không thể thẩm vấn ai.”
Mục phu nhân ăn một miếng lê, không để ý.
Việt cơ này, từ lần trước bị Sở vương trừng phạt, khí diễm rõ ràng thu mình rất nhiều. Cô ta không còn giống như trước, không thích ứng phó với Mục phu nhân, nên ngay cả bái kiến ân cần thăm hỏi đều qua loa. Cô ta mỗi ngày đều sẽ tới cung Mục phu nhân, giống Trịnh cơ theo và nói chuyện, phụng dưỡng sinh hoạt thường ngày.
Mục phu nhân sao không biết tâm tư của cô ta, một sủng cơ thất thế, không có chỗ dựa vào, vậy phải đi nịnh bợ bà lão này đây. Việt cơ này rốt cuộc biết, trong cung, chỉ dựa vào ân sủng quốc quân là đơn bạc biết bao. Chỉ là thái độ cô ta tuy có, nhưng bây giờ không đủ khôn khéo. Ngày xưa nhanh mồm, khi thất thế rồi, cũng lại không có tâm tư linh hoạt, có vẻ ngu xuẩn, khiến Mục phu nhân càng thêm phiền chán.
Việt cơ thấy Mục phu nhân không để ý, trong lòng hối hận, nhìn về phía Trịnh cơ.
Mới thấy Trịnh cơ sắc mặt như thường, cúi đầu chỉnh hoa quả, tựa như hết sức chăm chú, đối với lời họ mới vừa nói, hoàn toàn không nghe.
Việt cơ trong lòng ngầm trách nàng ta không giúp đỡ, đang muốn nói thêm gì nữa để đền bù, bỗng nhiên, tự nhân ngoài điện vội vàng vào sảnh, nói người phủ ti bại người đến.
Người trên sảnh đều kinh ngạc không thôi, nhưng trải qua chuyện lần trước, không ai còn dám lãnh đạm với người Sở vương phái tới. Lúc Ti vào sảnh, ngoại trừ Mục phu nhân, người khác đều đứng hai bên, Trịnh cơ cùng Việt cơ cũng vội vàng né tránh.
Ti bại tất cung tất kính với Mục phu nhân, chào xong, Mục phu nhân nhìn hắn, giống như cười mà không phải cười, “Không biết ti bại đến đây, muốn làm chuyện gì? Nếu lại là chuyện ám sát, thì là tìm lộn rồi, lão phụ thâm cư trong cung, nô bộc trong ngoài đều có thể làm chứng.”
Ti bại vội nói: “Bẩm phu nhân, thần đến đây, không phải vì phu nhân, “
“Ồ?” Mục phu nhân kinh ngạc nhìn hắn, “Vậy là vì ai.”
Ti bại ngẩng đầu, đoạn, ánh mắt lại rơi trên thân hai cơ.
“Bẩm phu nhân, ” hắn nói, “Thần đến đây, chính là phụng danh đại vương, mời Việt cơ đi cung thự hỏi thử.”