Editor: Tây An
Ngự giả dừng xe ngựa sát dưới bóng cây, Trịnh cơ vẫn ngồi trên xe, nhìn người nom nho nhã lễ độ trước mặt này.
“Lang trung muốn biết chuyện gì?” Nàng ta hỏi.
“Chuyện Việt cơ, chắc hẳn Trịnh cơ cũng biết.” Thương Tắc nói, “Ti bại được biết Trịnh cơ và Việt cơ ngày thường quen biết, phái ta đến hỏi một chút, theo ý kiến Trịnh cơ, Việt cơ có thể là người sai người hành thích?”
Trên mặt Trịnh cơ lộ ra vẻ không đành lòng, thở dài.
“Việt cơ có chuyện như vậy, ta cũng bất ngờ. Ngày thường cô ấy mặc dù hơi kiêu căng, lại chưa bao giờ làm chuyện ngoan độc.” Dứt lời, nàng ta cúi đầu, nhẹ lau khóe mắt.
Thương Tắc lại nói, “Việt cơ khai, gần đây đều ở cung Mục phu nhân, không biết có tiến hành chuyện không bình thường nào?”
“chuyện không bình thường?” Trịnh cơ nghĩ, lắc đầu, “Cũng đều bình thường. Mặc dù có khi thì thần sắc bất an, nhưng vừa mới cấm túc xong, cũng hợp tình lý.”
“Cấm túc?”
“Đúng vậy.” ánh mắt Trịnh cơ bình thản, “Việt cơ từng va chạm Phàn cơ, nên đại vương nổi giận, cấm túc cô ấy.”
“Ồ?” Thương Tắc tựa hồ rất có hứng thú, “Việt cơ sao lại va chạm với Phàn cơ?”
“Việt cơ lúc trước, có phần được đại vương ân sủng. Mà đại vương có Phàn cơ rồi, lại không sủng hạnh người khác, Việt cơ luôn không cam lòng.” Trịnh cơ chậm rãi nói.
Thương Tắc gật đầu, lại bỗng nhiên xoay chuyển lời nói.
Hắn nhìn Trịnh cơ, ý vị thâm trường, “Tử cũng được đại vương thịnh sủng, lại dường như chưa từng oán hận Phàn cơ.”
Trịnh cơ khẽ giật mình, bỗng nhiên cảm thấy người này mặc dù ngữ khí hiền lành, ánh mắt kia lại sáng ngời khiến người chột dạ khó hiểu.
“Oán hận làm gì.” Trịnh cơ dời ánh mắt đi chỗ khác, nói khẽ, “Hết thảy của chúng ta đều là đại vương ban tặng, có cung thất để ở, có tỳ nữ để dùng, đã hơn xa người khác, có gì để oán hận?”
Thương Tắc nói: “Vậy à.”
Hắn thi lễ với Trịnh cơ, “Đa tạ Trịnh cơ, tại hạ quấy rầy nhiều, cáo từ.”
Trịnh cơ hơi kinh ngạc, thấy hắn muốn đi, bỗng nhiên nói, “Khoan đã.”
Thương Tắc quay đầu.
“Không biết Việt cơ hiện nay như thế nào?” Trịnh cơ dừng một lát, nói, “Mục phu nhân và ta, đều lo lắng.”
“Việt cơ còn ở trong ngục.” Thương Tắc nói, ” chưa định tội.”
Hắn gật đầu thi lễ với Trịnh cơ, quay người mà đi.
Trịnh cơ ngồi trên xe, như có điều suy nghĩ, ánh mắt có phần bất định
“Trịnh cơ, về cung ạ?” tự nhân bên cạnh hỏi.
Trịnh cơ nhìn gã, thu tầm mắt lại.
“Hồi cung.” Nàng ta ngồi ngay ngắn, thần sắc như thường.
** ***
Thương Tắc rời cung Diên Niên, ngồi lên xe ngựa. Hắn nghĩ ngợi, nhìn về phía cung Cao Dương, lại sai ngự giả đi cung Cao Dương.
Chức quan của hắn giờ chính là lang trung, trên người có ấn phù. Vệ sĩ thủ cung mặc dù không nhận ra hắn, nhưng nhìn thấy ấn phù, vẫn đi vào thông báo.
Thương Tắc đứng trước xe, thân hình cao gầy, dưới mặt trời nom có mấy phần kiệt ngạo. Đối mặt với ánh mắt hiếu kì của người chung quanh, hắn không né tránh, cũng không trả lời, chỉ nhìn hướng cung điện bốn phía tường cao.
Đá phấn trắng xây thành cung tuyết điêu ngọc, mái hiên cung điện, khoan hậu mà không nặng nề, hoa văn màu sắc, bốn góc nhẹ nhàng giương cao, như lông chim hoa lệ triển giương cánh.
Đây chính là cung thất nước Sở, phong tình khác lạ với cung thất nước Dung.
Mấy tháng trước, người Dung nằm mở cũng muốn dẫn đại quân đi vào, thiêu huỷ nó, giẫm dưới chân.
Thế nhưng mấy tháng sau, chỉ có hắn đứng ở nơi này, làm một lang trung.
Thương Tắc làm việc, luôn luôn không thích so đo được mất, duy nhất khiến hắn cảm thấy hối hận, chỉ có việc Tử Mẫn chết. Hắn cũng sẽ không vì chuyện gì mà chấp nhất, hắn trợ giúp Bá Sùng, cũng chỉ là vì báo thù cho Tử Mẫn. Mà từ khi hắn tìm được mộ Tử Mẫn, hắn cảm thấy, có gì đó thay đổi.
Hắn chỉ từng nợ hai người, một là Tử Mẫn, nhưng gã đã chết.
Một người khác, chính là nữ tử bây giờ được gọi là Phàn cơ.
Thương Tắc cảm thấy, nếu Tử Mẫn biết hắn chủ động yêu cầu làm gia thần của một nữ tử, có lẽ sẽ cho là mình uống say nghe lầm, sau đó chế giễu hắn nhỉ?
Nghĩ đến gương mặt và ngữ khí của Tử Mẫn, khóe môi Thương Tắc nở một nụ cười khổ, nhưng trong lòng thì bình tĩnh.
Lúc này, một lang trung đi tới, nói cung chính cho mời.
Thương Tắc gật đầu, sửa sang lại y quan, ngẩng đầu đi vào.
** ***
Thiên Mạch ở cung Cao Dương cũng không nhàn rỗi. Cuối năm sắp tới, phủ Ti hội cùng kho phủ các nơi loay hoay gà bay chó chạy. Vì Tô Tòng liên tục thuyết phục, Sở vương cuối cùng đồng ý để Thiên Mạch đi hỗ trợ.
Nhưng, bởi vì chuyện thích khách, y không cho phép Thiên Mạch rời cung Cao Dương. Ti hội đành cho người mang đồ đến, nhờ cô hạch toán.
Thiên Mạch đang bận, Sở vương hạ triều trở về, khuôn mặt hỉ khí.
“Ngày mai ăn mặc xinh đẹp chút nhé, ” y ngồi xuống giường, một tay ôm chầm lấy cô, hôn hôn trên má, “Ngày mai bảo đỉnh vào xã, cùng ta đi xem tế.”
Thiên Mạch kinh ngạc, nhớ tới, đỉnh Phẫn Mạo vốn là sẽ sắp đặt đến đại xã đi, ngày mai chính là thời gian đã bói xong.
Người Sở mê tín, nước Sở tế lễ luôn long trọng náo nhiệt, Thiên Mạch cũng rất muốn đi xem. Nhưng cô nghĩ đến thân phận của mình, có chút do dự. Cô và Sở vương còn chưa chính thức thành hôn, hiện tại ở tại cung Cao Dương, đã khiến người nghị luận, lại cùng y tham gia tế lễ, Thiên Mạch lo lắng quá rêu rao.
Cô nói ra băn khoăn của mình, Sở vương lại không thấy đúng.
“Nàng nói người Sở cổ hủ giống chư cơ Trung Nguyên vậy, mọi thứ đều bàn về danh vị?” y vuốt vuốt tóc cô, “Người dân cũng biết bảo đỉnh có thể vớt lên, là công lao của nàng, nếu nàng đi không thỏa đáng, còn ai thỏa đáng?”
Thiên Mạch ngượng ngập. Cô được tự nhân Cừ miệng cho biết, chuyện mình hiến kế vớt đỉnh đã truyền đi mọi người đều biết. Cô luôn hoài nghi đây là Sở vương cố ý làm, bây giờ xem ra, chín phần không giả.
Đang nói chuyện, tự nhân đến bẩm báo, nói Thương Tắc cầu kiến.
Hai người đều kinh ngạc.
“Hắn tới làm gì?” nụ cười trên mặt Sở vương lập tức nhạt xuống.
“Nói là vì chuyện thích khách.”
Nghe được thế, Sở vương có phần do dự, nhìn Thiên Mạch.
Thiên Mạch hai ngày nay cũng nghĩ đến việc này, trong lòng hơi động, nói với Sở vương, “Hẳn là có tiến triển?”
Sở vương mặc dù không tình nguyện, vẫn là tự nhân triệu Thương Tắc.
Thời tiết mặc dù lạnh, mặt trời lại lớn.
Thương Tắc còn chưa vào điện, đã thấy Thiên Mạch ngồi trên giường.
Đương nhiên, còn có Sở vương.
Thấy Thương Tắc đi vào, Thiên Mạch mỉm cười, Sở vương thì là sắc mặt nhất quán không có một chút gợn sóng, chỉ khi hắn đến gần, mới đưa ánh mắt quét tới.
Thương Tắc quy củ hành lễ, “Bái kiến đại vương, bái kiến Phàn cơ.”
Hắn dù cúi đầu cũng trung khí mười phần, Sở vương khóe miệng hếch lên, nhìn Thiên Mạch, đoạn, thản nhiên nói, “Miễn lễ.”
Thiên Mạch nhìn hắn một cái, hỏi Thương Tắc, “Lang trung tới gặp, không biết chuyện gì?”
“Chính là chuyện Phàn cơ lúc trước.” Thương Tắc nói, ” đại vương để ta điều tra, có chút nghi vấn, cần hỏi đại vương và Phàn cơ.”
“Có gì nghi vấn?”
Thương Tắc ngồi nghiêm chỉnh, “Xin hỏi đại vương, ngày đó đại vương cho người đến cung đón Phàn cơ, là đột nhiên sai bảo?”
Sở vương kinh ngạc, một lát, đáp, “Đúng vậy.”
“Không biết lúc đại vương hạ lệnh, bên cạnh có ai?”
Sở vương nghĩ ngợm, hơi không kiên nhẫn, “Lúc ấy bờ sông lộn xộn, quả nhân sao nhớ được nhiều.” Lời vừa ra miệng, y bỗng nhiên nhớ tới, lúc ấy mình xuống xe ngựa đi tìm Tô Tòng, người bên cạnh…
“Lang trung có ý gì?” Thiên Mạch tựa hồ nghĩ tới điều gì, vội hỏi.
“Thần nghĩ, việc này không liên quan đến Việt cơ.” Thương Tắc nói, ” tất cả vật chứng, đều không đủ để chứng minh Việt cơ chính là chủ mưu. Thứ nhất, trạch viện kia tìm ấn tín, nếu là nơi thích khách đặt chân, lại là ẩn nấp, cũng tất có dấu vết sinh hoạt thường ngày. Mà thần tìm kiếm trong trạch viện, đều là dấu vết cũ năm xưa, có thể thấy được những cái gọi là đồ của thích khách, chỉ là vội vàng vứt bỏ ở nơi này. Thứ hai, Việt cơ nếu giết Phàn cơ, hiểm nguy lớn không cần nói cũng biết, dù thành bại, tất bị truy tra, sao lại lưu lại đồ dễ thấy như ấn tín?”
Thiên Mạch trầm ngâm, nói, “Tôi cũng cảm thấy có trá.” Dứt lời, cô nhìn Sở vương, “Em ngồi xe ngựa, tứ phía lín đáo, chỉ có vệ sĩ tòng nhân biết được em ở trong đó, mà thích khách sao biết được là em? Có lẽ những người kia, muốn giết cũng không phải là em.”
“Không, bọn hắn muốn giết, chính là Phàn cơ.” Thương Tắc quả quyết nói, “Vật của Việt cơ kia, là có thể đủ chứng minh. Gần đây người thù hận lớn nhất cùng Việt cơ, chính là Phàn cơ; giết Phàn cơ, mà để Việt cơ thế tội, cũng chính là thích hợp.”
Thiên Mạch ánh mắt ngưng lại.
Thương Tắc nhìn về phía Sở vương, làm lễ, “Ta nghĩ, thích khách cần truy tìm, tất ở trong tùy tùng ngày đó của đại vương. Xin đại vương cho ta quyền hành, tùy tùng ngày đó, dù cao thấp, đều do ta tra hỏi kĩ.”
Sở vương nghe vậy, không nói gì, lông mày lại nhăn lại sâu sâu.
** ***
Tin bảo đỉnh nhập xã, khiến trên dưới Dĩnh Đô phấn chấn. Từ khi bảo đỉnh được vớt lên, thanh danh Phàn cơ thông tuệ cũng như gió truyền khắp bốn phía, khiến người dân bàn tán không thôi.
Sáng sớm hôm sau, Mục phu nhân vừa nghe tự nhân kể việc này, vừa chọn lựa đồ trang sức tế lễ.
Bà là người Thái, quen thuộc quy chế, lễ áo tế lễ từ trong tới ngoài, cẩn thận tỉ mỉ. Nhưng bà cũng rất hiểu sở thích của người Sở, gặp chuyẹn đại cát, hẳn là thịnh trang ngăn nắp mới là long trọng. Nhiều năm qua, Mục phu nhân về đồ trang sức có thể nói thâm hậu, từ đầu đến chân, chỉ là ngọc bội đã có mấy rương.
“Nói như vậy, cách vớt đỉnh dưới sông, là Phàn cơ nghĩ ra?” bà cho Trịnh cơ cắm mấy trâm hồng ngọc trên đầu, nhìn, lắc đầu, Trịnh cơ vội gỡ xuống, thay đổi trâm vàng.
“Đúng vậy.” Tự nhân nói, ” nên tế lễ ngày mai, đại vương cũng đưa Phàn cơ đến.”
Ánh mắt Trịnh cơ có chút dừng lại, tay cũng không ngừng, giúp Mục phu nhân đeo một chuỗi vòng cổ.
Mục phu nhân hừ nhẹ một tiếng, bỗng nhiên nhìn về phía Trịnh cơ.
“Ngươi cũng đi.” Bà nói.
Trịnh cơ kinh ngạc, vội phục bái nói, ” thiếp không dám, thiếp chỉ là cơ thiếp, không hợp lễ.”
“Cái gì mà dám hay không dám!” Mục phu nhân nói, “Cơ thiếp gì lễ gì, Phàn cơ kia không phải cũng là cơ thiếp, đại vương có kiêng kị không? Ngươi chớ sợ, lão phụ dẫn ngươi đi, xem ai dám nhiều lời!”
Trịnh cơ thấy thái độ Mục phu nhân kiên quyết, đành phải phục tùng.
Nàng ta mặc đồ lễ Mục phu nhân ban cho, ăn diện một phen, châu ngọc đẹp đẽ, Mục phu nhân nhìn cũng tán thưởng không thôi.
“Đây mới là hảo nữ.” bà thỏa mãn nói.
Trịnh cơ xấu hổ mang e sợ, cúi đầu. Nhìn mình trong gương, nàng ta có chút giật mình, mình luôn ngóng trông có thể mặc y phục như thế xuất hiện ở lễ tế, bây giờ rốt cục làm được, đáng tiếc lại không phải ý nguyện của người nọ…
Nghi trượng Cung Diên Niên sớm đã chuẩn bị xong, Trịnh cơ cùng Mục phu nhân đi xe ngựa, phi thẳng ra hoàng cung.
Đại xã cách hoàng cung không xa, vì có chuyện lớn, sớm đã có người dân tề tụ, rộn rộn ràng ràng.
Trịnh cơ mới xuống xe, đã trông thấy xa giá của Sở vương. Cờ xí tiên diễm vẽ nhật nguyệt, đồ lễ trên người y làm nổi bật dáng người càng thêm anh tuấn, phong thái nhẹ nhàng. Trịnh cơ liếc một cái, đã có chút xuất thần. Nàng ta nhớ tới lần đầu mình lần gặp Sở vương, y cũng là mặc một thân như thế, mình khi đó, xấu hổ nhìn cũng không dám nhìn…
Mà tiếp sau, Trịnh cơ rất nhanh lại thấy người kia bên cạnh Sở vương.
Cô theo Sở vương xuống xe, ăn mặc cũng không quá long trọng. Sở vương lại cầm tay cô lên, tựa hồ đang nói cô chậm chút. Đầu y hơi thấp, dù cách khoảng cách xa như vậy, Trịnh cơ cũng biết, khuôn mặt kia thần sắc hẳn là dịu dàng. Điều nàng ta tha thiết ước mơ…
Răng nhẹ nhàng cắn trên môi, người hầu nhắc nhở một tiếng, Trịnh cơ mới hoàn hồn.
Phía trước, Mục phu nhân đã xuống xe, Trịnh cơ đang muốn qua, bỗng nhiên nghe có người gọi nàng ta.
Quay đầu, thấy là tự nhân kia.
Thần sắc gã kinh hoàng, đi tới nói thật nhỏ, “Trịnh cơ cứu tôi với! Bọn họ sắp biết rồi!”