Edit: Qin + Tiểu Cún
Beta: Sabj
Nhan Giai không nói gì. Quan trọng không phải có bằng lái xe hay không, mà là cô chưa từng lái xe thể thao bao giờ!
“Hắn nghĩ bạch phú mỹ* khắp thiên hạ đều có kỹ thuật lái xe thể thao
tốt nhất sao? Cũng vì bạch phú mỹ trong thiên hạ này đều thích tự sướng
với xe thể thao à?” Đường Hân đặt tách cà phê xuống, cười ha hả.
(*bạch phú mỹ: người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt)
“Nhưng đó vẫn chưa được tính là khoa trương nhất đâu. Lần khoa trương nhất chính là cái người mới trong buổi gặp đầu tiên mà đã đưa tao đến
khách sạn cơ, lúc ấy tao sợ đến mức chân tay mềm nhũn luôn. Tên đó còn
bảo không sao, chúng ta không phải là chơi đùa sao?”
“Mày nên cho hắn một đạp mới phải.” Đường Hân nhắc nhở, mẹ kiếp ánh mắt của đám đồng nghiệp cũng thật chẳng ra sao.
Nhan Giai lắc đầu, nhấc tay làm chuyện này, về cơ bản cô không thể.
Cô chôn chân tại chỗ, ngay cả lời đều nói không ra hết, “Mấy câu chơi
đùa này, sao hắn có thể tùy tiện nói ra chứ?”
“Đừng để ý đến mấy thằng thở ra cặn bã đó, Giai Giai chúng ta là cô gái vừa ngoan vừa dịu dàng nhất.”
“Nhưng mấy câu đó của hắn làm tao thất vọng quá. Hắn nói ông trời cho gia thế tốt, bằng cấp, diện mạo thì sẽ không cho tình yêu nữa. Quan hệ
của chúng ta không màng yêu đương, ông trời rất công bằng, chỉ cho có
nhiêu đó thôi. Cho nên chỉ có thể tuân theo, trước khi kết hôn với người mình không thích, nếu thấy vừa ý thì chơi đùa với nhau, thế là đủ rồi.” Nhan Giai chờ mong ngày mình được mặc áo cưới, nhưng nếu sau khi kết
hôn không vui, vậy tại sao phải kết hôn?
“Gã kia vậy mà nói cũng có đạo lí đấy, nhưng không được đầy đủ rồi,
bởi vì hắn căn bản không thích hợp với cô gái đứng đắn tốt, Giai Giai
của chúng ta tương lai nhất định sẽ gả được mẻ tốt!”
“Hân mama à, mày dễ thương quá…”
“Ồ, vậy lấy chồng rồi vẫn phải tốt phải yêu đương mãnh liệt với tao đó nhé?”
“Ha ha ha ha…” Nhan Giai im lặng bắt đầu cười phá lên như con điên.
“Đợt chút, sao tao cảm thấy người phía sau cứ nhìn chằm chằm mày
vậy.” Đường Hân nghiêng đầu nhìn chàng trai cao gầy phía sau, “Là người
quen hả? Hay là ngôi sao nhỏ trong danh sách xem mắt bị mày quên rồi?
Đừng cười như điên nữa, mất hình tượng nữ thần quá.”
“Nào có ngôi sao nhỏ gì chứ, không biết, chưa gặp.” Nhan Giai quay đầu lại nhìn, càng khẳng định, không quen.
“Quên đi quên đi, dù sao mày cũng đang ở trong phạm vi của bọn tao,
đều là người khác quen mày, mày không biết người ta.” Đường Hân Cúi đầu
xoay xoay mấy hạt gỗ đàn hương trên vòng tay, tiếp tục an ủi Nhan Giai,
“Mấy hôm trước, mẹ tao đi dâng hương, có hỏi pháp sư nhân duyên của tao. Vị pháp sư đó nói quá tuyệt vời. Pháp sư bảo, thuận theo tự nhiên.
Người thời nay làm chuyện gì cũng gấp gáp, ngay cả chuyện kết hôn cả đời này cũng vội vàng như cướp tiền, không sợ xe chạy sai đường sao?”
“Nhưng tao không muốn yêu không muốn yêu, cũng không biết đối phương
là hạng người gì, sau này mỗi ngày ở với nhau, chỉ nghĩ thôi đã thấy
đáng sợ rồi.” Nhan Giai càng nghĩ càng thấy khủng bố, ép lấy hai má như
một cô nhóc, “Một chút kinh nghiệm cũng không có, ngay cả nắm tay cũng
chưa từng, lỡ như gặp phải người không yêu thì phải làm sao…”
Đường Hân nghe thấy thế, suýt chút nữa cười phá lên. Nữ thần Giai Giai của chúng ta đúng là một cô gái chưa trưởng thành mà.
Nhưng mà, ban đầu của ban đầu, nữ thần cũng chỉ là một cô bé.
Cô gái chờ mong tình yêu lại không dám yêu có chút luống cuống, hai
tay ôm đầu gục xuống bàn, Đường Hân kiên nhẫn sửa sang lại tóc tai rối
loạn của cô, hùng hồn lớn tiếng nói, “Giai Giai mày đừng lo, mày chưa
từng yêu ai cũng có làm sao, đầy người cũng chưa yêu bao giờ kia kìa,
không tin tao giúp mày hỏi mấy cô nàng phía sau.”
Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của một chàng trai, nhã nhặn mà ôn hòa.
“Xin hỏi… có phải Nhan Giai không?”
Cô gái bị gọi tên bỗng ngẩng đầu, quan sát người trước mắt, vẻ mặt
ngạc nhiên ‘ngài là ai’, Đường Hân cũng không để ý, trong lúc vô tình
liếc mắt một cái, uầy! Đẹp trai quá đi!!!
Phối hợp trắng đen gọn gàng, cả người chàng trai toát lên khí chất
trong lành, đầu tiên tuy có cảm giác khoảng cách lạnh như băng, nhưng
nam sinh cao hơn một mét tám mặc áo sơ mi trắng này nhìn rất khá, hơn
nữa ngũ quan tinh xảo, dáng người thon dài, đôi chân dài cực kỳ bắt mắt, không chỉ đẹp trai, mà là rất đẹp trai, đặc biệt đẹp trai.
“Không nhớ tôi sao?” Nam sinh thoạt nhìn không có vẻ tức giận, cả
người thản nhiên đứng đó, nhưng lại đẹp trai đến muốn chết con nhà người ta.
Á… Vẻ mặt Nhan Giai mờ mịt.
“Tôi là người vừa rồi ngồi trò chuyện với cô ở Star Buck đấy, Cố Hàng.”
Người tên Cố Hàng này chính là người Nhan Giai đi xem mắt nửa giờ
trước, cũng là công tử mà mẹ Nhan Giai dặn dò cả ngàn lần là không được
bỏ qua xuất thân mười triệu đó, nhưng mà dáng vẻ đẹp trai trước mắt này
cô có quen sao? ? Nhan Giai gật đầu, ừ một tiếng.
Cố Hàng nhìn khuôn mặt ngẩn ra thì im lặng chốc lát, “Tôi nhớ lúc nãy cô bảo muốn đi giúp bạn kéo xe trên vành đai ba, có cần tôi giúp
không?”
“…”
Nhan Giai đỡ trán không nói gì, nháy mắt với Đường Hân cả nửa ngày,
nhưng vị nữ vương đại nhân này đã ở trong WeChat nhóm 218 khen nam sinh
Nhan Giai vừa xem mắt 360 độ không ngớt, ngoại hình khí chất đều không
chê vào đâu được, quan trọng nhất là… Bạn trai siêu việt của người nào
đó không có, đôi chân dài.
Nhan Giai gần như có thể nghe thấy chuỗi hét của Ninh Tiếu Tiếu: A a a a a a.
Đường Hân đắm chìm vào mớ tin tức oanh tạc trong WeChat, cô gái này
không hề quan tâm Nhan Giai đã đành, lại còn không đưa tay ra giúp, cuối cùng để lại câu chúc phúc, chủ động cáo từ: Ganbatte yo*, Giai Giai
fighting nha~ Muốn dễ thương muốn phong tao thì tốt hơn hãy lợi dụng 34D của mày nhé.~
(*từ tiếng Nhật nghĩa là cố lên nhé.)
Nhan Giai đầu đầy vạch đen nhìn theo Đường Hân đi xa, còn lại mình cô độc không ai trợ giúp nhìn WeChat nhảy lên tin nhắn mới: Giai Giai mới
cập nhật đối tượng xem mắt là nam thần có giá trị nhan sắc cao, nhất
định phải nắm cho chắc nha – Đến từ điện mừng của 218.
Đẹp trai thì có ích gì, còn không phải vẫn lúng túng như cũ sao… Cô
ném điện thoại lên bàn, không có tâm tư trả lời. Nhận thấy người này
chưa có ý định rời đi, thậm chí còn kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, cô kinh ngạc, cả người đều viết rõ “làm sao anh vẫn chưa đi thế”.
Đang lúc bị phát hiện nói dối, lại không nhận ra đối phương, thật sự
không phải phép chút nào. Nhan Giai thành thật giải thích.” Xin lỗi anh, lúc nãy là tìm cớ… Chỉ là, tôi không hay nói nhiều với người lạ, cảm
thấy… nói chuyện mệt quá, nên muốn đi.”
“Ừ, tôi cũng mệt.” Cố Hàng xoa cằm suy nghĩ, sợi tóc ở bên mặt nhẹ nhàng rũ xuống.
Sự thẳng thắn của anh khiến Nhan Giai vô cùng bất ngờ, cô lắp bắp
kinh hãi. Sau đó cả hai không hẹn mà cùng quay đầu nhìn ngã tư đường
ngoài cửa sổ, đầu xuân ở Bắc Kinh, người đến người đi.
Yêu nhau không dễ như thế, cả hai ta đều là người xa lạ.
“Tình huống kiểu này không phải là lần đầu tiên tôi gặp, chắc cô cũng không phải.” Cho nên, thẳng thắn mà nói chuyện, có lẽ tốt hơn. Cố Hàng
thu tầm mắt, hai tròng mắt trầm tĩnh xuất hiện dáng vẻ sửng sốt của cô.
Nhan Giai dùng sức gật đầu như cực kỳ đồng ý quan điểm của anh, nhưng cô rất ít khi tiếp xúc khoảng cách gần như thế với con trai, không đến
ba giây, cô bắt đầu mất tự nhiên cúi đầu chọc chọc bàn.
Xong rồi, đây chính là thời khắc xấu hổ chuẩn hàng top 1 từ lúc cô
sinh ra cho đến nay. Nhan Giai không tìm được chủ đề gì nữa, muốn chấm
dứt sự xấu hổ này, lại không biết phải chấm dứt ra sao. Nghĩ tới nghĩ
lui, bỗng nhiên cô nghĩ đến, “Nếu vậy thì nói về… chuyện xấu hổ gần đây
nhất xảy ra nhé?”
“Hả?” Giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng, Cố Hàng gật đầu, “Được.”
Vậy, người nào nói trước đây? Nhan Giai lần thứ hai khó có thể mở
miệng, đành đề nghị, “Tôi đếm một, hai, ba, cùng nhau nói nhé?”
“Được.” Nam sinh khẽ gật đầu, trong đầu hiện lên vừa rồi là ai đã nói, không yêu đương thì sẽ thế nào?
Ba giây trôi qua, câu trả lời của hai bên là…
“Thật ra hôm nay tôi không gội đầu.”
“Tôi vừa phát hiện mình cài sai nút áo.”
Hai người xấu hổ để lộ ra biểu tình sững sờ giống nhau, à, thì ra
anh/cô cũng thế. Cô cào mấy lọn tóc, móng tay kiểu Pháp đính kim cương
bị kẹt vào sợi tóc, anh đưa tay nới lỏng cổ áo sơ mi, một lần nữa đính
lại khuy.
Bởi vì cả hai đều trải qua xấu hổ, nên dường như Nhan Giai thoải mái
hơn một ít, nhưng hôm nay cô uống nhiều cà phê quá rồi, “Cái đó… Bây giờ tôi muốn đi vệ sinh, lần này thật không có lừa anh.”
Cố Hàng đút tay vào túi lấy điện thoại ra, hai con mắt dán chặt vào
màn hình, không nhìn cô, lãnh đạm nói, “Nếu tôi nói, tôi không thích bị
người khác lừa, hơn nữa sau này cũng không định tin cô, cô có hối hận vì lời nói dối ban nãy không?”
Ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, sống mũi tinh xảo của nam sinh phản chiếu lên một bên mặt.
Nhan Giai nào có công phu mà quản sau này có hối hận hay không chứ,
cô quả thật khóc không ra nước mắt. “Vậy anh muốn tôi ở chỗ này… giải
quyết sao?”
Cô mở to hai mắt vô tội, không gắn lông mi giả, cũng không có đeo
lens, buổi sáng bị mẹ gọi dậy bảo trang điểm sao cho thể hiện sự tôn
kính với đối phương, sau đó còn nghe theo đề nghị của mẹ, mặc áo đầm
Snidel màu trắng, Ngồi trước bàn trang điểm mở hộp phấn màu mắt Channel
ra, kẻ mắt mèo tự nhiên, má hồng thêm khí sắc, bước cuối cùng, son Dior
để có một đôi môi bóng sắc hồng. Đáng tiếc không có thời gian gội đầu,
sấy khô nên tóc trở nên quăn hơn. Tạm biệt tóc fringe nhé, tao không
muốn đến muộn đâu.
Vậy là cứ thế. Hôm nay Nhan Giai rất ‘nghiêm túc’ đi xem mắt.
Nói xong câu nói không phù hợp với tiêu chuẩn thục nữ kia, Nhan Giai
xấu hổ cười một tiếng, ánh nắng rót lên đôi môi khẽ cong của cô, như
viên kẹo bọc đường ngọt ngào. Lúc này trong quán cà phê đang phát bài
“Fairytale Love” của A Pink, nam sinh khẽ nghiêng mặt qua một bên, khóe
miệng khẽ kéo lên, nở nụ cười rất sâu.