Sau khi người mẫu có dòng máu lai nhận điện thoại xong bỗng quay đầu
đánh giá Nhan Giai từ trên xuống dưới, một cô gái mặc váy màu bạc hà, là cô ta sao? Anh ta nhíu mày, dáng vẻ uể oải thổi mớ tóc mái, rút từ
trong túi xách cầm tay màu đen ra một tờ danh thiếp rồi đưa cho Nhan
Giai.
“Neil.” Thanh âm lười biếng lại trầm thấp, mang theo chút khàn khàn.
“Hả?” Nhan Giai nhận danh thiếp trong mù mờ, cô là thực tập sinh, vẫn chưa có danh thiếp. Vậy nên đành cười xấu hổ một cái.
Chàng trai tên Neil rất nhanh đã hiểu rõ vấn đề, không kìm được hai mắt trợn
trắng, giơ hai tay kẹp lấy tấm danh thiếp trong tay cô, đôi mắt mê người cụp xuống, đôi môi dày mở ra…
“Tôi rất đắt.”
(*Chắc ý bảo đắt giá, hàng hot…)
Biết nói tiếng Trung kia à? Trọng điểm của Nhan Giai là tiếng Trung, cũng
không để ý đến nội dung câu nói, tấm danh thiếp đó cô cũng chẳng tha
thiết gì, mỗi một lần quay chụp chuyên đề xong, bao giờ cũng trao đổi
danh thiếp, rất nhiều người không biết cô là thực tập sinh nên cũng đưa
cho cô.
Nhưng mấy thứ đó cô không có hứng thú, cô nhanh chóng dọn
đồ đạc rời đi, đúng lúc này một người đàn ông thấp lùn vội vàng xông vào Tido, vừa vào đã ngay lập tức xin lỗi cậu người mẫu kia, “Ôi giời ạ, là Miranda nghĩ sai rồi ~ Hòa Dã cậu đừng tức giận nhé ~”
Giọng của
người đàn ông này khiến Nhan Giai nhớ lại mấy vị thái giám trong cung,
chất giọng chói tai đuổi theo sau cậu con lai xinh đẹp, “Hòa Dã, Hòa Dã, cậu chờ tôi với mà…”
Mà tên kia chỉ duỗi lưng một cái, ngẩng đầu nhìn bầy trời, đưa mắt nhìn ánh sáng xám bạc.
***
Nhan Giai vừa ra khỏi Tido thì nhận được điện thoại của mẹ, bảo cô lập tức
đến sảnh ăn Mio Italy ở tầng 3 trong khách sạn Bốn Mùa, bác Tạ mới từ
thụy sĩ về, đặt một bàn hải sản ở khách sạn đãi cơm.
Ngay cả con
gái mặc cái gì Vương Ngọc Vi đều nhớ rất kĩ, dặn Nhan Giai đổi bộ lễ
phục màu rượu kia rồi đến, “Nhớ đúng 7 giờ phải có mặt, mẹ mặc kệ con
tối nay có chuyện to nhỏ gì, Giai Giai con nhất định phải đến cho mẹ!”
Nhan Giai rầu rĩ, “Mẹ, con không muốn đi đâu, tối nay con còn phải làm PPT
nữa, sáng mai trong khoa đã bắt đầu bảo vệ đề tài rồi mà PPT con còn
chưa làm xong.” Mặc dù cô bết bữa tiệc này của bác Tạ vô cùng quan
trọng, cũng đã lâu rồi gặp bác Tạ, về tình về lý thì phải nên đi.
Nhắc đến đây, bác Tạ là quý nhân của ba Nhan Giai, từng giúp đỡ ba Nhan
trong công việc làm ăn. Tính tình của bác Tạ khá là khẳng khái, khí chất nho nhã, chính là thổ hào danh xứng với thực, thậm chí có khi rất đáng
yêu, là một trưởng bối vừa tiến bộ lại rất mốt trong những người bạn làm ăn với ba.
Nhan Giai nhớ rõ có lần mấy người bạn của ba tụ họp
thì các trưởng bối đều mặc âu phục chính thức, riêng bác Tạ thì mặc
chiếc double-breasted trench coat mà con trai mua ở Tokyo cho ông, đội
trên đầu chiếc mũ nồi màu lá cọ trông rất giống nhà nghệ thuật thời xưa. Mọi người mời ông lên sân khấu phát biểu, tất cả đều im lặng chờ ông
khẳng khái cất giọng, ai ngờ lúc mở bài phát biểu chuẩn bị sẵn ra thì
câu đầu tiên là, “Ôi, sao chữ nhỏ thế này…” Câu nói thu vào micro nên
toàn hội trường đều nghe thấy, kết quả cười ầm cả căn phòng.
Sau
đó bác Tạ đi Thụy Sĩ, cũng đã lâu lắm rồi Nhan Giai không gặp lại vị
trưởng bối thú vị này, thật ra cô cũng có chút nhớ bác Tạ, đương lúc còn đang xoắn xuýt thì mẹ cô khuyên, muốn làm bài tập thì cứ mang laptop
đến đây, “Mẹ tìm một chỗ cho con viết được không, bác Tạ chỉ là muốn gặp con một chút thôi mà, nghe lời đi Giai Giai, nhớ mặc cái váy rượu đỏ
kia đấy, con mặc vào nhìn đẹp lắm, à nhớ phải đến salon Thịnh Mỹ nữa
đấy, để anh Tiểu Ngô giúp con làm kiểu tóc đẹp chút…”
Phu nhân
Vương Ngọc Vi lấy ‘phụ trách xinh đẹp như hoa’ làm nhiệm vụ của mình,
trải rộng cái đẹp khắp kinh đô, Nhan Giai có thể hưởng phúc lợi to lớn
của mẹ, nhưng không thể nào lay chuyển được cường thế của bà nên cuối
cùng vẫn phải đồng ý. Cô chạy về nhà lục tìm bộ lễ phục trong tủ quần
áo, ở vạt áo còn có hình bông hoa hồng được tạo từ vải chéo go, chính là cái váy mẹ cô để ý nhất hôm đi dạo quảng trường Thái Cổ ở Hồng Kông.
Nhan Giai thay chiếc váy kia, dáng vẻ cả người lập tức trở nên gọn gàng tinh xảo, đặc biệt đường nét nơi bộ ngực vô cùng xinh đẹp, hơn nữa màu da
trắng nõn được màu rượu đỏ làm nổi bật lên, rất có phong thái tao nhã
của quý tộc ngày xưa.
Nếu không có chiếc cặp laptop màu trắng
trong tay thì sẽ càng tao nhã hơn nữa. Anh Mike Ngô giúp cô làm tóc cũng nói thế, “Tiểu mỹ nhân Giai Giai, đề nghị em đổi chiếc cặp nào bling
bling tốt hơn đi.”
“Cầm hai cái mệt lắm.” Ở trong gương là Nhan
Giai với mái tóc được uốn xoăn tít đẹp như một nàng búp bê, cô nhún vai, dù sao bác Tạ cũng không phải trưởng bối bảo thủ. Nhìn đêm nay ăn tiệc
buffet là biết, không phải kiểu tiệc tùng ngồi trên bàn tròn như kiểu
Trung Quốc, như thế thì cứ thế này đi vào cũng chẳng làm sao.
Thế
là cô cứ dở dở ương ương xuất hiện ở đại sảnh tầng trệt trong khách sạn
Bốn Mùa, lúc đợi thang máy bỗng nghe thấy âm thanh quen thuộc, âm thanh
trầm thấp, nội liễm lại lưu loát.
Quay đầu nhìn thì bắt gặp tổng thanh tra Laker.
Nhan Giai lập tức phản ứng kịp, lên tiếng chào “chào tổng thanh tra ạ”, mặt
Laker không chút thay đổi gật đầu, hôm nay vẫn mặc âu phục như mọi hôm,
dáng đứng thẳng tắp, toàn thân nghiêm túc như chiếc đồng hồ treo tường
kiểu cũ trong giáo đường lạnh như băng.
Bỗng dưng mặt lạnh liếc vèo một phát, Nhan Giai không thể tin được Laker sẽ mở miệng nói chuyện với cô.
“Là nhân viên của BI, trong những trường hợp chính thức thì phải chú ý đến
hình tượng cá nhân, ở đây cô cũng đã gọi tôi là tổng thanh tra rồi.”
Laker chú ý đến cặp xách vô cùng không thích hợp trong tay người nào đó
chính là nét bút hỏng trong tất cả những nét bút hỏng không thể chịu
nổi. Nói cách khác, xin tiểu cô nương đừng để tổng thanh tra ông ta phải mất mặt chứ, cho dù cô chỉ là một thực tập sinh, nhưng một khi đã đội
trên đầu cái mác BI thì phải chú ý đến lời nói việc làm lễ nghi trang
điểm.
Nhan Giai đến làm ở BI đã được một tháng, đây là lần đầu
tiên Laker chủ động nói chuyện với cô, cô ngạc nhiên đến mức phải ngẫm
lại xem sáng nay mình bước chân nào xuống giường trước, đế vương Laker
thế mà lại nhớ rõ cô làm việc ở BI đấy, loại cảm giác được công nhận một cách khó hiểu này giống như được sủng ái mà lo sợ đến mức nghẹn lời.
Ánh mắt dừng trên mặt cô chưa đến nửa giây thì ông đã dời tầm mắt sang chỗ
khác, dường như đã phán định người trước mặt là một kẻ phạp thiện khả
trần*, không cần phải khai thông tiếp nữa. Đây chính là Laker, sẽ khiến
bạn chỉ trong vòng mười giây là biết ngay thái độ của người ta với bạn,
quyết đoán, khẳng định không nhìn trúng bạn, chính là tùy hứng như thế
đấy.
(*Phạp thiện khả trần: ở bậc trung bình, không quá giỏi cũng không quá tốt.)
Nhan Giai hít sâu một hơi, có lẽ thời trang chính là lạnh lùng, kể cả tên
người mẫu lai hôm nay mới gặp hay tổng thanh tra đang phát ra tín hiệu
rút lui ở bên cạnh thi đều có điểm chung là kiêu căng một cách thái quá, cứ như ông trời ban cho bọn họ tài trí hơn người vậy. Nhưng mà, họ càng như thế thì càng chứng minh rằng bản thân rất cô đơn mà thôi. Bởi vì họ có con mắt nhìn đời giống nhau, tại thời điểm mọi thứ đều biến mất thì ở đó chỉ còn lại một vùng biển chết bi thương, là bến bờ không ai có thể
đặt chân đến.
Ngay từ đầu Nhan Giai đã nghĩ như thế, nhưng sau này cô lại phát hiện, thì ra là cô đã khờ dại ‘nghĩ’ rồi.
Cô vẫn như một cô gái không hiểu chuyện như trước ôm laptop xuất hiện tại
bữa tiệc riêng của bác Tạ, như một nàng công chúa mái tóc quăn tao nhã
xõa sau bờ vai, đôi chân thon dài, mang giày thủy tinh, giọng nói ngọt
ngào lại dịu dàng. Bác Tạ nói cô vẫn như cô bé của mùa hè năm ấy, một
mình ngồi ở đó ăn kem ly, không thèm để ý đến đề tài của mọi người.
Nhưng mà cô cũng dần phát hiện, từ khi cô lớn lên, cô cũng đã trở thành
đề tài của bọn họ.
“Giai Giai vẫn chưa có bạn trai sao? Thời đại
này nên yêu sớm một chút thì hơn, đừng có như người già chúng ta, bây
giờ cũng không còn sớm đâu, nếu không yêu là sau này sẽ thành gái ế đó,
haha.” Bác Tạ vẫn đáng yêu như trước, lúc cười phá lên rất giống Lão
Ngoan Đồng tinh quái, còn lén nói cho cô hay, tiệc riêng hôm nay đều có
mấy ông bạn già thân thiết đến dự, rất nhiều người dẫn con theo, “Đều là mấy tiểu tử xuất sắc hết, Giai Giai cháu nhớ để ý cho kỹ.”
Điều
mà các trưởng bối quan tâm mãi vẫn là chuyện này. Nhan Giai cười híp mắt cám ơn ông đã quan tâm, rồi vội vàng nháy mắt với mẹ nhằm xin giúp đỡ,
nếu không bác Tạ không để cô viết PPT xong mất.
Vương Ngọc Vi vội
kéo ông Tạ nói lảng sang chuyện khác, sau đó giúp Nhan Giai gắp mì
spagetti cô thích để cô bưng đến bên bàn trống đằng kia, đối xử với cô
vẫn như lúc trước, biết cô không thích mấy trường hợp giao tiếp như thế
này nên để cô tùy ý một mình ngồi ăn.
“Con xem, mẹ không lừa con
đúng không, con ấy, ở đây làm bài tập cũng được mà, cũng tiện ăn uống
một chút, đừng có bảo là giảm béo, chừng này có đủ không, nếu không mẹ
lấy thêm vài món đồ ngọt cho nhé?” Vương Ngọc Vi căn dặn vài câu, sợ
Nhan Giai ăn không đủ, lại đi gắp bít tết bưng sang cho cô.
Nhan
Giai xua tay với mẹ, “Đủ rồi mà, mẹ cứ bận việc của mình đi, đừng quấy
con làm PPT.” Nếu không tốt nghiệp được, cho mẹ mất mặt luôn đó, đừng có trách con.
Vương Ngọc Vi cũng kệ Nhan Giai thích làm gì thì làm,
con gái hôm nay nghe lời mặc chiếc váy bà mua đến cũng đủ khiến bà vui
vẻ rồi. Bên này Vương Ngọc Vi vừa đi Nhan Giai đã cắm đầu cắm cổ vào làm PPT, đuôi mắt phát hiện có một khay trắng đặt xuống, cô ngẩng đầu lên
vừa định gọi mẹ thì… Là một chàng trai cao ráo, ít nhất cũng hơn một mét tám lăm, bên trong mặc chiếc sơ mi không cứng nhắc, bên ngoài khoác áo
nỉ nghiêm chỉnh, kết hợp với đôi giày thể thao cao cổ trắng, vừa nhìn là biết thiếu gia nhà giàu không màng thế sự, mặc vội bộ đồ âu phục đến
đây cho có.
Cũng xách túi laptop Kair chẳng ra thể thống gì giống
cô, vừa đặt lap lên bàn anh ta đã hỏi cô, “Không có ai đúng không?” Nhan Giai gật đầu. Thế là anh ta đem đôi chân dài gác lên, mở laptop lên gõ
gõ bàn phím, vẻ mặt kia y như quyết chiến một hồi sống còn.
Một
lúc sau, một người đàn ông trung niên bưng khay thịt bò bít tết đến,
chàng trai này lập tức dựng lông tóc nhảy dựng lên, Ba! Ba không thấy
con đang làm PPT à? Xin ba đó, ba ra chỗ khác có được không? Cứ nói
chuyện buôn bán của ba đi, ba bảo con ra ngoài lại còn không cho con làm PPT, con không tốt nghiệp được mất, vinh quang ba đời sẽ bị hủy ở trong tay con đấy ba biết không!”
“Nếu đói thì cứ bảo ba.” Ba anh ta ném lại câu này rồi quay người tiếp tục nói chuyện với mấy ông bạn.
An Duy cào cào mớ tóc, làm ra tư thế a di đà phật, lại cặm cụi làm PPT
tiếp, lúc này bỗng để ý phía đối diện cũng có chiếc Macbook, thế là anh
rướn cổ lên nhìn cô gái sau laptop đó… Oa, ngực lớn thiệt đó.