Hai người cùng nhau bước vào quán cánh gà nướng thơm ngào ngạt, Nhan Giai ngồi xuống quen thuộc chọn món ăn, dáng vẻ thường xuyên đến
của cô khiến Cố Hàng vô cùng kinh ngạc, bởi nếu chỉ nhìn bề ngoài chẳng
ai có thể đoán ra cô lại ăn ở những nơi như thế này. Nhan Giai nói,
phòng ký túc xá của cô đã được Ninh Tiếu Tiếu luyện thành công lực ‘Biết ăn nhà hàng năm sao biết chén quán ăn ven đường’,“Chủ nghĩa ẩm thực dã
man này đều là Tiếu Tiếu dạy đó.”
Đúng lúc đó mười xâu chân gà nướng được mang lên.
Vẻ mặt Cố Hàng lập tức thay đổi, anh chưa bao giờ ăn món này, đến nhìn
thấy còn hiếm. Nhan Giai lại mở cho anh thêm một cánh cửa bước vào thế
giới mới mẻ,“Món này bổ sung nhiều collagen lắm đó, bí quyết để cung cấp thêm Q đạn* cho làn da chính là ở đây.” Cắn xuống một miếng, cô thấy
khuôn mặt của Cố Hàng cứng lại…
(*Một loại collagen)
Quá tam ba bận được chứng kiến mỹ nữ phá vỡ hình tượng, Cố Hàng đỡ trán, nể mặt ăn một miếng bánh bao nướng lại bất ngờ phát hiện, mùi vị thật
ngon. Nhưng mà cà tím gì mà nướng đen thui, lại cả món gà sụn không ra
hình thù gì này nữa, hơn nữa… Cái gì tàu hũ ky* ư? Có cả món này à? Rau
dưa cũng nướng được ư? Một thiếu gia từ nhỏ luôn hưởng thụ cao lương mỹ
vị, trên bàn ăn lúc nào cũng đầy đủ bộ dao nĩa và đế lót cốc vải ren,
lần đầu tiên có cảm giác bước hụt chân.
(*tàu hũ ky: hay còn gọi là phù chúc hoặc váng đậu là một sản phẩm làm từ đậu nành).
“Anh đừng xem thường quán ăn này nha, rất nhiều cô gái Hàn Quốc với người
ngoại quốc đều đến đây ăn đó, đặc biệt là chân gà nướng, ngon cực kỳ
luôn, ăn một lần là yêu cả đời.” Dáng vẻ tiếp thị lúc này của Nhan Giai
chính là chứa đựng một ít vẻ của Ninh Tiếu TIếu năm đó, nhiệt tình đưa
chân gà cho đối phương ăn thử.
Đánh chết cũng không
dám ăn. Cả khuôn mặt Cô Hàng đã đông cứng lại, vẻ mặt này lần đầu tiên
An Duy được chứng kiến khiến anh cười phá lên không ngừng, tiếng cười to đến mức xa tít tắp cũng có thể nghe thấy, làm như chỉ sợ toàn bộ thế
giới này không biết An đại soái ca anh giá lâm.
Cố Hàng khó chịu nhìn tên lén lút theo dõi,“Đêm nay mày rảnh nhỉ?”
“Chẹp, tao đến ăn khuya mà.” An Duy cố tình lấy một cái ghế đặt vào bàn hai
người đang ngồi, thuận tiện cầm một cái chân gà, rồi lại tỏ vẻ thân
thiết nói với Giai Giai, tôi cũng thích ăn chân gà ở đấy, ánh mắt cô
cũng được phết đó! Anh nhíu mày, ngón tay búng tách một cái với chủ
quán,“Cho mấy chai bia.”
“Hôm nay lấy nhầm máy tính,
lại khiến cô bị lạc đường là lỗi của An Duy tôi, tôi kính cô một ly.” An Duy sảng khoái uống cạn một cốc bia, sau đó bảo Nhan Giai tùy ý, không
cần phải uống hết.
Thấy Nhan Giai uống liền hai hớp, sắc mặt Cố Hàng tối lại, lại trưng ra bộ mặt pocker face quen thuộc.
An Duy không chú ý tới hơi lạnh đang phả ra từ tòa núi băng nào đó, anh
đang bận hưởng thụ bữa ăn khuya của anh, ăn đồ nướng, uống cốc bia, đại
học D của tôi có đồ ăn mới ngon làm sao!
Việc càn
quét bàn ăn của tên ngốc nghếch nào đó lại càng khiến Cố thiếu gia âm
tình bất định, thứ nhất, anh không muốn ăn chân gà, thứ hai, anh rất
ngứa mắt tên phá rối trước mặt này. Nhìn dáng vẻ cợt nhả không nghiêm
túc của cậu ta Cố Hàng chỉ muốn sử dụng tát thần chưởng cho cậu ta bay
đi.
Trong lúc đang ăn uống vui vẻ vô cùng, An Duy hỏi Nhan Giai,“Cô thấy bạn tôi thế nào?”
Nhan Giai bỏ xiên nướng trong tay xuống, trước mặt Cố Hàng, một câu cũng không nói nên lời.
“Thấy đẹp trai thì cô cứ khen đi không phải ngại! Cũng nhiều người khen lắm
rồi, tôi ngủ với cậu ta bao nhiêu năm trời mà toàn bị vẻ đẹp của cậu ta
làm cho thức giấc buổi sáng đó, không tin lần sau cô có thể thử! Bảo đảm dây thần kinh thị giác của cô sẽ co dãn cực độ, giật tưng tưng luôn!”
Miệng An Duy mở rồi lại đóng, trong lòng khen ngợi không hổ là cô gái
bạn anh coi trọng, nhìn này, trên bàn đều là món bạn anh ghét nhất chân
gà, chân gà, chân gà…
Nhan Giai:…
Cố Hàng:…
Nếu ai có thể kéo thằng ngốc này xuống biển làm bữa ăn cho cá mập, anh tuyệt đối không có ý kiến.
Cố Hàng quyết định phải xử lý tên này trong vòng một nốt nhạc để trả lại
sự thanh tĩnh cho thế giới. Anh bảo Giai Giai hãy hỏi anh một câu hỏi,
sau đó anh trả lời sai, tỏ vẻ muốn xem An Duy đối đáp như thế nào. An
Duy vô cùng vui vẻ, não bộ bắt đầu hoạt động.
“Hấp một cái bánh bao mất ba phút, hấp ba cái bánh bao mất bao nhiêu phút?”
“Chín phút! Phép tính tiểu học này mày cũng tính sai được hả?”
“Nhà mày hấp từng cái bánh bao một?”
“…”
Trên cơ sở đó Cố Hàng tiếp tục ra đề,“Uống hết một chai bia mất một phút, uống hết mười chai bia mất mấy phút?”
“Mười phút!” An Duy trả lời chắc nịch, muốn lừa anh tiếp ư, không có cửa đâu.
Cố Hàng không nhanh không chậm lấy mười chai bia từ trong két ra đặt trước mặt An Duy,“Được, mày uống hết trong mười phút đi.”
An Duy:…
Nhan Giai không nhịn bật cười, vội vàng ngăn An Duy không cần làm thật. Cố
Hàng vẫn bình tĩnh, mặc kệ Nhan Giai thích can ngăn thế nào thì ngăn, có con gái ở bên cạnh thật tốt, đồng chí An Duy lại càng không muốn mất
mặt, đặc biệt là khi được thông cảm.
“Đừng uống, thật sự không cần uống đâu, uống nhiều quá sẽ say, uống ít thì tốt hơn…” Lời này là một sự khinh bỉ quá rõ ràng.
An Duy dùng ngón tay quệt mũi, cầm một chai bia bắt đầu uống một cách mạnh mẽ, Cố Hàng nhàn nhã gõ gõ mặt bàn, một chai, hai chai, ba chai… bảy
chai, An Duy đã gục.
Xong việc, tính tiền, chạy lấy
người. Cố Hàng nhanh chóng thanh toán trước khi Nhan Giai kịp lấy ví,
Nhan Giai đi phía sau, ngượng ngùng nói cảm ơn, vừa rồi rõ ràng đã nói
cô mời khách, bây giờ lại để anh trả tiền, Cố Hàng nói lần sau cô mời
anh là được,“Em đã nói sẽ mời tôi ăn tiệc mà.”
Anh
ngoái đầu nghiêm túc nhìn cô, một bên mặt đẹp như hoàng tử, nhưng vị
hoàng tử này lại cũng có lúc luống cuống.“Đừng mời tôi ăn chân gà là
được…” Trời biết anh chỉ cần nhìn thấy chân gà đã phát điên.
Nhan Giai ngẫm nghĩ,“Đại tiệc… Có thể chờ đến khi tôi nhận được hai tháng
tiền lương không?” Cô cẩn thận tính toán bao nhiêu nhân dân tệ mới đủ
một bữa ‘đại tiệc’.
“… Bao lâu cũng có thể chờ.” Chờ
em… Chàng trai bỗng nhiên quay đầu nên cô không nhìn thấy, ánh mắt trong suốt của anh che giấu một tia sáng, đó là gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ
do đóa hoa đầu xuân rơi xuống… Chờ em thích anh.