Tự Nguyện Nuông Chiều

Chương 2: Chương 2: Suy nghĩ giống người bình thường




Đứng trước cục dân chính Lạc Bạch Đường nhìn quyển sổ ghi tên mình và Tống Dương Ngạo ngước nhìn người đàn ông phi phàm đứng cạnh mình chưa đầy một tiếng đồng hồ từ lúc gật đầu đồng ý lấy người đàn ông này cô đã chính thức trở thành vợ người ta còn chưa được sự đồng ý hai bên gia đình, không lời chúc phúc của bạn bè người thân họ hàng chỉ nhận được lời chúc mừng của một người xa lạ nhưng sao cô vẫn thấy vô cùng hạnh phúc.

Tống Dương Ngạo đưa tay kéo cơ thể cô vào lòng nhìn quyển sổ trong tay cô cúi xuống hôn lên má cô một cái rõ kêu thì thầm vào tai cô

- “ vợ à chúng ta đi chọn nhẫn cưới đi “

Tại trung tâm mua sắm thành phố X Tống Dương Ngạo nắm tay cô đi về của hàng trang sức kim cương lờn nhất trung tâm. Bước chân anh chưa kịp vào qua cánh cửa kính sang trọng đã bị Lạc Bạch Đường kéo lại

- “ Mỡ Nhỏ sao vậy “

Lạc Bạch Đường đưa tay chỉ về phía cửa hàng trang sức bạc đối điện mình

- “ em muốn sang đó sao,đợi chọn xong nhẫn cưới tôi đưa em “

- “ không phải, em muốn mua nhẫn cưới ở cửa hàng kia”

Lạc Bạc Đường vừa nói vừa kéo tay anh đi sang cửa hàng đó, chỉ là một cửa hàng nhỏ bày trí khá sạch sẽ mang một chút không khí của thiên nhiên, những mẫu nhẫn cưới ở đây vô cùng sinh động chủ yếu là vàng rất ít mẫu bạc đương nhiên không thể so sánh với của hàng to vừa rồi anh muốn vào. Lạc Bạch Đường chăm chú nhìn những chiếc nhẫn trong tủ kính đôi mắt long lanh như pha lê

- “ Mỡ Nhỏ em đừng nói muốn mua nhẫn bạc làm nhẫn cưới nha”

- “ đúng vậy “Lạc Bạch Đường dùng giọng trẻ con của mình gật đầu mạnh mắt vẫn không rời khỏi tủ kính cố tìm ra đôi nhẫn hợp vời mình nhất

Mấy chị gái nhân viên đứng đó nghe thấy câu chuyện của hai người không nịnh được đưa tay che miệng cười nhẹ có thể thấy khuôn mặt của người con trai mặt âu phục kia méo mó đền độ nào

- “ em gái nhỏ, không ai lấy nhẫn bạc làm nhẫn cưới đâu người ta nói bạc tình bạc nghĩa đó “ chị gái bán hàng xinh đẹp đứng phía bên trong tủ kính nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt tròn vo đang chăm chú nhìn nhẫn bạc ân cần nói

- “ dạ, em biết ạ nhưng bạc hút được gió mà đúng không chị “ cô đưa đôi mắt long lanh của mình chị gái trước mặt

- “ đúng rồi em “

- “ vậy lên em mời muốn dùng nhẫn bạc hút người đàn ông này “ cô vừa nói vừa kéo tay anh sát lại mình, khuôn mặt méo mó của anh liền trở lên hiền hoà đôi mắt chứa đựng một chút nuông chiều khó nói nhìn người con gái bên cạnh mình

- “ em gái em thật dễ thương “ chị gái xinh đẹp này lại không biết lên nói gì chỉ có thể mỉm cười

- “ vợ à em có thể suy nghĩ giống người bình thường một chút không “

- “ giống người bình thường, anh có chắc nếu em suy nghĩ giống người bình thường thì anh sẽ vẫn yêu em chứ” cô chu cái mỏ của mình ra nói

Lập tức khuôn mặt anh liền nở nụ cười gợi cảm khiến biết tất cả nhân viên nữ cùng khách hàng trong quán ngây người nhìn khuôn mặt điểm trai đó. Tống Dương Ngạo có thể công nhận rằng Bạch Đường là một cô bé ngây thơ mang chút ngốc ngốc dễ thương nhưng cô nàng luôn biết cách khiến anh câm nín khó hiểu.

- “ chị ơi có thể lấy em xem đôi nhẫn này được không “ Lạc Bạch Đường chỉ tay vào một đội nhẫn trái tim trong tủ kình nói vời chị gái nhân viên xin đẹp vừa rồi

Nhận lấy đôi nhẫn cô cằm lấy bàn tay to lớn của anh đeo vào ngón áp út , quả là người mẫu nam nổi tiếng có khác người chuẩn dáng chuẩn có thể nói dương như mọi thứ sinh ra trên đời này đều dành cho người đàn ông này hay sao ấy , chiếc nhẫn bạc trên ngòn tay anh trở lên đẹp đẽ khác thường khiến Lạc Bạch Đường không khỏi than trời sao đời này lại có người đàn ông khiến người khác phát ghen ty một cách vô lý thế này cơ chứ. Nhẫn của anh thì vừa rồi,nhẫn của cô lại không vừa nó quá bé so vời ngòn tay mũm mĩm của cô. Lạc Bạch Đường thất vọng nhìn chiếc nhẫn chỉ có thể đi vào đến nửa ngón tay ra sức ấn chiếc nhẫn mà nó không hề di chuyển khiến ngón tay cô trở lên đỏ ửng lên vì chủ nhân đang cố chèn ép một vật không vừa, Anh chau mày nhìn hành động trẻ con của cô nắm lấy bàn tay mềm mềm kéo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay đáng thương kia

- “ có thể làm rộng ra một chút cđược không ạ “ giọng cô thất vọng vang lên

- “ dương nhiên là được nhưng sẽ không còn đẹp như thế này nữa đâu”

- “ vậy ạ “ cô đưa mắt nhìn anh có chút thất vọng không vừa ý

- “ không cần càm ơn “ Tống Dương Ngạo tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay mình trả lại cho nhân viên bán hàng rồi nắm lấy tay cô bước ra khỏi quán

- “có phải em làm anh mất mặt lắm đúng không?”

Dười ánh hoàng hôn tuyệt đẹp Tống Dương Ngạo dừng bước quay lại nhìn khuôn mặt thất vọng của cô cúi gầm xuống mặt đất, đôi mắt có chút long lanh động nước, cô lại thể rồi cái tính trẻ con giận dỗi vô cớ khiến người khác phát điên nhưng không hiểu sao trong mắt anh lại trở lên say sắm. Anh tiến bước về phía cô vòng tay ôm lấy eo cô kéo sát vào người mình dùng tay nâng khuôn mặt tròn vo của cô cúi xuống hôn lên đôi căm mộng ngọt ngào của cô, bóng hai người một to một nhỏ chảy dài trên đất những người đi lại trên đường đều quay lại nhìn đôi tình nhân kì lạ này chỉ tỏ to nhỏ hai người. Khuôn mặt Lạc Bạch Đường trở lên đỏ ửng hai tay chống vào ngực cơ bắp của người đàn ông trước mặt ngước lên nhìn khuôn mặt không chút ngại ngùng nào của anh lại càng trở lên đỏ hơn, mặc dù yêu nhau 8 năm vì bản thân cô còn quá nhỏ lên anh luôn biết cách chừng mực của mình có thể nói đây là nụ hôn hiếm hoi đến đáng thương của đôi tình nhân này

- “ người đặc biệt phải dùng những thứ đặc biệt,những thứ bình làm sao có thể xứng đáng vừa được”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.