Tự Nguyện

Chương 21: Chương 21




Đến lúc Vu Sính Đình có phản ứng lại, cô phát hiện ra mình đã bị Phùng Mộ Huân chén sạch rồi.

Sau khi làm ra một loạt hành động với cô, người đàn ông này vẫn không buông tha cô, cánh tay thít chặt bên hông cô như thể sợ cô chạy mất.

Vu Sính Đình cúi đầu chống cự nhưng cuối cùng vẫn bại trận, cô nói như cầu xin: “Phùng Mộ Huân, anh có thể buông tôi ra không?”

Thấy cô một mực cúi đầu, Phùng Mộ Huân hôn lên trán cô, “Ừm.” Anh thản nhiên đáp lời, còn hé miệng khẽ cười, lại ôm cô càng chặt hơn.

Hơi thở nam tính vây lấy cô, xung quanh cô đều là tiếng hít thở trầm ổn của anh. Hai người dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau, từng nhịp thình thịch rất có quy luật...

Hai tay cô đặt trước ngực anh như tư thế tự vệ, vạt áo sơ mi của Phùng Mộ Huân đã bị cô vò nhăn nhúm. Sự khác thường của anh khiến Vu Sính Đình không dám nghĩ đến tình huống sẽ phát sinh sau đó.

Lúc này, cô mấp máy môi, cổ họng khô khốc, “Phùng Mộ Huân, anh có thể đừng động tay động chân với tôi không?”

“Được.” Lần này, Phùng Mộ Huân buông cô ra, khóe miệng vẫn mơ hồ giữ ý cười, ý cười kín đáo giấu sâu trong đáy mắt.

Vu Sính Đình đưa tay lau miệng, vừa xấu hổ vừa tức giận, quả thực là tức đến không nói nổi. Nhưng người đàn ông trước mặt cô vẫn mang dáng vẻ điềm tĩnh, dường như anh chẳng bận tâm chút nào đến chuyện vừa xảy ra.

Không phải cô không nghĩ đến quan hệ của hai người. Cô cảm thấy mình cứ vật vờ mãi cũng mệt mỏi, lúc cực đoan cũng nghĩ tìm bừa một người để quên đi chuyện với Hứa Diễn Thần, hơn nữa Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh đều thích Phùng Mộ Huân, cô nghĩ cứ làm theo ý bố mẹ cũng tốt. Nhưng lúc tĩnh tâm, lại không thể vượt qua được rào cản, tình cảm bao nhiêu năm với Hứa Diễn Thần, không phải nói bỏ là có thể bỏ được.

Vu Sính Đình lui lại phía sau vài bước theo phản xạ, nhìn Phùng Mộ Huân bằng ánh mắt đầy cảnh giác, cô suy tư trong chốc lát rồi mới nói: “Phùng Mộ Huân, tôi nghĩ bây giờ anh cần biết rõ ràng, anh thật sự thích tôi sao? Hay là chỉ xuất phát từ ham muốn chinh phục? Vì ngay lần đầu gặp nhau tôi đã từ chối anh, cho nên tôi nghĩ điều đó đã gây hứng thú cho anh.”

Phùng Mộ Huân liền nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc: “Cho nên em nhận định luôn là anh không thật lòng với em?”

Vu Sính Đình cười, cúi đầu nói: “Xin lỗi, thật ra tôi không thích anh, nhưng lại đi yêu cầu anh phải thật lòng. Tôi biết kiểu thừa nhận này rất vô duyên. Tôi cũng không phủ nhận là đã từng có suy nghĩ về anh, trên một vài phương diện, đúng là không có gì để bàn cãi, cách sống của hai chúng ta cũng có chút phù hợp, ở bên nhau chắc không có mâu thuẫn gì lớn, hơn nữa bố mẹ tôi lại rất thích anh.”

Nghe cô nói đến đây, đột nhiên Phùng Mộ Huân bật cười: “Nói đi nói lại, đây mới là trọng tâm, tại vì bố mẹ em thích anh.”

Lời nói dứt khoát của anh khiến bao nhiêu lời Vu Sính Đình định nói bị chặn lại.

Phùng Mộ Huân khôi phục thần sắc, đáy mắt không chút gợn sóng: “Không sao, có thể là do anh làm không tốt. Tuy nhiên, anh có đủ kiên nhẫn, bởi vì ít ra em cũng đã từng có suy nghĩ về chuyện ở bên anh.” Nói xong, anh dùng ánh mắt kiên định nhìn Vu Sính Đình.

Sau khi đưa Vu Sính Đình về, Phùng Mộ Huân rất ít gọi điện cho cô. Anh biết mình không thể liên lạc thường xuyên, càng không thể quấn chặt lấy cô, nên để cho cô có thời gian để suy nghĩ. Huống hồ chuyện tốt không sợ muộn, nếu là anh, sớm muộn gì cũng đến thôi, muốn chạy cũng không thoát.

Sau lần có sự tiếp xúc thân mật với Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình cố hết sức tránh né người này. Cô không nói rõ được cảm giác với anh là gì, chỉ là muốn tránh xa anh theo bản năng. Liêu Hải Lâm cũng nhìn ra sự thay đổi dạo gần đây của cô, nhưng không hề hỏi cô nhiều.

Mấy hôm nay, cô đều đi sớm về muộn, chỉ sợ về nhà sẽ gặp phải Phùng Mộ Huân.

Tiền Bội Bội cũng khuyên cô bắt đầu một mối tình mới, mau chóng quên Hứa Diễn Thần đi càng tốt, bảo cô nắm bắt quan hệ với Phùng Mộ Huân, không được quá rụt rè, không đến lúc chẳng có lấy một người nào theo đuổi.

Điều khiến Vu Sính Đình cảm thấy khó hiểu là, lúc cô ở bên Hứa Diễn Thần, ở đâu cũng thấy lời phản đối, đến lượt Phùng Mộ Huân thì lời ủng hộ lại chiếm đa số. Ai cũng cho rằng hai người rất hợp nhau. Gần như chỉ xuất phát từ sự thích hợp ấy mà họ cho rằng cô nên ở bên anh. Vu Sính Đình cười khổ, kiểu lý luận này thật sự quá hoang đường.

***

Đến giờ, công ty Hứa Diễn Thần vẫn chưa khôi phục lại được tình hình như trước đây, Từ Tố và Phùng Nghị thì vẫn dửng dưng.

Từ Tố sợ sự việc sẽ có biến chuyển nên hỏi Phùng Mộ Huân: “Chúng ta có cần tiếp tục theo chuyện của Hứa Diễn Thần không? Cũng nghỉ lâu rồi, không định tiếp hả?”

Phùng Mộ Huân móc hộp thuốc lá ra, quẹt bật lửa, rút một điếu thuốc rồi nói: “Tạm thời cứ hoãn lại đã, bọn họ cũng chia tay rồi, công ty có hồi phục lại thì họ cũng không có khả năng quay về với nhau, mình không cần nhằm vào cậu ta nữa.”

Từ Tố cười nói: “Mộ Huân, chiêu này của cậu gian thật đấy, tính trước làm sau, không hổ là sĩ quan, áp dụng cả chiến thuật trong quân đội vào đây. Đầu tiên là phá rối cuộc sống của họ, sau đó mới nhảy vào. Nhưng phàm là gã đàn ông mải theo đuổi sự nghiệp thì tình cảm rồi sẽ thành vật hi sinh. Coi như mình ngả mũ bái phục đi, được ngồi xem thủ pháp cực kỳ bí ẩn của cậu.”

Lời này của Từ Tố rõ ràng là đá đểu, kiểu chọc ngoáy giữa mấy người anh em họ thật ra rất hay thấy.

Phùng Nghị ngồi bên cạnh lại bật cười một cách ranh mãnh, thêm mắm dặm muối vào: “Ờ, cái này cũng có thể nói là bán đứng người ta, đối phương vẫn phải kiếm tiền cho anh nữa cơ mà, chiêu này quá thâm hiểm. Anh, anh không sợ cô ấy biết à? Vu Sính Đình mà dở tính đại tiểu thư ra, nếu biết anh chỉnh người thương của cô ấy thành ra như thế, không trở mặt với anh mới là lạ.”

Phùng Mộ Huân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, liếc nhìn anh ta một cái rồi rụi điếu thuốc vào gạt tàn, ngữ khí lạnh nhạt: “Mấy cậu không nói, cô ấy sẽ không biết.” Ý của anh chính là đang cảnh cáo mấy người họ đừng có phá hỏng chuyện tốt của anh.

Từ lúc bắt đầu đến giờ, anh bắt tay vào thực hiện từ chính điểm yếu của Hứa Diễn Thần, đầu tiên là nhằm vào bố mẹ Vu Sính Đình, tiến hành song song, chỉ nửa năm đã thấy hiệu quả. Điều anh muốn làm hiện giờ, chính là có được trái tim của Vu Sính Đình. Anh nghĩ nếu bắt mình phải đợi nửa năm cũng được, không hơn khoảng thời gian trước là mấy. Chỉ cần là chuyện anh muốn, sẽ không thể không làm được.

“Cũng phải.” Nói xong, Phùng Nghị lại cười vài tiếng: “Đúng là vô độc bất trượng phu*.”

*Vô độc bất trượng phu = Không độc không phải trượng phu (câu này có ý mai mỉa hơn là khen tặng)

***

Hôm nay Vu Sính Đình và đồng nghiệp đến triển lãm đá quý một chuyến theo yêu cầu của tổ trưởng. Mặc đồng phục rồi mới vào trong, sau khi vào thì nhân viên chẳng thể ra ngoài được.

Vì không mang nhiều dụng cụ nên Vu Sính Đình và đồng nghiệp cũng chỉ quan sát sơ bộ. Chỉ có vài chuyên gia giám định có kinh nghiệm mới có thể giám định dựa trên cảm giác, còn lại đều phải mang về giám định một lần nữa.

Trên đường về, cô thấy điện thoại có một tin nhắn chưa đọc, lúc thấy ba chữ Phùng Mộ Huân trên màn hình, cô chẳng bận tâm nữa. Vậy mà mấy tiếng sau, Phùng Mộ Huân lại gọi điện đến.

“A lô, Phùng Mộ Huân, tôi đang làm việc, anh có chuyện gì à?”

“Ừm, đang rảnh, tối nay không phải giám sát huấn luyện. Em về nhà chưa?”

“Bây giờ tôi đang ở phòng triển lãm, một lúc nữa là hết giờ làm rồi.”

Cuối cùng, Phùng Mộ Huân hỏi cô địa chỉ chỗ đó.

Phùng Mộ Huân đứng trên bậc thang, nhìn cô, im lặng không nói.

Anh không đưa cô về nhà, mà lái xe thẳng về quân khu.

“Đưa em đến chỗ anh ở thăm quan một chút.” Ánh mắt ôn hòa, Phùng Mộ Huân cười với cô, anh muốn đưa cô đến chỗ anh sống.

Vu Sính Đình nhìn lướt qua một vòng xung quanh. Quân khu không có gì đặc biệt, cũng không thay đổi nhiều, trên sân tập phía trước có một tốp lính đang luyện tập. Xung quanh vọng lại tiếng hát quân ca, thanh âm vang rất xa.

Bất chợt có một tốp lính luyện hàng ngũ đi ngang qua, liền chào Phùng Mộ Huân: “Chào thủ trưởng!”, sau đó lại đưa mắt nhìn Vu Sính Đình.

Phùng Mộ Huân nghiêm nghị làm động tác chào. Vu Sính Đình cười với họ, đợi cả đội rời đi rồi cô mới nói với anh: “Thật ra cái dáng nghiêm túc của anh đúng là dọa chết người ta.”

“Em sợ anh?”

Vu Sính Đình nói thẳng: “Có một chút. Chung quy vẫn cảm thấy chúng ta không phải cùng một loại người.”

Phùng Mộ Huân gật đầu: “Cho nên em cảm thấy chúng ta không hợp? Hay là vẫn cho rằng anh đối với em chỉ đơn thuần là ham muốn chinh phục?”

Ánh mắt Vu Sính Đình hơi thay đổi, cô không nói lời nào.

Phùng Mộ Huân thở dài, nhàn nhã dựa người vào thân xe. Anh nhìn về sân tập phía xa, ánh mắt thâm trầm, dòng suy nghĩ cũng trôi đi rất xa.

Một lát sau, anh mở miệng nói: “Sính Đình, em biết không, thật ra ở tuổi này của anh thì đã gặp rất nhiều cô gái đẹp rồi.”

Anh nhìn cô một cái rồi tiếp tục nói: “Để anh nói rõ một chút. Năm anh mười bảy tuổi đã phải đến Hồ Nam học, sau đó thì quanh năm ở trong quân đội, rất ít gặp phụ nữ, sinh hoạt cá nhân phải thận trọng nên càng không thể nói là lão luyện tình trường. Có điều, bản thân anh gặp được rất nhiều cô gái xinh đẹp suốt ngày vây quanh Phùng Nghị với Từ Tố, họ chỉ đơn giản là chăm chăm vào tiền tài địa vị của đối phương. Đương nhiên anh cũng không phản đối quan niệm này, tiền tài quả thật có thể tăng giá trị bản thân lên vài phần. Trong xã hội này, nếu không có giá trị trong ngoài, lấy gì để hấp dẫn đối phương.”

Nói tới đây, Phùng Mộ Huân nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu: “Nhưng em không giống vậy, hình như em không quan tâm đến mấy thứ đó, có thể cũng do em sinh ra đã không thiếu, cho nên anh chỉ thấy ở em hai chữ thuần túy. Đối với tình yêu, em chưa từng có yêu cầu nhiều về vật chất, càng không ỷ vào điều kiện của mình mà khinh bỉ đối phương, thậm chí còn bận tâm đến lòng tự trọng của đối phương. Anh thật sự không thể nói được cảm giác với em là gì, chỉ dựa theo bản năng của mình mà đến gần em, theo đuổi em...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.