Tự Nguyện

Chương 24: Chương 24




Sinh nhật vui vẻ

Lúc nhìn thấy bốn chữ Hứa Diễn Thần gửi đến, trong lòng Vu Sính Đình vô cùng hỗn loạn, cảm giác lồng ngực mơ hồ đau.

Cô nhìn dòng tin nhắn không dời mắt, ngẩn ngơ một lúc, cô cắn răng xóa nó đi, cũng không muốn tìm hiểu dụng ý của Hứa Diễn Thần nữa. Đã chia tay lâu rồi, ngay lúc này, cô biết rõ rằng mình và Hứa Diễn Thần quả thật không còn gì nữa rồi.

Gần đây, công ty Hứa Diễn Thần bắt đầu có chuyển biến tốt. Ngụy Tử và Quan Hân Nhiên phải chạy khắp nơi xoay tiền, vì chuyện lần này, Hứa Diễn Thần cũng phải lấy căn hộ mua tặng Vu Sính Đình để thế chấp cho ngân hàng.

Đến giờ này, Hứa Diễn Thần vẫn còn ngồi trong văn phòng sửa hợp đồng, xem xét lại các chi tiết. Xử lý xong hết công việc, anh ta lấy điện thoại ra xem, đã mười hai giờ đêm mà Vu Sính Đình vẫn chưa trả lời tin nhắn. Cuối cùng, anh ta nhìn màn hình di động cười khổ, nhắm mắt dựa vào ghế da.

Hứa Diễn Thần cẩn thận ngẫm lại, họ chia tay cũng gần nửa năm rồi, ly ly hợp hợp bao nhiêu lần, không ngờ kết quả đến cuối cùng vẫn vậy. Từ lúc tốt nghiệp nghiên cứu sinh đến khi lập nghiệp, anh ta vẫn luôn đặt công việc ở vị trí quan trọng nhất. Anh ta nghĩ rằng mình có thể cân bằng giữa tình yêu và công việc, bởi vì ngay từ đầu anh ta đã thấy được sự hy sinh của Vu Sính Đình, cho nên càng không thể ngờ cô còn dứt khoát hơn anh ta.

Kỳ thực, lúc Hứa Diễn Thần nói chia tay với Vu Sính Đình, anh ta đã hối hận rồi, nhưng anh ta không có cách nào hết. Hơn nữa, lòng tự tôn không cho phép anh ta cúi đầu trước ranh giới của mình. Đến nay, anh ta thừa nhận mình có quá nhiều áp lực, anh ta muốn chính thức có chỗ đứng trong thành phố này, anh ta càng nôn nóng chứng minh mình có thể thành công với Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh hơn. Vậy mà khi công ty xảy ra chuyện, lúc cảm thấy tất cả như sẽ sụp đổ trong gang tấc, anh ta lại không đủ dũng cảm để hỏi cô có muốn tiếp tục đi cùng anh ta hay không, càng không muốn bố mẹ cô thất vọng.

Trong mối quan hệ này, Hứa Diễn Thần vẫn luôn nắm quyền chủ đạo. Anh ta tưởng rằng chờ qua cơn biến cố này, họ lại có thể bắt đầu một lần nữa. Lúc thấy cô ở cạnh Phùng Mộ Huân, sau phút hoảng hốt, anh ta đã rõ ràng, thì ra đúng là có người không thể mãi hy sinh vì mình.

Trên đời này, không có sự nỗ lực nào lại không so tính việc được hồi đáp. Tình cảm mãnh liệt lúc trước đã tan tành mây khói rồi.

Giờ này nhớ lại khi hai người còn bên nhau, anh ta cảm thấy lúc xa xôi lúc rõ ràng. Vừa nghĩ về quá khứ, anh ta lại thấy hận chính mình.

Lúc này, Ngụy Tử đẩy cửa vào: “Thần, mình kiểm tra thông tin của một vài khách hàng, có nhiều người đều đã từng hợp tác với công ty của Phùng Nghị.”

Hứa Diễn Thần hỏi: “Ý cậu là?”

Ngụy Tử ngập ngừng: “Chuyện này...mình cũng không dám chắc.” Theo lý, công ty họ không có sức uy hiếp với Phùng Nghị, vậy nên chẳng cần nhắm vào họ, nhưng vì nhiều chuyện cứ dồn dập tới, Ngụy Tử không thể không sinh nghi.

Hứa Diễn Thần như được nhắc nhở, nhưng lại bác bỏ: “Không thể nào! Phùng Nghị chẳng có lý gì lại hại công ty mình cả.”

Ngụy Tử gật đầu phụ họa: “Ừ đúng, đây chính là chỗ mình không hiểu đây.”

Hứa Diễn Thần thở dài rồi đứng dậy, quay lưng về phía Ngụy Tử, nhìn xuống cảnh đêm dưới chân mà buồn bã nói: “Ngụy Tử, hôm nay là sinh nhật cô ấy.” Nói xong, Hứa Diễn Thần cúi đầu với vẻ thất bại mà bật cười. Sinh nhật cô, vậy mà ngay cả dũng khí gọi điện cho cô, anh ta cũng không có.

Trước đây, anh ta đều đón sinh nhật cùng cô. Khi đó, hai người cùng đi ăn cơm ở quán, thậm chí còn có thể gắp thức ăn cho nhau. Sau đó, anh ta sẽ nhờ ông chủ tiệm đưa chiếc bánh ngọt mà anh ta đã chuẩn bị từ trước ra, thấy đôi mắt cô ánh vẻ kinh ngạc, thấy cô cảm động vì hành động nhỏ này của mình, trong lòng anh ta lại có cảm giác thỏa mãn không nói lên lời.

Hôm nay, hồi tưởng lại, đột nhiên Hứa Diễn Thần lại cảm thấy dường như đây đã là chuyện từ rất lâu rồi.

“Nói thật, nếu có một người con gái đối với mình như vậy, thật đáng giá.” Ngụy Tử đang do dự xem có nên nói chuyện năm đó Vu Sính Đình âm thầm giúp đỡ cho anh ta không, thấy sắc mặt Hứa Diễn Thần không tốt liền khuyên: “Diễn Thần, Sính Đình không phải là loại con gái đó đâu, hai người yêu nhau lâu rồi, không có chuyện nói không thì là không. Nếu thật sự không quên được cô ấy thì cậu đi tìm cô ấy đi, phải ra dáng đàn ông vào, con gái chung quy vẫn dễ dỗ mà. Chỉ cần cậu chịu bỏ công chút thôi.”

Sắc mặt Hứa Diễn Thần trầm xuống, anh ta không đáp lời nào.

***

Từ hôm sinh nhật Vu Sính Đình, quan hệ của cô và Phùng Mộ Huân đã có chút thay đổi. Mấy ngày nay, thời gian Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân nói chuyện dần tăng lên, thường là Phùng Mộ Huân gọi điện nhắc cô chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi đúng giờ. Dù kết thúc huấn luyện vào tối muộn, anh cũng sẽ nhắn tin cho cô.

Tiền Bội Bội luôn ở cạnh thúc quan hệ của cô và Phùng Mộ Huân, nhưng Vu Sính Đình vẫn kín như bưng, không chịu tiến thêm một bước. Kỳ thực, đối phương đã sớm hiểu lòng cô rồi.

Về đến nhà, ánh mắt bố mẹ nhìn cô chứa vài phần hưng phấn và dò xét. Liêu Hải Lâm lại chẳng hề thì thầm bên tai cô như ngày trước nữa.

Hẳn là vì thấy Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân đã hòa hợp, mấy hôm nay, lúc ra ban công tưới hoa, Liêu Hải Lâm còn khoái trá ngâm nga một điệu nhạc.

Thấy Vu Sính Đình ngồi cạnh bàn trà ăn hoa quả, Liêu Hải Lâm vừa loay hoay với chậu hoa vừa dặn: “Hôm nay mẹ đến đơn vị có gặp bác Phùng, bác ấy hỏi con khi nào rảnh, bảo con với Mộ Huân đến đại viện ăn bữa cơm với mấy bác. Chuyện của hai đứa, mẹ cũng không càm ràm cả ngày nữa đâu.”

Vu Sính Đình vừa nghe đến chuyện ăn cơm với các bác trong đại viện thì không từ chối, thấy mẹ vô cùng vui vẻ, cô liền gật đầu: “Đợi một thời gian nữa ạ. Để con làm xong hết việc đã, rồi con sẽ hỏi Phùng Mộ Huân.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Liêu Hải Lâm nghe thế liền nhổm người dậy vỗ tay: “Được, mẹ không giục con, khi nào con rảnh thì nói một tiếng. Cuối cùng thì con bé nhà mình cũng thông suốt rồi.”

Liêu Hải Lâm nhớ lại trước đây, mình phải hao tốn tâm tư biết bao để hợp tác cho hai người mà vẫn không thành công, giờ Phùng Mộ Huân không ngừng theo đuổi lại khiến Vu Sính Đình động lòng. Xem ra, đợt này trong nhà liên tục đón chuyện vui đây.

Đến giờ tan ca, Vu Sính Đình xếp gọn lại dụng cụ trên bàn, viết giấy chứng nhận, thu dọn đồ đạc rồi ra về cùng đồng nghiệp.

Phùng Mộ Huân lái xe đến công ty đón Vu Sính Đình, vừa đến đại sảnh đã thấy cô đang vừa đi vừa cười nói với đồng nghiệp.

Dáng người Phùng Mộ Huân rất cao lớn, anh đi thẳng về phía cô. Không mặc quân phục, trông anh bớt có vẻ lạnh lùng mà gần gũi hơn.

Vu Sính Đình cười với anh: “Đến rồi hả.”

Lúc này, một người đồng nghiệp nói chen vào: “Ấy, Sính Đình, bạn trai đến đón em hả? Qua lại lúc nào thế? Sao không nghe em nói gì?”

Vu Sính Đình chưa trả lời, người kia đã cười: “Lại phải nói, đúng là đẹp trai thật.”

“Đúng rồi, người ta gọi đây là trai tài gái sắc. Chị hâm mộ chết mất. Chẳng trách đợt trước chị giới thiệu cho Sính Đình một anh bạn mới du học ở London về, cô nàng liền từ chối luôn, hóa ra là có chủ rồi, chắc là sắp tính chuyện cưới xin nhỉ.”

Người đồng nghiệp gật đầu: “Chị mà gọi người kia đến chắc cô nương này sẽ không vừa ý đâu. Tuổi cũng không nhỏ nữa, nên tính chuyện lâu dài đi thôi.”

Vu Sính Đình xấu hổ kéo Phùng Mộ Huân ra khỏi đại sảnh, đến cửa, cô ngại ngùng nói: “Phùng Mộ Huân, anh tuyệt đối đừng để ý đến lời nói lung tung của mấy chị ấy. Giờ nghỉ là các chị ấy hay huyên thuyên lắm.”

Ánh mắt Phùng Mộ Huân thẫm lại: “Đâu có, anh lại thấy các chị ấy nói rất đúng.” Trong lòng anh thầm nói: Bởi vì anh muốn cưới em.

Vu Sính Đình không đáp lời...

Sau khi lên xe, Phùng Mộ Huân đóng cửa, không vội khởi động xe mà đặt hai tay lên vô lăng, nhìn cô và nghiêm túc nói: “Định lúc nào thì cho anh danh phận chính thức?”

Thật ra, Phùng Mộ Huân cho rằng, mấy ngày họ qua lại đã bắt đầu tính rồi, nhưng anh muốn nghe cô nói, như vậy mới có ý nghĩa.

Sắc mặt Vu Sính Đình thoáng trầm xuống. Cô không ngờ anh sẽ hỏi trực tiếp như vậy. Đã từng suy nghĩ về quan hệ giữa họ, lại được bố mẹ giúp, cô đã động lòng từ lâu, còn định trả lời: Thấy anh có thành ý như vậy thì thử xem.

Thấy dáng vẻ nắm chắc phần thắng của Phùng Mộ Huân, cô liền ngẩng đầu, giả vờ bình tĩnh, cố ý ho một tiếng: “Danh phận chính thức gì chứ, em không hiểu anh có ý gì.”

Phùng Mộ Huân nhìn điệu bộ này của cô liền biết chắc cô cố ý ra oai với mình.

“Không sao, em không nói thì anh cũng biết, dù sao thì con gái đều nghĩ một đằng nói một nẻo.” Ngữ điệu của anh mang theo vài phần đắc ý và tự tin.

“Này, Phùng Mộ Huân, sao em lại không phát hiện ra anh đang cố tỏ vẻ tự tin chứ?”

Phùng Mộ Huân cười, không phản bác lại. Anh khẽ gọi một câu: “Điểm Điểm.”

Cô mơ hồ đáp, gần như là theo phản xạ: “Dạ?”

Ai ngờ, Phùng Mộ Huân đưa tay ra ghì lấy gáy cô, cúi xuống hôn cô. Khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mắt cô, cô bất giác tóm lấy vạt áo anh, để mặc anh đòi hỏi trên đôi môi mình.

Nụ hôn lần này có ý dò xét, anh miết cánh môi cô, dẫn dắt cô từng bước, lại chậm rãi mở hàm răng cô ra.

Nụ hôn nóng bỏng nhưng không quá mãnh liệt, dưới sự dẫn dắt của anh, bất tri bất giác, Vu Sính Đình từ từ đáp lại anh.

Rời khỏi môi cô, anh cúi đầu ghé vào tai cô cười, giọng điệu như đã khẳng định: “Em xem xem, em không hề ghét thân mật với anh.”

Xem đi, phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo, đến thời điểm mấu chốt mà vẫn không thừa nhận, cứ ép anh phải ra tay mới được.

Giọng nói của anh vừa ấm áp vừa trầm thấp, lại thoáng chút quyến rũ. Nói xong, lại như trừng phạt, anh khẽ cắn vào tai cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.