Edit: Dưn
Beta: Ryal
Vũ hội diễn ra được một nửa, Thất hoàng tử nhanh chóng dẫn theo tư tế nhỏ lén trốn khỏi sảnh chính.
Tư tế nhỏ được Thất hoàng tử ôm vào trong ngực đi ra ngoài, em không an tâm mà thò đầu ra nhìn xung quanh, phát hiện hình như Đại pháp sư đã cùng nữ công tước đi vào góc khuất rồi mới rụt về.
“Anh muốn dẫn em đi xem gì thế?”. Tư tế nhỏ hỏi.
Thất hoàng tử cười nói, “Em cứ tới rồi sẽ biết”.
Hắn dẫn em tới khu vườn sau hoàng cung.
Ban đêm trong vườn gần như không có ánh sáng, tư tế nhỏ lạ lẫm ngó trái ngó phải, chẳng biết Thất hoàng tử đưa em tới đây làm gì.
Song Thất hoàng tử buông lỏng tay em ra, tiến lên hai bước, vẽ một vòng tròn lửa lên không trung.
Giây tiếp theo, khu vườn vốn tĩnh mịch lập tức được thắp sáng.
Vô số đóa hoa đang ngủ say lặng lẽ nở rộ. Vài ngọn lửa rồng màu xanh lam bay tới, chúng đã được phù phép nên chẳng còn rát bỏng, chỉ yên tĩnh và sáng chói, chiếu sáng toàn bộ khu vườn.
Ngay giữa vườn là một bức tượng của vị nữ hoàng khai quốc, bên cạnh bà chính là tư tế đầu tiên của đất nước này.
Thất hoàng tử một lần nữa nắm tay tư tế nhỏ, dẫn em tới trước pho tượng.
“Em đã nhìn kĩ pho tượng điêu khắc này chưa?” Thất hoàng tử hỏi, “Em có phát hiện không, trên mặt nữ hoàng không phải là vết bớt mà là hoa văn hình rồng”.
Tư tế nhỏ ngắm thật kĩ, dưới ánh sáng của ngọn lửa rồng xanh, em thấy rõ từng phần bức tượng. Em kinh ngạc há to miệng – trên mặt nữ hoàng thực sự có hình một con rồng, cạnh khóe mắt bà như có tia lửa đỏ rực.
“Hôm nay ta dẫn em tới đây là vì muốn cho em biết bí mật này,” Tư tế nhỏ nghe giọng Thất hoàng tử vang lên bên cạnh mình, “Là bí mật của hoàng tộc, cũng là nguyên nhân ta bị nhốt trong ngục tối”.
Tư tế nhỏ lập tức trở nên hồi hộp, em nhìn Thất hoàng tử bằng ánh mắt chờ mong, chẳng biết tự khi nào đã nắm chặt đôi tay.
Thất hoàng tử cũng nhìn em.
Thật ra hắn vốn không định nói cho tư tế nhỏ biết bí mật này, hắn chỉ định dẫn tư tế nhỏ tới xem món quà hắn đã chuẩn bị, sau đó đưa em về Thần Điện theo kế hoạch ban đầu.
Thế nhưng khi thấy nữ hoàng và tư tế của bà cùng đứng cạnh nhau, hắn đã thay đổi ý định.
Hắn muốn biết, nếu hắn cũng quyết định giống như nữ hoàng một ngàn năm trước thì liệu tư tế nhỏ có bỏ rơi hắn hay không.
Thất hoàng tử nhìn chằm chằm đôi mắt em, chậm rãi nói, “Ta vừa nói với em rằng ta bị giam trong ngục tối vì một lời nguyền độc ác. Thực ra, đó không phải lời nguyền gì cả, mà là dòng máu rồng được di truyền qua nhiều thế hệ”.
“Nữ hoàng khai quốc là một phụ nữ nửa người nửa rồng, vậy nên hậu duệ của bà sẽ có những người thừa hưởng dòng máu rồng. Khi chưa trưởng thành, chúng ta không thể kiểm soát được việc biến hình thành rồng. ”
“Để ngăn dân chúng phát hiện bí mật này, hoàng thất sẽ giấu những đứa trẻ đó đi, chúng không được phép ra ngoài cho tới khi trưởng thành”.
Trong lịch sử, rồng luôn là loài vật độc ác, là sự tồn tại tàn bạo vô cùng – chúng giết hại nhân dân, thậm chí có con đủ sức hủy diệt cả một vương quốc.
Mà những tư tế, với tư cách là người bảo vệ đất nước, lại coi giết rồng là niềm vinh dự lớn lao nhất họ có được trong đời.
“Đây là bí mật của ta”. Thất hoàng tử nói, từ từ nhắm mắt trước mặt tư tế nhỏ. Khi hắn lần nữa mở mắt ra, đôi con ngươi ngọc lam tuyệt đẹp đã biến thành hai đồng tử vàng dựng thẳng đứng.
Một đôi mắt tàn nhẫn và hung ác xiết bao.
“Thứ đang chảy xuôi trong huyết quản ta, chính là dòng máu rồng ấy”.