Tù Nhân Của Tư Tế

Chương 13: Chương 13




Edit: Dưn

Beta: Ryal

Thất hoàng tử không nhịn được mà bật cười.

Trong lòng hắn biết rõ, nếu hắn hỏi vị tư tế nhỏ rằng em có yêu hắn không, có sẵn sàng ở cạnh hắn cả đời hay không thì em sẽ đồng ý.

Nhưng nếu hỏi em, rằng tình yêu em dành cho hắn có khác với tình cảm em dành cho những người còn lại không?

Có lẽ tư tế nhỏ sẽ ngơ ngác.

Những ai được bảo vệ kĩ càng sẽ trưởng thành chậm hơn người khác một chút.

Hôm nay hắn cầu hôn tư tế nhỏ – đáng khinh bỉ làm sao. Hắn lợi dụng tình yêu em dành cho hắn, lợi dụng việc em chậm hiểu trong chuyện tình yêu.

Nhưng hắn chẳng lăn tăn được nhiều đến thế.

“Không cần phải kết hôn ngay”, Thất hoàng tử nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay tư tế nhỏ, “Ta chỉ muốn hỏi, liệu em có thể nhận lời cầu hôn của ta không?”.

Tư tế nhỏ nhìn chiếc nhẫn trên tay Thất hoàng tử. Kể từ khi trở thành tư tế, em đã sở hữu vô số những của cải châu báu đẹp đẽ và quý giá trên đời, nhưng chẳng hiểu sao em cảm thấy chiếc nhẫn hắn đang dâng lên đây còn tốt hơn tất cả những món châu báu kia bội phần.

Em nghiêng đầu, nhỏ giọng đáp: “Được ạ”.

Thất hoàng tử thử đeo chiếc nhẫn vào ngón tay em. Chiếc nhẫn này hợp với em chẳng chê vào đâu được, bởi nó đã được làm ra cho riêng mình em mà thôi.

Do chính Thất hoàng tử tự tay thiết kế.

Viên đá đính phía trên chính là loại ngọc tượng trưng cho tháng sinh của em.

Thất hoàng tử cúi đầu hôn lên ngón tay em, dáng vẻ thành kính như một kị sĩ đang tuyên thệ với vị quốc vương hắn phục vụ.

Hắn thực sự yêu tư tế nhỏ.

“Nếu như ta có thể vượt qua ngày sinh nhật tuổi hai mươi, ta sẽ đội vương miện tới rước em về”. Thất hoàng tử nhẹ giọng thề hứa với tư tế nhỏ.

Tư tế nhỏ cảm giác được, nơi Thất hoàng tử vừa hôn trở nên bỏng rát.

Thật ra, em đã đã mơ hồ hiểu được rằng không phải ai cũng có thể hôn và làm động tác thân mật với nhau.

Tháng trước em bắt gặp một đôi nữ tín đồ hôn nhau trong góc tối ở Thần Điện, hai người đều mặc áo bào trắng như tuyết, tóc vàng và tóc đen quấn lấy nhau, em ngẩn ngơ nhìn từ đầu đến cuối rồi bị phát hiện.

Sau đó, hai nữ tín đồ cười ngặt nghẽo, giải thích cho em hiểu yêu nhau là gì, người yêu thân thiết là như thế nào.

Nữ tín đồ tóc vàng nhéo nhéo mặt em rồi nói: “Nhóc tư tế ngây thơ này, nếu có ai mà em không thích muốn làm chuyện này với em, thì phải đánh tên đó cho chị nha”.

Tư tế nhỏ vẫn nhớ rõ lời hai người họ đã nói.

Tình yêu đẹp và trang trọng vô cùng.

Đó là lời tuyên ngôn không ai có thể vi phạm trong cuộc đời này.

Nếu vẫn chưa sẵn sàng trở thành người yêu của Thất hoàng tử, em đã từ chối hắn.

Thế nhưng khi Thất hoàng tử đứng lên trước mặt em, em lại chủ động nhắm mắt, hàng mi không ngừng run rẩy.

Em biết Thất hoàng tử muốn hôn mình.

Em cảm nhận được bờ môi hắn ấm áp dán trên môi em, em đang hôn một con rồng – một sinh vật bước ra từ thần thoại.

Nhưng con rồng hung ác này thậm chí còn dịu dàng nắm lấy tay em.

Tư tế nhỏ cũng không nhịn được mà lén vươn đầu lưỡi, bắt chước Thất hoàng tử mà hôn đáp lại, hệt như một học sinh đang vụng về học tập.

Đêm khuya, Thất hoàng tử đưa tư tế nhỏ trở về Thần Điện.

Tư tế nhỏ được đưa trở lại phòng riêng của em.

Em ngồi trên giường, bắp chân mảnh khảnh đung đưa không yên, chân không mang giày, níu lấy góc áo Thất hoàng tử không chịu buông ra.

Em đỏ mặt hỏi: “Vậy chúng ta đính hôn rồi sao?”.

“Ừm”. Thất hoàng tử hạ thấp người, giúp em cởi bộ lễ phục phức tạp.

“Vậy anh là vị hôn phu của em sao?”. Tư tế nhỏ lại choàng tay lên cổ Thất hoàng tử, lại hỏi.

Thất hoàng tử giúp em cởi cúc quần áo, cởi bỏ chiếc áo choàng hoa lệ, đáp: “Đúng rồi”.

Tư tế nhỏ hôn lên mặt Thất hoàng tử một cái, hôn xong lại ngượng ngùng, vùi mặt vào hõm vai hắn chẳng chịu ló đầu ra.

Vị hôn phu.

Tư tế nhỏ cười thầm, giờ Thất hoàng tử là của em rồi.

Thất hoàng tử cũng không nhịn được mà ôm lấy em, hắn vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy, đôi mắt thoáng chút muộn phiền.

“Đến giờ đi ngủ rồi, mai em phải đi kiểm tra nơi chúc phúc với Đại pháp sư đúng không?”.

Lúc này tư tế nhỏ mới chịu ló mặt ra, ngoan ngoãn để hắn thay áo ngủ cho mình.

Em nằm trong chăn, vùi đầu vào lớp tơ lụa mềm mại, chẳng khác nào một tinh linh nhỏ xinh đẹp và ngây thơ trong truyện cổ tích.

“Ngày mai tỉnh dậy, em còn có thể thấy anh không?”. Tư tế nhỏ nắm tay Thất hoàng tử hỏi.

Thất hoàng tử nhìn em, đôi mắt hắn đầy những ưu tư phức tạp em không tài nào hiểu được.

“Có chứ”. Thất hoàng tử hôn chúc ngủ ngon vị tư tế nhỏ, “Ngày mai, vừa tỉnh dậy là em nhìn thấy ta rồi”.

Mí mắt em ngày càng nặng trĩu, cảm giác buồn ngủ dần kéo tới.

Nhưng em vẫn loay hoay lấy thứ gì đó dưới gối ra đưa cho Thất hoàng tử.

“Đây là quà sinh nhật cho anh…”. Tư tế nhỏ ngáp dài một cái, đôi mắt xanh ngập nước, “Nhưng mình dùng nó để đính ước trước được không? Em không có nhẫn. Tới sinh nhật anh, em sẽ tặng anh cái khác”.

Thất hoàng tử nhìn thứ trong lòng bàn tay mình.

Một chiếc bùa hộ mệnh phức tạp, một cây thánh giá màu vàng kim, đây có lẽ là thứ tỉ mỉ nhất mà tư tế nhỏ từng làm ra.

Em tặng xong lại ngủ mất.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng hắn thở nhẹ.

Thất hoàng tử nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay tư tế nhỏ.

Hắn hít một hơi thật sâu, ghim bùa hộ mệnh lên áo choàng, sau đó lấy trong túi ra một chiếc vòng tay vàng, chiếc vòng tay vàng đáng lẽ được khảm châu báu nay đã trống không.

Thất hoàng tử nhìn chằm chằm vào khuôn mặt say ngủ của tư tế nhỏ, từ từ niệm chú.

Tay hắn lướt qua trán em, kí ức trắng như làn khói bay ra bị hắn dùng ngón tay quấn lại từng chút một.

Những kí ức đó ngập đầy hình bóng hắn.

Lần đầu tiên họ gặp nhau trong ngục tối.

Hai người dựa sát vào nhau, cùng vượt qua đêm đen.

Cả buổi khiêu vũ vừa rồi.

Hắn biến thành rồng trong vườn hoa.

Cảnh tượng cầu hôn dưới ánh trăng.

Tất cả đều hóa thành những viên trân châu trắng khảm trên chiếc vòng trong tay Thất hoàng tử.

Cả thảy là bảy viên.

Nghĩa là tất cả những ký ức của tư tế nhỏ về Thất hoàng tử đã bị xóa sạch.

Thất hoàng tử tháo chiếc nhẫn khỏi em.

Việc hắn cầu hôn là giả.

Điệu nhảy đó cũng là giả.

Hắn vẫn chưa vượt qua thời kỳ hoá rồng, còn mười ngày nữa mới là ngày quyết định hắn là người hay rồng.

Nếu không thể vượt qua chính mình, hắn sẽ trở thành một con rồng hung ác.

Vậy nên hắn hy vọng, tư tế nhỏ của hắn sẽ không bao giờ biết con rồng hung ác em đã giết là ai.

Nếu hắn chết.

Tư tế nhỏ của hắn sẽ chẳng phải áy náy, chẳng phải nhớ về hắn.

Em sẽ cứ thế sống ngây thơ và hạnh phúc tới cuối đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.