Edit: Ryal
Sau khi tỉnh lại, tư tế nhỏ ngơ ngác ngồi trên giường một chốc. Ánh nắng sáng ngời chiếu xuyên qua cửa sổ, rọi vào nơi giường đệm êm ái và chiếc áo ngủ trắng muốt của em.
Chậu hoa em đang chăm sóc phất phơ dưới nắng, rồi póc cái, một nụ hoa nhỏ màu hồng nhạt nhú lên.
Em không nhớ rõ hôm qua mình quay về phòng thế nào.
Em chỉ nhớ hôm qua mình đã xuống nhà ngục tặng quà cho Thất hoàng tử, rồi cùng hắn ngắm sao.
Em nhớ mình được Thất hoàng tử ôm vào lòng, hai người còn nói về vũ hội hoàng cung sắp tới.
Còn những chuyện xảy ra sau đó, em chẳng nhớ gì…
Tư tế nhỏ lo lắng che đầu, mình mới mười tám tuổi mà đã đãng trí đến thế ư?
Nhưng rồi em nhanh chóng chẳng còn tâm tư nghĩ tới chuyện này nữa.
Chiếc bút lông trên bàn sách em tự động bay lên, trông như chú chim có lông đuôi thật dài. Nó tao nhã viết hai hàng chữ vàng trong không khí —
“Bài thi Lịch sử ma pháp”.
“Bài thi Thảo dược học”.
Tư tế nhỏ kêu một tiếng rồi nhảy vọt xuống từ trên giường, cũng chẳng còn rảnh rỗi mà nhớ về tối qua nữa, em luống cuống thay quần áo.
Giờ em mới nhớ ra, hôm nay là ngày thi.
Thí sinh chỉ có mình em mà thôi.
Ở khu riêng biệt.
Chiếc áo ngủ trắng bị quăng trên mép giường rồi lại trôi tuột xuống sàn nhà, vài món quần áo đẹp đẽ và quý giá khác vắt vẻo nơi sô pha, tư tế nhỏ vừa nhảy lò cò vừa xỏ tất, tiếng trang sức va chạm leng keng.
Đến khi em ôm sách lao ra khỏi phòng thì chỉ còn hai mươi phút nữa là kì thi bắt đầu.
Em thò đầu ra, ngó nghiêng xung quanh, may là hành lang chẳng có ai.
Đôi giày nhọn nhỏ bé khẽ chạm vào nhau, trên gót giày bèn mọc ra một đôi cánh nhỏ, chúng mang em xuống cầu thang nhanh như chớp.
Khi tư tế nhỏ chạy tới phòng học, Đại pháp sư và thầy dạy Lịch sử ma pháp đều đã đứng đó.
Thầy giáo ngoài miệng tủm tỉm nhưng bên trong không hề cười: “Tư tế điện hạ an khang”.
Tư tế nhỏ vô tội chớp mắt, định giả vờ đáng yêu cho qua chuyện. Em nói giọng mềm như bông: “Chào buổi sáng thầy ạ. Chào buổi sáng, Đại pháp sư điện hạ”.
Cả Đại pháp sư và thầy dạy Lịch sử ma pháp đều hừ một tiếng trong lỗ mũi.
Nhưng đến khi tư tế nhỏ đang vắt óc làm bài, trên bàn em lại có thêm một rổ bánh mì nhỏ.
Tư tế nhỏ ngẩng đầu, cả thầy lẫn Đại pháp sư đều nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay như chưa hề liếc qua phía em vậy.
Em cười hì hì, gặm một miếng bánh.
Giữa trưa, tư tế nhỏ và Đại pháp sư cùng dùng bữa.
Đại pháp sư nhìn nhóc con nghiêm túc ăn cơm, cảm giác như đang nhìn cháu trai năm tuổi bé tí xíu của mình vậy.
“Đúng rồi, lọ đựng sao lần trước ấy, con đã tặng cho người ta chưa?”. Đại pháp sư vờ như lơ đãng mà hỏi.
“Tặng rồi ạ~”. Tư tế nhỏ vui vẻ nói, đôi mắt lấp lánh.
Biểu cảm trên mặt Đại pháp sư lập tức trở nên sâu kín hơn.
“Sắp tới tiệc sinh nhật Ngũ công chúa rồi, nếu con không muốn khiêu vũ cùng nàng ấy thì định mời tiểu thư nhà ai?”. Ông hướng dẫn từng bước một. “Con gái nhà thân vương không tồi, nhưng nữ công tước cũng xinh đẹp lắm, nếu con muốn…”.
Tư tế nhỏ mờ mịt nhìn Đại pháp sư.
Ầy, có nên nói cho Đại pháp sư biết là nữ công tước muốn mời em khiêu vũ không?
Và con gái nhà thân vương đã ước hẹn với bá tước từ lâu rồi?
Tư tế nhỏ lắc đầu: “Con, con không muốn mời ai cả”.
Người con muốn mời, ở nơi sâu nhất dưới Thần Điện.
Anh ấy không tới được.
Tư tế nhỏ thở dài, rồi lại nhét thêm một miếng thịt nữa vào miệng.
Trong cung, Ngũ công chúa nhìn đứa em thứ bảy không thể tham gia bất cứ hoạt động nào của mình, không nhịn được mà nhướng mày.
“Cậu bảo cậu muốn tham gia tiệc sinh nhật của chị ấy à?”.
Sắc mặt nàng hơi trầm xuống.
Không phải nàng không muốn em mình tới dự, nhưng vì vấn đề huyết mạch mà Thất hoàng tử chưa bao giờ được phép xuất hiện trước mặt công chúng, chỉ có người trong vương thất biết đến sự tồn tại của hắn.
Thất hoàng tử cũng hiểu nàng kinh ngạc vô cùng.
“Em sẽ xử trí ổn thỏa”. Thất hoàng tử bình tĩnh nói.