Tư Nhân Hỉ Sự

Chương 4: Chương 4




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Chương 16: Làm cơm

72.

Thời gian tiến vào giữa hè, việc làm ăn của công ty còn đang tăng trưởng vững vàng, mà ý kiến phản hồi của khách hàng cũng dần dần nhiều hơn.

Vương Khiên quyết định đối tiến hành nâng cấp kỹ thuật cho sản phẩm hiện có, tranh thủ trong vòng hai tháng hoàn thành lần đổi mới đầu tiên.

Tất cả mọi người không có dị nghị.

Vì vậy dưới điều chỉnh phân công tương ứng, Hứa Tri Hiểu lần thứ hai gánh vác nhiệm vụ doanh tiêu.

Vương Khiên thì lại mang theo mấy nhân viên kỹ thuật khác, mướn phòng thực nghiệm của trường, bắt đầu toàn lực công thành.

73.

Lĩnh Thành cuối tháng bảy, nóng đến cả nhựa đường đường cái cũng sắp bị mặt trời nướng cháy.

Hứa Tri Hiểu ở ngoài bôn ba cả ngày, rốt cục kéo lê thân thể mệt mỏi về đến nhà.

Vừa mở cửa, hơi lạnh mát mẻ liền kích thích cậu chợt run lên một cái.

Hỏng rồi!

Thân thể của cậu từ lâu đã nhớ kỹ dấu hiệu phát tác bệnh đau đầu, lúc này cảnh báo vang lên, khởi động cơ chế khẩn cấp, người liền tự động chạy về phòng tìm thuốc.

Khi đang nhai thuốc, liền thấy Vương Khiên từ phòng đối diện đi ra, hôm nay hắn đã ngâm ở phòng thực nghiệm cả ngày, cũng mới về không lâu.

“Cậu về rồi.” Vương Khiên nhìn mặt cậu trắng bệch, vẻ mặt cứng lại, “Bị bệnh?”

“Đầu có chút đau.” Hứa Tri Hiểu nói đơn giản, xoay người đi tới trước cửa thay giày, vừa nãy vội vã tìm thuốc, vào cửa cả giày cũng quên thay, nói không chừng buổi tối còn phải lau nhà.

Vương Khiên cau mày, “Cậu bị cảm?”

“Không có, là bệnh đau nửa đầu. Phơi nắng quá lâu, hoặc là lúc lạnh lúc nóng liền sẽ như vậy.” Thấy biểu tình hắn không tốt lắm, Hứa Tri Hiểu ngược lại còn an ủi hắn, “Không sao, em cũng đã quen rồi, cũng không phải quá đau.”

Nghe cậu nói thế, Vương Khiên đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Năm đầu đại học cậu không đi nghĩa vụ quân sự, cũng là bởi vì đau đầu?”

Hứa Tri Hiểu “Ừ” một tiếng, sau đó nói một chuyện cười, “Không được quen biết đàn anh sớm, thật đáng tiếc.”

Sớm chiều đối diện đã lâu, cậu hiện tại cũng có thể rất tự nhiên nói ra câu như thế này rồi.

Chờ cậu về phòng thay đồ, đi ra nhìn thấy Vương Khiên còn đứng ở trong phòng khách, bộ dáng trầm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Hứa Tri Hiểu bước chân vào bếp, “Đàn anh, đêm nay ăn gì?”

Bởi vì hai người đều bận rộn, cho nên khoảng thời gian này họ vẫn luôn dựa vào thức ăn bên ngoài để sống qua ngày. Sau một quãng thời gian, đều hiểu rõ khẩu vị lẫn nhau, cũng sẽ không cần mỗi lần đều hỏi, trực tiếp có thể chọn món ăn giúp đối phương.

Mắt Hứa Tri Hiểu quét phòng bếp một vòng, không thấy bóng của thức ăn bên ngoài, có chút buồn bực.

Vương Khiên nói: “Tôi cũng vừa trở về, còn chưa gọi điện thoại.”

Hứa Tri Hiểu suy nghĩ một chút, “Vậy dứt khoát tự mình làm đi, mỗi ngày ăn đồ bên ngoài, cũng sắp ăn ngán rồi.”

Cậu mới kéo cửa tủ lạnh, Vương Khiên liền đi tới, trong tay bưng nước sôi để nguội không biết từ lúc nào, “Uống nước trước đã.”

“Cảm ơn.” Hứa Tri Hiểu nhận lấy, uống hai ngụm.

Cậu vừa nãy nhai thuốc, cổ họng cứ có loại cảm giác bị vụn thuốc mắc vào, bây giờ uống miếng nước, cuối cùng cũng coi như thoải mái.

Vương Khiên kéo cậu đi, mình thì vào nhà bếp, “Muốn ăn cái gì? Để tôi làm.”

Hứa Tri Hiểu cũng không cậy mạnh, lui lại hai bước, nói: “Trời nóng quá, thức ăn cũng nên dễ tiêu một chút. Nếu không đàn anh anh liền làm mì trứng gà cà tím đi?”

“Được.” Vương Khiên quét nhìn đồ ăn trong tủ lạnh, “Thêm cho cậu rau xà lách.”

Hắn biết rõ khẩu vị của Hứa Tri Hiểu, ăn mì nhất định phải thêm rau xanh.

“Ừm.” Hứa Tri Hiểu để ly xuống, đưa tay cầm tạp dề treo ở một bên, “Đàn anh, anh đeo trước đi, miễn cho dơ đồ.”

Vương Khiên một tay cầm trứng gà, một tay cầm cà tím rau xà lách, không có chỗ trống, trực tiếp đưa hai tay ra, “Cậu đeo đi.”

“… Em?”

Hứa Tri Hiểu sững sờ tại chỗ, tim đột nhiên đập kịch liệt, bình bịch như đang bắn pháo bông trong lòng, động tĩnh kia chấn động đến mức cậu có chút choáng váng.

Từ khi dần dần quen cuộc sống thuê chung, cậu đã rất lâu không đột nhiên căng thẳng qua như vậy, trong lúc nhất thời cư nhiên không nhớ rõ nên phản ứng thế nào.

Cậu nỗ lực khống chế biểu tình trên khuôn mặt, che giấu khụ một cái, “Cái kia, đàn anh, anh —— “

Vương Khiên thật giống như không nhìn ra cậu lúng túng, thái độ vô cùng tự nhiên nói: “Đừng kì kèo nữa, nhanh lên buộc giúp tôi.”

“…”

Hứa Tri Hiểu không dám biểu hiện sự chống cự quá rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi tới.

Vương Khiên hơi cúi đầu, tiện cho cậu đeo tạp dề vào cổ mình.

Tay Hứa Tri Hiểu có chút nha, nhìn hắn không chút nào đề phòng ở trước mặt mình. Lộ ra sau gáy thon dài, trong nháy mắt liền sắp ngừng thở.

Khoảng cách thực sự quá gần rồi.

Cậu liền đứng ở trong lòng hắn, mặt hai người cách nhau không hơn 10 cm.

Vương Khiên cao hơn cậu nửa cái đầu, chiều cao kém lại làm cho tư thế của họ thoạt nhìn thật sự cực kỳ giống như đang… ôm nhau.

Tất cả cơ năng trong thân thể tựa hồ cũng tạm dừng hoạt động trong chớp mắt, chỉ có thần kinh giật giật đau sau gáy, vào thời khắc này trái lại trở nên đặc biệt rõ ràng.

Tần suất đau một chút, chậm một chút, phảng phất như kéo dài thời gian trong vô hình.

Rõ ràng chỉ là động tác rất đơn giản, nhưng thật giống như đã qua rất lâu.

Sắp có án mạng!

Hứa Tri Hiểu nhanh chóng thay Vương Khiên buộc chặt tạp dề, sau đó hốt hoảng rời khỏi phạm vị ngực hắn, mặt đỏ đến sắp có thể luộc trứng gà, “Được rồi, đàn anh anh nhanh đi làm đi, em sắp chết đói mất.”

Chương 17: Mát xa

74.

Buổi tối, Hứa Tri Hiểu nằm ở trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cả người đều mệt mỏi, không có tinh thần gì.

Vương Khiên gõ cửa đi vào, bưng một ly nước ấm, “Nước đặt trên bàn, cậu nhớ uống lúc còn nóng.”

Hứa Tri Hiểu mở mắt ra, uể oải gật gật đầu, “Thật cảm ơn đàn anh.”

Vương Khiên không lập tức ra ngoài, đứng ở cuối giường cậu, nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm mà ôn hòa, “Đầu còn đau?”

“Tốt hơn nãy nhiều rồi.” Hứa Tri Hiểu ăn ngay nói thật, “Mà chắc còn phải đau thêm một lúc.”

Vương Khiên đứng tại chỗ, vẫn chưa rời đi, trái lại trực tiếp ngồi xuống ở cuối giường cậu, nói: “Tôi giúp cậu mát xa.”

Hả!

Hứa Tri Hiểu vốn còn mông lung buồn ngủ đều bị câu nói này dọa về.

Cậu nhấc người lên, trợn mắt há miệng nhìn phía Vương Khiên, chỉ thấy đối phương như không có chuyện gì xảy ra mà giơ tay ra với cậu, “Đưa gối qua đây.”

“Không, không cần đâu đàn anh…”

“Đưa qua.”

“…”

Hứa Tri Hiểu đưa gối qua, động tác vô cùng chậm chạp, mang theo cứng ngắc rõ ràng.

Vương Khiên đặt gối trên đầu gối, vỗ vỗ, sau đó dùng cằm ra hiệu, “Lại đây nằm.”

Hứa Tri Hiểu hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng bùng nổ một chuỗi lớn thô tục hiếm thấy, sau đó, nửa đau khổ nửa hưởng thụ chậm rãi nhích tới.

Cậu nằm trên đùi Vương Khiên…

Đây tuyệt đối không thể nào là sự thật…

Rất nhanh, ngón tay thô ráp thuộc về đàn ông ấn lên huyệt thái dương của cậu, bắt đầu dùng sức ấn xoa, mang theo nhiệt độ âm ấm, một vòng một vòng, chậm rãi xoay một vòng.

Tim Hứa Tri Hiểu đột nhiên nhảy lên đập một cái trong khoảng không.

Cậu nhanh đóng nhắm mắt, lông mi liên tục rung động, cả lông mày cũng nhíu lại không tự biết, thân thể cứng như đá.

“Thả lỏng.” Vương Khiên nhẹ nhàng vỗ một cái trên trán cậu.

Hứa Tri Hiểu cười khổ ở đáy lòng.

Lúc này, cậu dám thả lỏng sao?

Nếu như không cẩn thận mở mắt ra, đối diện ánh mắt từ trên nhìn xuống của Vương Khiên, cậu cũng không dám tưởng tượng mình sẽ dưới kích động mà làm ra chuyện điên rồ gì.

Quá dằn vặt người, cũng quá thử thách người.

Mà rất nhanh, cậu cả chuyện lộn xộn gì cũng không làm được.

Mười ngón tay của Vương Khiên tràn ngập sức mạnh, dễ dàng liền phát vỡ ý chí vốn yếu ớt của cậu, nắm trong tay tất cả cảm quan cùng tư duy của cậu.

Từ từ, Hứa Tri Hiểu đặt toàn bộ sự chú ý tập trung vào trên đầu ngón tay Vương Khiên.

Da đầu căng thẳng cùng thần kinh co giật dưới da ban đầu, được vừa kéo, lại buông đúng lực nhiều lần, dường như lò xo hết sức, chậm rãi khôi phục trạng thái thoải mái tự nhiên nhất.

Thật sự quá thoải mái, Hứa Tri Hiểu thậm chí cứ như vậy bất giác liền ngủ thiếp đi.

Trước khi rơi vào mênh mang, suy nghĩ cuối cùng của cậu lại là ——

Đêm nay thực sự là quá đáng sợ rồi, sau này nói không chừng bệnh đau nửa đầu cũng không dám phát tác nữa, ha ha…

75.

Một lúc lâu, nghe tiếng hít thở bằng phẳng mà rất nhỏ của Hứa Tri Hiểu, Vương Khiên rốt cục thu tay lại.

Đầu ngón tay tựa hồ còn lưu lại cảm xúc nhẵn nhụi ấm áp, thoải mái như trong tưởng tượng, rồi lại giống như càng tốt hơn một ít.

Hắn cúi đầu, ánh mắt tinh tế phác hoạ bộ dạng người trước mặt, xẹt qua cái trán trơn bóng, hai mắt hơi khép, sống mũi thẳng tắp, lỗ tai mượt mà, cuối cùng, rơi trên đôi môi màu nhạt kia.

Thật giống như bị dính chặt lấy, rốt cuộc không thể rời tầm mắt.

Cứ như vậy lẳng lặng nhìn nửa ngày, Vương Khiên bỗng nhiên giơ tay, đưa ngón trỏ nhẹ nhàng đặt trên môi Hứa Tri Hiểu.

Đầu ngón tay hơi cứng, mà bờ môi mềm mại, cứ như chỉ cần chạm nhẹ vào liền sẽ lập tức tan ra.

Vương Khiên không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve một chút, sau đó, lại một chút.

Hứa Tri Hiểu ở trong mơ như là có cảm giác, hơi hừ một tiếng.

Hơi thở bé nhỏ thổi vào tay Vương Khiên, ấm áp.

Trong mắt Vương Khiên hiện lên lấm chấm ý cười, khuôn mặt tuấn lãng so với bình thường thì nhiều hơn mấy phần nhu hòa không dễ dàng phát hiện.

Hắn nhẹ nhàng chạm chạm đôi môi kia, thấp giọng nói: “Quả nhiên là Hứa ngốc.”

Chương 18: Canh gà

76.

Nghiên cứu triển khai nâng cấp sản phẩm tiến vào giai đoạn quan trọng nhất, Vương Khiên gần như cắm rễ ở trong phòng thực nghiệm. Hứa Tri Hiểu cùng hắn ở chung một mái nhà, lại căn bản không thấy mặt.

Trung tuần tháng tám, hệ thống an toàn phiên bản ungrade rốt cục cũng thuận lợi hoàn thành tất cả kiểm tra, chỉ đợi tiến hành điều chỉnh đường sản xuất tương ứng, là có thể chính thức đưa vào sản xuất.

Sau khi từ phòng thực nghiệm trở lại, Vương Khiên ngã đầu ngủ ròng rã cả ngày, cuối cùng cũng coi như khôi phục như cũ.

77.

Khi Vương Khiên tỉnh lại là chín giờ rưỡi tối, còn chưa mở mắt ra đã ngửi được một mùi thơm nồng.

Hắn rời giường rửa mặt đơn giản, cảm thấy tinh lực thiếu thốn đã lâu rốt cục lại một lần nữa tràn ngập toàn thân.

Cùng lúc đó, bụng cũng không chút nào yếu thế mà kêu lên.

Vương Khiên kéo cửa ra, còn chưa ra khỏi phòng ngủ, liền nghe thấy tiếng của Hứa Tri Hiểu, tựa hồ là đang nói điện thoại với ai đó ——

“Bây giờ có thể bỏ muối rồi chứ?”

Không biết đối phương nói gì với cậu, tiếng nói của cậu lập tức bối rối ——

“A? Vậy con sao biết bỏ bao nhiêu chứ?”

“Kha khá là bao nhiêu? Một muỗng? Hai muỗng?”

“Hai muỗng cà phê? Không có thìa cà phê thì sao giờ? Con có muỗng ăn cơm được không?”

Vương Khiên không kiềm được muốn cười, đi tới, quả nhiên thấy cậu đang một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm muôi canh, đứng trước nồi bếp nóng hổi do dự.

Hứa Tri Hiểu quay người nhìn thấy Vương Khiên, liền trợn to hai mắt, âm thanh rõ ràng cao lên, “Anh dậy rồi?”

Vương Khiên gật gật đầu, vừa muốn nói gì, Hứa Tri Hiểu đột nhiên làm động tác suỵt với hắn, sau đó nói với đầu kia điện thoại: “Đúng vậy bạn cùng phòng thuê chung của con, anh ấy vừa rời giường, cái gì? Không phải, anh ấy không phải cú đêm… Không có, con thật sự không nói chuyện yêu đương… Canh là nấu cho người công ty tụi con uống, gần đây tất cả mọi người đều rất mệt, con muốn bồi bổ cơ thể cho mọi người mà thôi… Ngày mai? A, đúng, ngày mai con mang tới phòng làm việc cho họ uống. Hả? Không cần bỏ muối? A, được, biết rồi, ngày mai mới bỏ đúng không? Con hiểu rồi… Được, được, vậy ba mẹ nghỉ sớm một chút, vâng, chúc ngủ ngon.”

Cúp điện thoại, Hứa Tri Hiểu không khỏi thở dài, “Mệt chết em.”

Vương Khiên có chút bất ngờ, “Điện thoại nhà cậu?”

Hứa Tri Hiểu gật gật đầu, có chút ngượng ngùng, “Đúng vậy mẹ em, em vừa vặn hỏi bà nấu canh gà thế nào.” Cậu mặc dù biết nấu món đơn giản, nhưng xưa nay chưa từng hầm canh qua.

Vương Khiên cười đi tới bên cạnh cậu, nhìn kỹ trong nồi một chút, “Cũng được rồi đó. Tắt lửa, để nguội rồi lập tức cho vào tủ lạnh, ngày mai bưng ra hâm lại, bỏ thêm muối là có thể uống.”

Hứa Tri Hiểu vội nói: “Đây chính là cho anh uống, không cần chờ đến ngày mai.”

Vương Khiên nghe vậy, nhẹ nhàng nhíu mày, cố ý nói: “Không phải nói cho mọi người sao?”

Hứa Tri Hiểu khụ một cái, thật không dám nhìn thẳng mắt hắn, “Lần đầu nấu, không biết có uống ngon hay không. Anh nếm thử trước đi, nếu được, lần sau lại làm cho mọi người.”

Vương Khiên giơ tay xoa xoa tóc cậu, cười nói, “Thằng nhóc này.”

Hứa Tri Hiểu không né tránh, mặc hắn xoa tóc, sau đó bỏ di động qua một bên, múc đầy một tô canh, đưa tới, cặp mắt không chút nháy mắt nhìn hắn, “Anh nhanh nếm thử.”

Vương Khiên bưng qua, uống một hớp, gật gật đầu, “Không tệ.”

Hứa Tri Hiểu thở phào nhẹ nhõm, trên mặt có nụ cười hiếm thấy, sau đó bắt đầu đẩy người ra ngoài nhà bếp, “Đàn anh anh ra ngoài uống canh trước, em dùng canh gà luộc bát mì cho anh, rất nhanh là xong.”

Vương Khiên theo sức đẩy của cậu mà ra ngoài, ngồi xuống cạnh bàn ăn, vừa nhìn cậu bận rộn trong phòng bếp, vừa chậm rãi uống canh.

Khi tô canh sắp thấy đáy, Hứa Tri Hiểu đột nhiên la một tiếng, vọt ra, “Em quên bỏ muối!”

Vương Khiên liền vui vẻ, “Cậu mới nhớ tới?”

Hứa Tri Hiểu liếc nhìn tô rỗng, mặt liền suy sụp, “Đàn anh anh biết thì sao không nói chứ? Cư nhiên cứ uống vậy.”

“Không sao, không muối cũng uống rất ngon.”

Vương Khiên nói thật, mà rõ ràng, Hứa Tri Hiểu cho là hắn đang an ủi cậu, xụ mặt, ủ rũ cúi đầu quay lại.

Một lát sau, cậu bưng một tô canh gà thơm phức đi ra.

Bên trong canh màu vàng trong vắt, là một nắm mì trắng noãn mềm dẻo nhỏ mịn, mặt trên có năm, sáu cọng rau ngay ngắn, bên cạnh còn có một cái trứng lòng đào.

Trứng luộc đến tốt nhất, bên cạnh hơi khô vàng, mà lòng đỏ trứng vẫn đọng lại một nửa, vàng óng nằm dưới lòng trắng trứng nửa trong suốt, còn có thể rõ ràng nhìn thấy vết tích lưu động.

Một tô mì, chỉ nhìn màu sắc và tạo hình, cũng đã khiến người muốn ăn.

Vương Khiên nhận tô, ngửi mùi thơm, kìm lòng không được thở dài nói: “Thơm quá.”

Lỗ tai Hứa Tri Hiểu có chút đỏ, biểu tình ngược lại là không nhìn ra cái gì, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, “Đàn anh anh nhanh ăn đi, đừng để nguội. Lần này em có thêm muối.”

Vương Khiên sớm đã đói bụng, không nhiều lời, lập tức khởi động.

Tính cách của Hứa Tri Hiểu, từ tô mì này cũng có thể nhìn ra một, hai.

Cậu xưa nay chẳng muốn đi học làm món ăn phức tạp đẹp đẽ, nhưng lại thiên về thứ đơn giản nhất, đều là nghiên cứu không chê phiền, chơi đùa cũng có thể biến ra hoa.

Tuy rằng hai người đều biết làm cơm, nhưng một tô mì tương tự, Vương Khiên cũng làm được, rau dưa nhất định là tùy ý thả ở giữa.

Chỉ có Hứa Tri Hiểu mới có thể đặc biệt lựa chọn nguyên liệu nấu ăn màu sắc sáng rõ, một mình bày nguyên liệu thành tạo hình đẹp mắt, ngay cả mì cũng nhất định phải dùng đũa quấy thành một vòng ngay ngắn.

Vương Khiên trước đây nhìn, luôn cảm thấy đây thuần túy chỉ là tìm phiền phức cho mình. Nhưng ngẩn ngơ với Hứa Tri Hiểu lâu, hắn cũng chầm chậm học được thưởng thức những chi tiết này rồi.

Ít nhất nhìn tô mì này, liền càng làm người ta muốn ăn hơn là hắn làm, dù cho mùi vị không bằng hắn làm.

Kỳ thực trên nhiều khía cạnh, Vương Khiên đều phát hiện, mình đang từ từ quen trong cuộc sống có Hứa Tri Hiểu tồn tại, thậm chí bị cậu ảnh hưởng vô tri vô giác.

Ví như trước đây, hắn chưa bao giờ ăn trứng lòng đào, cảm thấy dính dính phát ngán.

Mà Hứa Tri Hiểu lại đặc biệt biết luộc trứng, luộc ra được trứng luộc hình dáng tinh xảo, muốn bao nhiêu thuần thục liền bấy nhiêu thuần thục. Cậu thích ăn trứng lòng đào, cho nên thường làm. Lâu dần, Vương Khiên cũng quen ăn theo cậu.

Lần trước Vương Khiên chọn thức ăn ngoài, ăn một cái trứng luộc chín, còn thầm cảm thấy quá lâu rồi, ăn không ngon.

Chương 19: Tâm sự

78.

Vương Khiên ăn mì xong, cầm tô rửa sạch, bỏ canh gà còn dư vào trong tủ lạnh, đi ra chỉ thấy Hứa Tri Hiểu đang ngồi trên ghế sa lông ngẩn người.

Thuê chung không bao lâu hắn liền phát hiện, Hứa Tri Hiểu đặc biệt dễ dàng ngẩn người.

Mặc kệ ngồi ở đâu, chỉ cần không ai nói chuyện với cậu, hoặc là cậu không có chuyện gì làm, không quá 3 phút cậu sẽ ngơ ngẩn.

Gọi cậu là Hứa ngốc, thực sự là xứng danh.

Vương Khiên đi tới cạnh Hứa Tri Hiểu ngồi xuống, giơ tay vỗ vỗ đầu cậu.

Hắn hiện tại đặc biệt thích làm động tác này, nếu không thì xoa tóc Hứa Tri Hiểu, mỗi lần như vậy tâm tình sẽ tốt hơn.

“Ngẩn người?”

Hứa Tri Hiểu chậm rãi phục hồi tinh thần lại, trong đôi mắt còn lưu lại một tia mờ mịt, nhìn thẳng vào hắn, “Đàn anh…”

“Có phải là mệt rồi? Mệt thì đi nghỉ đi.”

Hứa Tri Hiểu lắc đầu một cái, rốt cục tỉnh táo lại.

Cậu giương mắt nhìn phía nhà bếp một chút, “Đàn anh anh rửa sạch hết chén rồi à?”

“Ừm, anh dọn xong rồi.”

Nghe vậy, Hứa Tri Hiểu nới lỏng vai dưới, cả người nương về phía sau chỗ tựa lưng của ghế sô pha, nhìn qua như là có tâm sự.

Sau một lát, cậu đột nhiên hỏi: “Đàn anh, anh cảm thấy công ty hiện tại thế nào?”

Vương Khiên không nghĩ tới cậu lại đột nhiên nhắc tới đề tài nghiêm chỉnh như thế, nhìn cậu, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc theo.

Hắn nghĩ kĩ một chút, sau đó đáp: “Hiện nay tiến triển cơ bản đều trong mong muốn của anh. Bây giờ hoàn thành lần đổi mới đầu tiên, một khi hệ thống mới đưa vào sản xuất, chúng ta lập tức phải bắt đầu mở rộng sản phẩm mới. Mà hệ thống đời đầu cũng sẽ không lập tức bị loại bỏ, cần phải tiếp tục nâng cao số lượng thị trường, nhưng cần phải điều chỉnh mục tiêu khách hàng. Mặt khác còn phải đến nhà tiến hành nâng cấp cho khách quen. Cho nên tôi dự định nhanh chóng tuyển người vào, người bên tiêu thụ vẫn luôn không đủ, quản lý chất lượng cũng thiếu người. Còn nữa, quản lý nội bộ cũng là lúc nên nắm vững, nhân lực tài nguyên cùng hành chính, không thể để một mình cậu kiêm nhiệm nữa.”

“Vậy phương diện tiền bạc thì sao?”

“Hả?”

Hứa Tri Hiểu do dự một chút, “Đàn anh, anh có suy nghĩ đến chuyện chắp nối quan hệ qua chưa?” Vừa nãy gọi điện thoại về nhà, cậu liền không khỏi nhớ tới chuyện cha đề cập.

Vương Khiên nhìn cậu, ánh mắt ôn hòa mà kiên trì, “Đương nhiên có cân nhắc qua, mà vẫn chưa tới lúc. Công ty thành lập đến bây giờ còn chưa tới một năm, cục diện vẫn chưa hoàn toàn mở rộng, không cần nóng lòng.”

Hứa Tri Hiểu mím mím môi, trên mặt chợt lóe một tia giãy dụa, đột nhiên nói: “Đàn anh, anh có phải là có dự định gì khác không?”

Vương Khiên ngơ ngác.

Hứa Tri Hiểu thấy hắn không nói lời nào, trong lòng có chút bất an, nhưng vẫn lấy can đảm, nói ra lời muốn nói, “Kỳ thực em vẫn cảm thấy, đàn anh anh là có kế hoạch của mình, mà không có nói cho tụi em qua… Em không phải trách anh, chỉ là, chỉ là quan tâm sự phát triển của công ty nên mới hỏi…”

Nói đến cuối cùng, tiếng nói của cậu dần dần nhỏ xuống, sắc mặt trắng nhợt, mà đôi mắt vẫn quật cường nhìn Vương Khiên, không nhúc nhích.

Vương Khiên cũng theo dõi cậu, lẳng lặng nhìn hồi lâu, sau đó đột nhiên cười rộ lên.

Trong nụ cười đó có loại tâm tình không nói ra được, ấm áp, phảng phất như có thể hấp dẫn người, so với khi bình thường hắn có vẻ càng có mị lực hơn.

Hứa Tri Hiểu vốn luôn nhìn hắn, thấy hắn đột nhiên nở nụ cười như thế, mặt liền đỏ, đáy lòng lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

May là không giận.

“Đàn anh…”

Đáp lại cậu, là bàn tay ấm áp rơi xuống đỉnh đầu.

Vương Khiên động viên vỗ vỗ đầu cậu, cười hỏi: “Cậu sao lại nhìn ra?”

Hứa Tri Hiểu gãi đầu một cái, nhìn qua có chút ngượng ngùng, “Em cũng không biết, chỉ là cảm giác thôi… Đàn anh anh quá bình tĩnh rồi, bất kể là khi chúng ta mới bắt đầu vẫn luôn không lấy được hợp đồng, hay là trên đường có các đàn anh đàn chị rời đi, hoặc là bị khách hàng làm khó, nhận khiếu nại, anh cũng không có chút căng thẳng nào… Em cũng không nói ra được, chỉ là cảm thấy anh bình tĩnh hơi quá, thật giống như đã đoán được từ trước, cho nên em mới đoán anh có thể là có kế hoạch khác…”

Vương Khiên cười nhìn cậu, “Mấy lúc như thế này, cậu ngược lại là rất nhạy cảm.”

“Hả?”

Vương Khiên lắc đầu một cái, nhảy qua đề tài này, chỉ nói: “Cậu đã đoán được rồi, vậy thì giúp tôi giữ bí mật đi.”

“Đàn anh, anh đến cùng là tính thế nào? Nói cho em một chút đi.” Hứa Tri Hiểu rất tò mò.

Kế hoạch bí mật và vân vân, vừa nghe cũng rất trâu bò a.

“Không cần nóng lòng, nếu như mọi chuyện thuận lợi, cậu rất nhanh thì sẽ biết.” Vương Khiên bán nút thắt.

Biết ngày hôm nay hỏi không ra đáp án xác thực, Hứa Tri Hiểu cũng không phải đặc biệt tiếc nuối.

Cậu từ trong lòng thở dài nói: “Đàn anh, anh thật sự rất lợi hại a.”

Vương Khiên khẽ mỉm cười, không lên tiếng, ánh mắt mang theo ấm áp vẫn không nhúc nhích mà dừng trên người cậu.

“Hạng mục anh chuẩn bị này thật sự đã lâu rồi chứ? Chuyện xa như vậy cũng nghĩ ra được. Đàn anh, anh đến cùng là nghĩ tới gây dựng sự nghiệp lúc nào vậy?”

Vương Khiên suy nghĩ một chút, “Lúc tốt nghiệp đi.”

“Sớm như vậy?” Hứa Tri Hiểu hoảng sợ, không nhịn được ngồi thẳng lên, “Nhưng anh không phải sinh viên quốc phòng hay sao? Tốt nghiệp rồi phải đi bộ đội a. Lúc ấy mà anh đã nghĩ ra theo thương nghiệp rồi hả?”

Vương Khiên nhìn chăm chú vào cậu, đáy mắt phút chốc chợt lóe cảm xúc khó có thể đọc hiểu, “Ừm, đột nhiên liền thay đổi chủ ý.”

“Tại sao? Đi bộ đội không phải rất tốt hay sao?”

Hứa Tri Hiểu không thể hiểu được.

Cậu biết Vương Khiên trước kia là sinh viên quốc phòng gương mẫu, rất được lãnh đạo coi trọng, nếu như ở lại bộ đội phát triển, tương lai là không thể đo lường.

Vương Khiên lại đưa tay xoa xoa tóc cậu, sau đó hơi mỉm cười nói: “Vấn đề này, chờ sau này sẽ nói cho cậu biết đáp án.”

Hứa Tri Hiểu nhìn hai mắt chuyên chú của hắn, đầu quả tim thật giống như đột nhiên bị một luồng sức mạnh thần bí kéo một chút.

Rất nhẹ, rất ôn nhu.

Chương 20: Kế hoạch

79.

Trung tuần tháng năm Hứa Tri Hiểu liền nhận được tin Lý Nhất Dương đính hôn, mà lễ đính hôn chính thức lại mãi đến tận cuối tháng tám mới cử hành.

Cậu chạy về Vân Thành, cùng cha mẹ tham gia điển lễ.

Vương Khiên hợp tác với Hồng Nghiệp là do Lý Nhất Dương một tay thúc đẩy, cho nên cũng nhận được thiệp mời.

Nhưng hắn từ một tuần trước liền không thấy bóng dáng, cầm cờ hiệu công việc, mang theo hàng mẫu đời hai mới ra lò, không biết đi đâu.

Hứa Tri Hiểu liền thay hắn chuẩn bị một phần tiền biếu, cùng nhau mang đi.

Tuy rằng Vương Khiên không nói, nhưng cậu có thể đoán được, hắn hẳn là đi làm kế hoạch bí mật kia. Lần trước hắn có cũng nói, nếu như tất cả thuận lợi, chẳng mấy chốc cũng sẽ công bố kết quả.

80.

Nhà họ Lý là một trong danh môn ở Vân Thành, lễ đính hôn lần này cũng làm vô cùng long trọng, khắp nơi thể hiện sự xa hoa.

Khi cô dâu chú rể nắm tay bước vào, mẹ Hứa không nhịn được thấp giọng cảm thán, “Thực sự là trai tài gái sắc.”

Dứt lời, bà bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn Hứa Tri Hiểu bên cạnh.

Biểu tình Hứa Tri Hiểu có chút trống rỗng, sự chú ý rõ ràng không ở nơi này, không biết đang suy nghĩ gì.

Mẹ Hứa nhìn thấy, khuôn mặt đột nhiên ảm đạm.

Dừng một chút, bà tăng thêm giọng nói, “Tri Hiểu Tri Hiểu, con đang nghĩ gì?”

Hứa Tri Hiểu mới phục hồi tinh thần lại, vội mất bò mới lo làm chuồng nói, “Không có… Con đang nghĩ họ nhìn qua rất xứng đôi.”

Ai biết mẹ Hứa chợt theo dõi hắn, trịnh trọng nói: “Thấy xứng không phải quan trọng, quan trọng là phải có tình cảm. Con sau này nói yêu đương, nhất định phải tìm người mình thật lòng thích, mà đối phương cũng thích con. Nếu như đối phương không thích con, con cũng phải yêu quý bản thân, đừng nên hết hy vọng mà đơn phương cam chịu.”

Tuy rằng không biết mẹ vì sao lại đột nhiên nói câu như thế này, nghe vào còn mơ hồ có chút quái lạ, mà Hứa Tri Hiểu vẫn thành thật gật gật đầu.

Chờ mẹ Hứa quay đầu lại, cũng không lâu lắm, cậu lại bắt đầu không tự chủ được mà hồn bay ——

Kế hoạch bí mật của Vương Khiên, đến cùng sẽ là gì chứ…

81.

Buổi tối về nhà, cha Hứa gọi Hứa Tri Hiểu vào phòng sách.

“Con nói sản phẩm tụi cao đã nâng lên đời thứ hai rồi à?” Nghe xong Hứa Tri Hiểu báo cáo, cha Hứa trầm ngưng.

“Vâng, hiện tại kể cả Hồng Nghiệp còn có rất nhiều khách quen, cũng đã nâng cấp lên hệ thống đời hai. Mà hệ thống đời một cũng còn đang mở rộng thị trường, đối tượng chủ yếu là khách hàng nhỏ hoặc khách hàng quanh khu vực Lĩnh Thành. Đời hai đối với các khách hàng còn phải cao cấp hơn một ít, hơn nữa tạm thời không vẫy cờ giống trống tuyên truyền ra ngoài quá lớn.”

Giờ ở công ty mới tuyển vào một nhóm người mới, Hứa Tri Hiểu đã không còn chú ý công việc doanh tiêu nữa, chỉ hết sức chuyên chú làm tài vụ và kế toán.

Mà mấy chuyện chính cậu không cái nào là không thuộc nằm lòng, dù sao mỗi ngày đều theo Vương Khiên mưa dầm thấm đất, nghe cũng nghe rồi.

Cha Hứa nghe xong, trầm tư chốc lát, hỏi tiếp: “Ngoại trừ mấy lĩnh vực khác như tài chính, bảo hiểm, châu báu, bất động sản, tụi con có tính phát triển khách hàng ở những ngành khác không?”

“Tạm thời vẫn không có.”

“Ồ?” Cha Hứa ý vị thâm trường nhìn hắn, nhìn qua không quá tin tưởng, “Thật không có bất kỳ kế hoạch nào?”

Trả lời phủ định đã đến bên mép rồi lại bị nuốt lại lần nữa. Hứa Tri Hiểu lóe lên vầng sáng, bỗng nhiên sinh ra một suy đoán can đảm.

“Ba, ba có phải là nghe nói gì rồi không?”

Cha Hứa bưng ly lên, không nhanh không chậm uống hớp trà, bình tĩnh nói: “Ba có thể nghe nói cái gì?”

Hứa Tri Hiểu thấy ông không chịu nhả ra trước, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hơi hơi ẩn ý, “Được rồi, con nghe ông chủ nói với tụi con, anh ấy có một kế hoạch bí mật, mà cụ thể là kế hoạch gì, con cũng không biết.”

“Ông chủ con?”

Đón lấy ánh mắt cay già của cha Hứa, Hứa Tri Hiểu hơi yếu ớt trong lòng, không nhịn được giơ tay sờ mũi một cái, “… Vâng.”

Cha Hứa nhìn kỹ cậu nửa ngày, rốt cục hời hợt nói: “Xem ra năng lực của ông chủ con đây xác thực không nhỏ, ở trong bộ đội cũng có biện pháp.”

Nhà họ Hứa có quan hệ thông gia nhậm chức trong quân đội, có thể có được một ít tin tức trước cũng không kỳ quái.

Hứa Tri Hiểu có chút bất ngờ, mà nghĩ kĩ, rất nhanh lại sinh ra một loại cảm giác bừng tỉnh xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng.

82.

Đúng như dự đoán.

Một tuần sau, Vương Khiên biến mất đã lâu, rốt cục mang theo hợp đồng đã kí với bộ hậu cần quân khu địa phương, vất vả mệt mỏi, thắng lợi trở về.

Hợp tác giữa công ty cùng quân đội cũng không có gì để che giấu, nhanh chóng liền truyền ra trong giới thương nghiệp ở Lĩnh Thành.

Trong lúc nhất thời, dường như tất cả mọi người mới biết được cái công ty nho nhỏ này mới đến không thể mới hơn nữa.

Ngay sau đó, vô số đơn đặt hàng như tuyết rơi bay tới.

83.

Bữa tiệc khánh công, tất cả mọi người đều khâm phục sự nhạy cảm, gan dạ cùng quyết đoán của Vương Khiên.

Trong lòng Hứa Tri cũng bị chấn động mạnh, mà càng làm cho cậu khiếp sợ, vẫn là tâm chí mạnh mẽ của Vương Khiên.

Từ lúc mới bắt đầu, cậu thật giống như luôn đánh giá thấp hắn.

Vương Khiên muốn, không chỉ là quán quân cuộc tranh tài gây dựng sự nghiệp, cũng không chỉ là một hạng mục đầu tư năm đầu tiên liền có lợi nhuận. Thậm chí ngay cả tên công ty hiện tại, thật giống như cũng chỉ là một bước nhỏ trong dã tâm hùng vĩ của hắn mà thôi.

Người này, chưa bao giờ nói lời bốc phét, cũng không lộ ra trước mắt người đời, nhưng chuyện hắn cuối cùng làm được, đều có thể khiến cho mọi người nhìn mà than thở.

Nhưng càng như vậy, Hứa Tri Hiểu lại càng gãi tim cào phổi muốn biết ——

Hắn thật sự muốn, đến tột cùng là gì?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.