Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thiếu Tướng

Chương 63: Chương 63: Chết cả lũ




Những nơi Hoắc Kiến Trường được đẩy xe qua đều toàn máu là máu, máu tươi còn chưa kịp khô, đỏ lòm cả một vùng đất.

Sau khi mắng Quân Dư Sinh một chặp, Quảng Doanh được Hứa Vũ Lăng gấp gáp gọi ra bên ngoài, trên làn da ngăm đen vẫn còn hiện rõ nét kinh hoàng và sợ hãi. - Thượng tướng được chuyển gấp tới bệnh viện Ucab. Nhưng mà, thời gian để đến viện tốn khoảng ba tiếng đồng hồ. Cánh tay của Thượng tướng chỉ e khó lòng giữ!

Quảng Doanh vừa đi vừa ngẫm nghĩ, lông mày nhíu thật chặt. Cuối cùng, ông nghĩ ra một cách, cứ thử xem, biết đâu lại thành công.

- Gọi đội cấp cứu, trên đường đi ghé vào quán hải sản nằm trên quốc lộ A3. Tôi nhớ không nhầm, quán hải sản đó cách khu nội chiến chỉ mười lăm phút lái xe. Nơi đó chắc chắn sẽ có đá lạnh để tiến hành ướp tay.

Hứa Vũ Lăng không chút do dự, lập tức bấm điện thoại gọi cho người phụ trách trông coi Hoắc Kiến Trương. May mắn thay, xe cấp cứu của họ cũng chuẩn bị đi ngang qua quốc lộ A3, đồng ý dừng lại trước quán hải sản để xin đá ướp.

- Nhưng... cánh tay của Thiếu tướng vẫn còn dính một chút da thừa!

Quân sĩ đi theo bối rối nhìn phần cánh tay bị cứa vẫn đang rỉ máu, chốc chốc lại phải cúi xuống lồng ngực Hoắc Kiến Trương để nghe ngóng tình hình tim đập.

Hứa Vũ Lăng trầm ngâm vài giây, sau đó cứng rắn đáp gọn:

- Lấy dao cắt rời phần da thừa đi!

Chỉ có cắt rời thì mới có thể đem cánh tay trái của Hoắc Kiến Trường đặt vào thùng đá ướp lạnh. Nếu may mắn, các bác sĩ Ucab có thể tiến hành nối lại tay cho anh.

Hứa Vũ Lăng sau khi bố trí xong xuôi mọi việc, mệt mỏi ngồi phịch xuống đống đất vữa nát bên cạnh, đưa tay vò đầu bứt tai. Quân doanh mất đi sự điều khiển và chỉ đạo của Hoắc Kiến Trương khác gì rắn không đầu. Mặc dù Quảng Doanh đã có nhiều năm kinh nghiệm lãnh đạo, nhưng chung quy lại, quân sĩ vẫn nghe lời Hoắc Kiến Trương nhất.

Vì sự việc không may xảy ra, lãnh đạo đất nước Ucab đành phải cử đội ngũ bác sĩ tài giỏi nhất, gấp gáp cứu chữa cho Hoắc Kiến Trường. Chiến tranh tạm thời rơi vào tình thế bức bách, quân sĩ cứu trợ chán nản, quyết ôm doanh trại cố thủ, không tiến hành khởi chiến cùng quân Ucad nữa.

- Thằng nhóc!

Nghe tiếng gọi, Hứa Vũ Lăng ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn sang, bắt gặp cái nhìn đau đáu của Quảng Doanh.

Ông chắp hai tay ra sau lưng, cứng rắn nói thật chậm từng chữ. Âm lượng không lớn nhưng cũng đủ để khiến một số quân sĩ ngồi bên cạnh nghe thấy.

- Thằng khốn Pergola ở đâu?

Hứa Vũ Lăng ngồi bật dậy, hai cặp mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi đáp:

- Sau khi đáp dù thành công, hắn liền bỏ trốn luôn về khu tập kích của mình.

- Mẹ kiếp! Trốn chui trốn lủi như một con chó cái!

Một quân sĩ khác là Điềm Phát đấm mạnh tay xuống đất, phụ họa chửi theo Hứa Vũ Lăng.

Lời Điềm Phát vừa dứt, Ngọc Vương bên cạnh đã bĩu môi, nhổ toẹt một bãi nước bọt đầy khinh thường, lập tức phản bác ngay:

Bác sĩ người Ucab vừa mở miệng nói, quân sĩ Tạo Thành đã tức đến run người, đưa tay tóm. lấy cổ áo hắn ta, thui xuống mặt hắn một đấm cực mạnh.

- Im ngay! Các người mà không nổi tay, cứu được Thượng tướng của chúng tôi thì đất nước Ucab cứ chờ bị san bằng đi!

Thể lực của nước Vân lớn thế nào, đặc điểm tính cách của người Vân đó là đã nói là làm, nên bác sĩ Ucab bị dọa sợ tới xanh mặt, lập tức gật đầu lia lịa, sau đó đẩy Hoắc Kiến Trương vào phòng cấp cứu.

Khoảng nửa tiếng sau, đích thân nguyên thủ quốc gia Meghan dẫn theo đội quân cấp tốc khởi hành đến bệnh viện, nơi Hoắc Kiến Trường đang được tiến hành cấp cứu.

- If he has any fate, we will all die for sure!

(Dịch: Nếu ngài ấy có mệnh hệ gì, chúng ta chắc chắn sẽ chết cả lũ!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.