Bệnh viện phụ sản, tám giờ hai mươi lăm phút tối…
Phòng cấp cứu vẫn còn bật đèn xanh, Túc Kỳ cùng bé con của Hoắc Kiến Trương đang ở trong đó, gắng gượng giành giật với sự sống. Mí mắt Hoắc Kiến Trương sưng húp, đau đớn vùi đầu vào lòng bàn tay, tấm thân cao lớn run run gần như sắp vỡ nát.
Khắp người anh dính toàn vết máu đỏ thẫm, đều từ cơ thể nhỏ bé của người anh yêu nhất mà ra. Đã hai tiếng trôi qua, an nguy của Túc Kỳ vẫn còn chưa rõ. Anh chỉ muốn phá tan cửa phòng cấp cứu, ở bên nắm tay cô trấn an, nguyện làm tòa thành vững chắc của cô vạn kiếp. Khi nhìn thấy Túc Kỳ cật lực bò lê xuống từng bậc cầu thang, khuôn mặt tái mét ngập nước, trái tim Hoắc Kiến Trương đau đớn đến chết điếng. Lúc đó, anh cảm thấy bản thân mình hết sức vô dụng, không đủ năng lực để bảo vệ cho Túc Kỳ.
Utan ngồi bên cạnh anh, run rẩy mở lời:
- Rốt cuộc, vì sao Túc Kỳ lại chảy máu thai được cơ chứ? Cả ngày hôm ấy, tôi luôn lè kè bên cạnh Túc Kỳ, đâu để ai tùy ý tiếp cận được.
Hai mắt Hoắc Kiến Trương đỏ ngầu. Anh nghiến răng, trầm giọng hỏi lại Utan:
- Cốc sữa đó… Có lẽ nào con khốn Phương Chu Tâm bỏ thuốc vào không?
Utan suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Cô ta chỉ dùng nước trong bồn cầu đổ vào sữa, nhưng sữa là do phu nhân đích thân mang lên.
Bà Ngô Thừa chắc chắn sẽ không độc ác tới mức hạ thuốc hãm hại chính cháu nội của mình. Dù trước đây bà phạm phải bao nhiêu sai lầm đi chăng nữa, là một người mẹ bà sẽ biết thế nào là nghiệp, là quả báo.
Trong khi Hoắc Kiến Trương đang suy đoán, cửa phòng cấp cứu được đẩy ra. Nam bác sĩ phụ trách cấp cứu cho Túc Kỳ vội vàng đưa tay kéo khẩu trang y tế xuống, nhìn anh thở dài.
- Thượng tướng, thành thực chia buồn với gia đình, thai nhi không giữ được nữa. Chúng tôi đã cố gắng hết sức!
Không giữ được nữa!
Không giữ được nữa!
Hoắc Kiến Trương bủn rủn tay chân, cơ thể lập tức đổ gục trên ghế chờ, làn da tái mét, trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Đứa con bé bỏng của anh và Túc Kỳ chỉ mới kịp hình thành không lâu, vậy mà cuối cùng lại phải chịu thiệt thòi đến như thế. Anh loạng choạng đứng dậy, nhưng hai chân không nghe lời, lập tức ngã quỵ trên đất. Utan vội vàng đỡ lấy Hoắc Kiến Trương nhưng bị anh gạt đi.
- Bác sĩ… Vì sao đứa bé lại không còn? Trước đó, vợ tôi vẫn rất khỏe mạnh cơ mà!
Giọng nói của anh đã lạc hẳn đi. Khi Túc Kỳ tỉnh dậy, làm sao cô có thể chịu nổi cú sốc đau đớn này được? Bàn tay anh nắm chặt, gân xanh nổi cả lên, những giọt nước mắt bất lực, xót xa chậm rãi rỉ ra ướt đẫm.
Bác sĩ cúi đầu, nhẹ nhàng giải thích:
- Chúng tôi nghi ngờ phu nhân đã uống phải thuốc phá thai liều cực mạnh. Thượng tướng, ngài nên ở bên cạnh cô ấy, động viên phu nhân sớm vượt qua nỗi đau này!
Túc Kỳ đang hôn mê sâu được chuyển vào phòng hồi sức. Sau khi hôn lên trán cô âu yếm, dặn dò Utan trông chừng cẩn thận, Hoắc Kiến Trương đứng dậy, nhanh chóng rảo bước xuống bãi đỗ xe. Khuôn mặt anh đanh lại, hai hàng lông mày rậm siết thật chặt, đôi mắt ngập tràn thù hận liên tục nhìn chằm chằm vào trong bóng tối.
Bà Ngô Thừa đang ngồi trong phòng, thở dài vuốt ve lên tấm ảnh của Hoắc Kiến Trương khi còn bé. Bà không hiểu mình đã làm sai chuyện gì. Muốn tốt cho anh, kì vọng con trai được hưởng những gì tốt đẹp nhất, chẳng lẽ lại là sai lầm.
Loạt chuông điện thoại được gọi tới. Là số máy của Hoắc Kiến Trương. Khi bà Ngô Thừa nhấc máy, chỉ vừa gọi tên anh, Hoắc Kiến Trương đã nhanh chóng cướp lời:
- Con có việc riêng muốn nói với mẹ. Người của con đã chờ sẵn dưới cổng, mẹ lên xe đến điểm hẹn luôn nhé!
- Kiến Trương! Con đang ở đâu?
Bà Ngô Thừa vội vàng lên tiếng hỏi, nhưng Hoắc Kiến Trương liền trực tiếp cúp máy. Lo sợ con trai làm ra chuyện gì dại dột, bà Ngô Thừa vội vàng với lấy áo khoác, sau đó tiến ra phía cổng. Đúng như Hoắc Kiến Trương đã nói rõ, thuộc hạ của anh lập tức lái xe, đưa bà rời đi ngay trong đêm.
Ở phòng ngủ riêng, Phương Chu Tâm đang chỉ tay mắng nhiếc chồng mình bằng vẻ mặt hết sức căm hận. Cả người cô ta chốc lát lại run lên, đôi mắt ngập tràn thù hận híp lại vì khóc tới nỗi sưng đỏ.
- Anh ngu cũng một vừa hai phải thôi chứ! Thử nhìn lại bản mặt thối tha của anh đi, ngay cả bảo vệ vợ con anh cũng không làm nổi!
Hoắc Viên Mộ đưa tay cởi phanh áo, nhăn mặt lừ cô ta:
- Im đi! Cô làm nhục mặt tôi còn chưa đủ hả? Không vừa lòng thì cút mẹ đi!
Phương Chu Tâm ngừng khóc, sụt sịt đáp:
- Tôi cũng là vợ anh. Anh không yêu thương tôi thì cũng nên biết đứng ra bảo vệ chứ. Anh nhìn thằng cha Hoắc Kiến Trương đó đi, xem nó ra oai, tác quái, có coi chúng ta ra gì!
Hoắc Viên Mộ hừ lạnh, ngồi xuống bên cạnh vợ, gằn giọng đáp:
- Khi nào nó về đây, tôi dứt khoát tống cổ nó ra khỏi cái nhà này. Ăn nhờ ở đậu trên đất của tôi mà còn dám vênh váo!
Anh ta vừa dứt lời, phía ngoài biệt thự đột nhiên vang lên loạt tiếng động cực lớn. Biệt thự gần như bị rung chuyển, trời đất quay cuồng, tiếng đập phá kinh hoàng vang lên ầm ĩ.
Từ trong bóng đêm, trên chiếc Mercedes-Benz sáng loáng, Hoắc Kiến Trương lạnh lùng ngồi vắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm về phía hai kẻ khốn khiếp mà anh căm hận ghét cay ghét đắng kia.
Tròng mắt anh đỏ ngầu, gân xanh chạy dọc cánh tay rắn chắc. Anh rút bộ đàm, tàn nhẫn ra lệnh:
- San bằng Hoắc gia cho tôi. Lũ khốn này, dám động vào vợ con tao à, chúng mày cùng chết hết đi!