Cộc... cộc...
Túc Kỳ mơ màng tỉnh dậy, phát hiện ngoài cửa phòng có hai nam cảnh sát đang tiến hành mở khóa. Vì phòng Giáo Huấn là phòng khép kín, bốn phía đều không có cửa sổ, do vậy không khí ở đây vô cùng oi bức, ngột ngạt.
Ánh sáng leo lét của chiếc đèn tròn cũ nát treo trên góc phòng giúp Túc Kỳ mơ hồ trông thấy được thân ảnh cao lớn của người đàn ông trước mặt.
Tác phong cao cao tại thượng đó, sự lạnh lẽo, tàn bạo đến mức cực điểm lan tỏa khắp trong phòng, khiến cơ thể Túc Kỳ bất giác run lên bần bật.
Hoắc Kiến Trương đứng ngược sáng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lạnh xen lẫn độc tài đang phóng thẳng qua cơ thể cô. Túc Kỳ cảm giác như anh ta có thể nhìn thấu toàn bộ nội tạng của cô, ngay lúc này.
- Hoắc Kiến Trương, vừa lòng anh chưa?
Túc Kỳ giật lùi ra phía sau, cách xa anh ta thêm chút nữa, giọng nói của cô đã có phần tắc nghẹn ở ngay chính giữa cuống họng.
Chẳng phải đây chính là điều Hoắc Kiến Trương mong muốn hay sao? Dồn cô vào đường cùng, triệt tiêu toàn bộ hi vọng sống của cô, tuyệt đối không bao giờ để cô có cơ hội ngóc đầu lên được.
Trước câu nói đầy sự châm biếm của Túc Kỳ, thái độ Hoắc Kiến Trương đáp trả lại cô thì tương đối bình thản. Anh búng tay ra hiệu, cánh cửa phòng giam lập tức được người bên ngoài khóa chặt lại.
Bàn tay cứng ngắc của Hoắc Kiến Trương bắt đầu lần mò cởi áo vest, đem ném thẳng xuống dưới đất, để lộ chiếc áo sơ mi màu trắng được thiết kế riêng đang ôm trọn lấy cơ thể cường tráng của anh.
Túc Kỳ trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt đang từ từ cởi quần áo, hoảng sợ đến mức run rẩy. Cô quay tứ phía tìm kiếm đồ để phòng thân. Thế nhưng căn phòng này ngoại trừ hai con người đẹp như tranh vẽ là cô và anh ra thì hoàn toàn không có bất kỳ đồ vật nào nữa.
- Hoắc Kiến Trương, anh mau cút ra ngoài cho tôi!
Cô chỉ tay về phía anh, tức giận quát lớn.
Nụ cười tàn độc trên gương mặt anh tuấn của Hoắc Kiến Trương dần dần giãn ra. Nhìn cô gái nhỏ trước mắt đang ngồi co lại một góc, trông giống hệt con mồi ngon mà anh đang săn, Hoắc Kiến Trương cảm thấy vô cùng thích thú.
Anh đưa tay giữ chặt lấy cằm của Túc Kỳ, sau đó nâng lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt.
- Cô nghĩ rằng, tôi để cô vào tù với ba năm ít ỏi như thế này là đã giải quyết xong mọi việc hay sao?
Túc Kỳ bị anh giữ chặt đến nỗi không thể cựa quậy nổi, cảm tưởng như khuôn cằm sắp bị người đàn ông tàn bạo này bóp nát.
- Tôi không giết Huệ Phi!
Không biết câu nói này Túc Kỳ đã nói với Hoắc Kiến Trương bao nhiêu lần. Vậy mà anh luôn bỏ ngoài tai, tuyệt đối không thèm nghe cô thanh minh.
- Câm miệng!
Hai mắt Hoắc Kiến Trương rực lửa.
Anh đẩy mạnh Túc Kỳ vào tường, dùng lực ghì sát lên da thịt cô. Túc Kỳ bị sức nặng của Hoắc Kiến Trương đè chặt, trơ mắt nhìn bàn tay anh đang luồn nhanh vào ngực áo cô.
Từng hàng cúc nhỏ mau chóng được kéo ra, sau đó bị Hoắc Kiến Trương hung hăng kéo mạnh ra bên ngoài. Chiếc áo lót cúp ngực màu đen không thể ôm hết khuôn ngực trắng nõn, nảy lửa của Túc Kỳ, trực tiếp đập thẳng vào tầm mắt của Hoắc Kiến Trương.
- Cút ra! Hoắc Kiến Trương. Chẳng phải anh chê tôi dơ dáy, không muốn động chạm tới tôi hay sao?
Bàn tay nhỏ bé của Túc Kỳ không ngừng đập đập lên vòm ngực rắn chắc của anh. Tuy nhiên, cô nhanh chóng bị Hoắc Kiến Trương đè vật xuống đất, khóa trụ dưới thân.
Túc Kỳ hoảng hốt la hét, há miệng cắn thật mạnh lên mu bàn tay của Hoắc Kiến Trương. Lòng bàn tay anh lập tức in rõ dấu răng của cô, có vết còn rỉ máu nhỏ.
Bốp!
- Chết tiệt! Dám hở răng chó ra mà cắn tôi?
Hoắc Kiến Trương vung tay, tàn bạo tát thật mạnh lên má Túc Kỳ.
Đầu óc cô lập tức xây xẩm, choáng váng, ý thức quay cuồng, cảnh vật phía trước chợt tối sầm lại. Áo ngực bị xé rách, quần dài và quần ngắn cũng bị anh giật phăng. Cơ thể nhỏ nhắn, trắng nõn của Túc Kỳ lồ lộ dưới con mắt sắc như lưỡi dao.
Vòm họng cứng ngắc của Hoắc Kiến Trương chầm chậm di chuyển. Anh đưa tay chạm nhẹ lên làn da trắng mềm của Túc Kỳ, các đầu ngón tay lập tức co giật.
Trên người Túc Kỳ không có bất kỳ một mảnh vài che thân, hơi thở yếu ớt khiến ngực cô hơi phập phồng, mái tóc dài đen nhánh xõa sợi che khuất gần nửa khuôn mặt. Hoắc Kiến Trương nâng đầu Túc Kỳ lên, dùng ngón tay cái vuốt dọc làn môi căng mọng của Túc Kỳ.
Trông cô vô cùng gợi cảm và xinh đẹp. Mười gã đàn ông ngay khi bắt gặp cảnh này chắc chắn đều ngả mũ quỳ rạp.
Hoắc Kiến Trương cởi thắt lưng, hung hăng trói ngược hai bàn tay Túc Kỳ lên trên đỉnh đầu. Túc Kỳ đã hoàn toàn choáng váng, chỉ có thể giãy giụa yếu ớt. Tuy nhiên, sức lực nhỏ bé của cô không thể nào chống cự lại nổi.
Cơ thể cường tráng của Hoắc Kiến Trương đập thẳng vào mắt cô. Anh cúi đầu xuống, đôi môi lạnh lẽo hé mở, trực tiếp hôn lên ngực Túc Kỳ.
- Hoắc Kiến Trương, cầu xin anh tha cho tôi.
Túc Kỳ van xin khẩn khoản, nước mắt chua xót chảy ngược thành sông.
Những lời gào thét của cô càng khiến dục vọng trong người Hoắc Kiến Trương thêm phấn khích. Anh đem hai chân thon của cô tách mạnh ra, ép buộc quấn quanh bên hông. Túc Kỳ bị luồng sức mạnh cực điểm của người đàn ông tàn bạo kia đè ép, liên tục chịu công kích từ khắp nơi trên cơ thể, cả người cô co thắt lại, run lên bần bật.
Tiếng rên khổ sở của Túc Kỳ càng làm Hoắc Kiến Trương sảng khoái.
- Hãy nhìn cô xem, Vương Túc Kỳ. Trông cô thật lẳng lơ.
Dứt lời, không để Túc Kỳ kịp phản ứng, Hoắc Kiến Trương lạnh lùng lập tức chiếm đoạt cô.
- Đừng... đừng... van xin anh! Ngàn vạn lần van xin anh!
Túc Kỳ hét ầm lên, dùng lực đẩy người tránh ra phía sau. Cô cảm nhận rõ da thịt Hoắc Kiến Trương lúc này đang bỏng rát, tất cả đều khiến tâm can Túc Kỳ sợ hãi đến cực điểm.
- Không! Đừng! Ngài Hoắc, buông tha cho tôi!
Túc Kỳ run lẩy bẩy, hết lời cầu xin. Hoắc Kiến Trương vẫn nắm chặt lấy hông cô, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.
- Quá muộn rồi!
Cùng với một lời thốt ra này của anh, phần thân dưới Túc Kỳ lập tức truyền tới cơn đau đớn xé buốt cơ thể. Túc Kỳ run rẩy đến chết đi sống lại.
Trong suốt cuộc hoan ái ép buộc này, tuyệt đối Hoắc Kiến Trương không hề hôn lên môi cô. Anh cho rằng đôi môi của Túc Kỳ vô cùng dơ bẩn và rẻ rách.
Hoắc Kiến Trương ôm Túc Kỳ, đặt cô ngồi lên hai đùi của mình. Túc Kỳ đau đến nước mắt chảy ròng, bị anh ép quỳ trên đất.
Sự nhục nhã, ê chề kinh tởm này khiến cô chỉ muốn giết chết anh ngay lập tức.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hoắc Kiến Trương cũng ngạo nghễ tha cho cô. Cơ thể cô sớm đã trở nên bầm tím.
Anh đưa mắt liếc nhìn Túc Kỳ, khóe môi nhếch lên đầy khinh bỉ.
Cô nằm ngửa trên nền đất, khóe môi sưng tấy. Thỉnh thoảng, cơ thể Túc Kỳ khẽ co giật, run rẩy cực điểm. Cô thở hổn hển, cúi gập người buồn nôn. Nước mắt chảy xuống ướt đầm gò má.
Hoắc Kiến Trương chỉnh lại quần áo, đoạn rút từ trong túi ra một viên thuốc màu trắng. Anh dùng tay bóp chặt miệng Túc Kỳ, hung hăng nhét viên thuốc nhỏ, ép cô phải nuốt xuống bụng.
- Tôi sẽ không cho phép cô mang thai con của tôi. Vương Túc Kỳ, hãy nhớ lấy ngày hôm nay. Người đàn ông đầu tiên của cô là Hoắc Kiến Trương!