Hoắc Kiến Trương đẩy cửa đi ra, toàn thân cứng đờ. Những lời bác sĩ dặn cứ thế nhảy nhót bên tai, khiến anh rơi vào trạng thái vô cùng hoảng loạn. Vốn dĩ, anh đâu muốn hành hạ Túc Kỳ đến sống dở chết dở như thế này. Nhưng anh không thể nào kìm chế nổi bản thân mỗi lần phóng thích, vô cùng cực khổ.
Túc Kỳ nằm im lặng trên giường, tay cắm dây truyền nước, ánh mắt thơ thẩn đau đáu nhìn ra bên ngoài.
Nghe tiếng cửa mở, cô vẫn không buồn trông ra, quay mặt làm ngơ.
Hoắc Kiến Trường đặt lên trên bàn tô cháo nóng, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Túc Kỳ, mãi mới cất tiếng nói:
- Cảm thấy... đỡ hơn chưa?
Túc Kỳ vẫn lặng thinh, coi như anh không hề tồn tại. Điều này làm Hoắc Kiến Trương rất khó chịu, xúc cảm lại tiếp tục tăng lên, thế nhưng anh đang cố gắng kìm chế.
Hoắc Kiến Trương vừa muốn chạm lên tay Túc Kỳ, cô lập tức đẩy mạnh anh ra, trừng mắt đe dọa:
- Đừng động vào người tôi!
Giờ phút này, Túc Kỳ cảm thấy vô cùng kinh tởm Hoắc Kiến Trương. Người đàn ông hai mặt cầm thú, vậy mà còn ra vẻ thanh tao, bày đặt quan tâm, chăm sóc cô lắm. Càng nghĩ, Túc Kỳ càng thêm chán ghét, nhếch môi cười nhạt đầy khinh bỉ.
- Em đang chọc điên tôi đấy!
Hoắc Kiến Trương trợn mắt cảnh cáo, nhưng ngay sau đó cố gắng hít thở sâu, dịu giọng lại. Sáng sớm hôm nay, anh đến gặp bác sĩ tâm lý riêng, hy vọng ông ta có thể bày ra phương án giúp anh kiểm soát hành động một cách tốt nhất. Chưa kịp trao đổi xong xuôi liền nhận được tin báo của Utan, làm Hoắc Kiến Trương vội vàng lao tới bệnh viện.
Trước lời cảnh cáo của anh, Túc Kỳ vẫn vô cùng bình tĩnh. Cô không còn khóc lóc cầu xin anh tha cho mình như những lần trước nữa. Ngược lại, tâm tính của Túc Kỳ đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô kéo chăn lên cao, chỉ tay vào hộp cháo Hoắc Kiến Trương để trên bàn, chế giễu nói:
- Đem đống cháo của anh đi đi! Tôi không muốn gặp anh!
- Túc Kỳ... Xin lỗi!
Hoắc Kiến Trương đột ngột nhẹ giọng, hai vành tai đỏ ửng, bối rối nói ra lời xin lỗi. Chưa khi nào anh tự trách bản thân mình như lúc này. Khiến Túc Kỳ phải chịu đau đớn, tất cả đều do anh mà ra.
Ngược lại, Túc Kỳ chợt phá lên cười ha hả. Cô có cảm giác lỗ tai không thông, nghiêng đầu hỏi lại lần nữa:
- Ô! Hoắc tiên sinh, anh vừa nói gì? Tôi nghe không rõ!
Hai bàn tay Hoắc Kiến Trương nắm lại thật chặt, bình tĩnh nhắc lại:
- Xin lỗi, Túc Kỳ! Chờ sau khi em khỏi bệnh, tôi sẽ để em đi!
Sắc mặt Túc Kỳ chợt thay đổi hẳn. Cô ngừng cười, đáy mắt thoang thoảng nét khinh bỉ thấy rõ, nản lòng thoái chí. Cô sớm đã không còn tin vào những lời Hoắc Kiến Trương nói nữa. Toàn là rác rưởi, là cặn bã. Đem cô ra làm trò đùa, dùng sự dịu dàng, ôn nhu của một người đàn ông bản lĩnh để lừa phỉnh cô ư? Thật đáng thương thay!
- Muốn tôi chấp nhận lời xin lỗi này?
Túc Kỳ nhìn thẳng vào mắt Hoắc Kiến Trương, cong môi hỏi lại.
Lẽ dĩ nhiên, Hoắc Kiến Trương rất mong nhận được sự tha thứ của cô. Những lời anh nói đều là thật, anh sẽ để cô đi, không bắt ép giữ Túc Kỳ lại bên mình nữa.
Hoắc Kiến Trương gật đầu xác nhận.
Nhưng nét mặt Túc Kỳ vẫn tỏ ý khinh thường, nhún vai đáp:
- Trừ khi anh tự rạch một đường lên tay, tôi mới chấp nhận lời xin lỗi này!
Lông mày Hoắc Kiến Trương nhếch lên, không tin vào những gì tại mình nghe thấy. Nếu bình thường, Hoắc Kiến Trương chắc chắn sẽ nổi điên mà lao lên bóp lấy cổ Túc Kỳ để hạ hỏa, nhưng giờ đây lại hoàn toàn khác.
Anh đứng dậy, tiến về phía ngăn kéo trong phòng bệnh, rút ra một con dao rọc giấy đã được để sẵn trong đó.
Túc Kỳ vẫn liếc mắt nhìn theo mọi chuyển động của Hoắc Kiến Trương, cẩn thận dò xét, đánh giá. Hoắc Kiến Trương mặt không cảm xúc, ngước mắt nhìn Túc Kỳ, sau đó chậm rãi đặt lưỡi dao, đem rạch lên lòng bàn tay phải.
Lưỡi dao sắc lẻm cứa đứt da thịt, máu tươi nhỏ tong tong, rơi vãi cả xuống đất. Vậy nhưng Hoắc Kiến Trương vẫn khá bình tĩnh, chỉ cảm thấy hơi nhói một chút mà thôi.
Hành động này của anh thoáng làm Túc Kỳ cảm thấy ngạc nhiên. Cô chỉ là nói miệng, nhưng không ngờ Hoắc Kiến Trương lại làm
thật.
- Em vừa ý chưa?
Hoắc Kiến Trương nhàn nhạt cất tiếng hỏi, sau đó, đem con dao dính máu ném vào trong sọt rác. Túc Kỳ im lặng, môi mím lại thật chặt, trong lòng tràn ngập suy nghĩ phức tạp vô cùng. Đáp lại sự mong chờ của anh, cô chỉ lẳng lặng lên tiếng:
- Đừng hòng! Với tôi, anh không đủ nhân cách để có thể thốt ra lời xin lỗi!
Không gian xung quanh Hoắc Kiến Trương như sụp đổ. Cuối cùng, cô vẫn đầu chịu tha thứ cho anh. Chung quy lại, Túc Kỳ đã hận Hoắc Kiến Trương đến mức không thể quay đầu được nữa.
Anh xoay người bước ra phía cửa, tấm lưng cao lớn, vững chãi thường ngày mang ngập nét cô đơn, dịu giọng nhắc nhở cô:
- Cảm thấy chỗ nào không khỏe thì gọi Utan!
- Đứng lại!
Túc Kỳ bất ngờ lên tiếng gọi. Hoắc Kiến Trường có chút hy vọng, vội vã quay đầu nhìn cô. Anh những tưởng Túc Kỳ sẽ tha lỗi cho anh, bỏ qua hết thảy những gì anh đã làm cô đau đớn. Nhưng càng hy vọng mong chờ, Hoắc Kiến Trương lại càng thất vọng thảm hại.
Chờ đón anh lúc này chính là hộp cháo nóng anh đem theo tới đây, bị Túc Kỳ cầm lên, trực tiếp ném thẳng vào mặt. Trên người Hoắc Kiến Trương đầu đâu cũng là cháo, dính cả lên trên tóc anh. Cơ thể Hoắc Kiến Trương căng cứng, gương mặt lập tức tái mét. Bàn chân anh tê dại, kinh ngạc thốt không lên lời.
Một sự tức giận đỉnh điểm nhanh chóng xâm lấn toàn bộ tứ chi Hoắc Kiến Trương. Anh tháo cà vạt, nổi điên lao lên trước mặt Túc Kỳ, dùng tay tóm lấy cổ áo cô, ép Túc Kỳ phải nhìn thẳng vào mắt anh:
- Vương Túc Kỳ, có tin tôi sẽ quẳng cô từ đây xuống đất không hả?
Hơi thở nóng ran của Hoắc Kiến Trương phải lên da mặt Túc Kỳ, ánh mắt sắc lạnh như chứa ngàn con dao găm kia sắp sửa đâm chết cô một cách dễ dàng.
- Xin mời!
Khóe môi Túc Kỳ nhếch lên đầy thách thức.
- Chậc! Hoắc Kiến Trường, nào, giết tôi đi! Tôi thách anh đấy!
Gân xanh trên tay Hoắc Kiến Trường đã nổi cuồn cuộn. Anh điên cuồng giơ cao nắm đấm, nhưng cuối cùng lại đau khổ thu tay về, không kìm chế nổi liền đấm thật mạnh lên bức tường trắng.
Rắc!
Cú đấm khủng khiếp làm sơn tường lập tức rạn nứt, tiếng xương gãy vang lên nặng nề, làm Túc Kỳ hết nhìn Hoắc Kiến Trương lại nhìn bàn tay anh, một cảm giác sững sờ xen lẫn đau nhói lan dần trong con người cô.
Toàn bộ năm đốt ngón tay phải của Hoắc Kiến Trường đều gãy đôi, máu đỏ từ vết cứa trên tay ngẩm cả lên tường.
- Hoắc Kiến Trường, tôi thực sự không hiểu, anh bây giờ có phải là anh của bốn ngày trước hay không? Hả? Anh trả lời tôi đi!
Túc Kỳ ôm mặt khóc, tiếng gào lớn vang vọng phòng bệnh, cửa nát toàn bộ cảm xúc lẫn lộn của cả anh và cô lúc này. Cho đến tận thời điểm hiện tại, Túc Kỳ vẫn không tin Hoắc Kiến Trương lại có thể dễ dàng thay đổi tâm tính đến như thế. Trong lòng cô vốn dĩ đang dần tha thứ cho anh rồi cơ mà?