Anh... anh đừng ép người quá đáng! Tôi chỉ quỳ trước hai người, người thứ nhất là cha, người thứ hai là mẹ của tôi!
Túc Kỳ giãy nảy, kéo chăn che lấy cơ thể trần trụi, uất ức mắng nhiếc. Hoắc Kiến Trương càng thêm khinh miệt, nhún vai nói thẳng:
- Tùy cô! Vậy thì hãy ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi mà phục vụ!
Dứt lời, Hoắc Kiến Trương lao tới, giằng lấy chiếc chăn che đậy trên người Túc Kỳ. Hành động của anh vô cùng hung hăng. Âu cũng phải, bởi đường đường là một con người có quyền có thế như Hoắc Kiến Trương lại mới chỉ quan hệ nam nữ duy nhất một lần. Chính là lần đầu tiên cưỡng ép Túc Kỳ ở trong trại giam. Mặc dù Huệ Phi là hôn thê của anh, nhưng ngay cả nụ hôn đầu hai người cũng chưa trao cho nhau.
Bản tính cấm dục quy kết cho anh cũng đúng. Mỹ nữ dâng đến tận miệng, dù có lột sạch đồ đứng trước mặt anh, Hoắc Kiến Trương cũng đều không có hứng. Thế mà vừa gặp lại người phụ nữ xấu xa này, dục vọng trong người anh đã sôi sục mãnh liệt.
Túc Kỳ bị anh đè chặt cứng dưới thân, hai bàn tay mềm mại quơ quào loạn xạ. Còn Hoắc Kiến Trương giống như con hổ đói, cứ thế vày vò hai bầu ngực căng tròn của cô, đến nỗi làn da trắng nõn đỏ ửng lên, in hằn những dấu tay gân guốc.
Sau một hồi ép hôn triền miên khiến bờ môi căng tròn của Túc Kỳ sưng đỏ, Hoắc Kiến Trương dùng hai ngón tay, giơ lên trước mặt cô đe dọa:
- Ngón tay nhiều xương, chắc chắn sẽ rất đau!
Túc Kỳ sợ hãi, lắc đầu lia lịa. Khi trước, cô đã bị anh chơi đùa tới chảy máu, lần này cô sẽ chết vì đau đớn mất. Trong lúc Hoắc Kiến Trương bắt đầu chạm tay xuống phía dưới, Túc Kỳ lấy hết can đảm, chộp lấy bình hoa đặt trên bàn ngủ, dùng lực đập thật mạnh lên đầu Hoắc Kiến Trương.
Choang! . Truyện Phương Tây
Bình hoa vỡ tan, từng mảnh sắc cứa lên da đầu đối phương, máu đỏ bắt đầu nhỏ xuống, rơi cả lên cơ thể trần trụi của Túc Kỳ nằm ở phía dưới.
Túc Kỳ nhân lúc Hoắc Kiến Trương đờ đẫn, co chân đạp mạnh lên bụng anh, sau đó thừa cơ toan nhảy xuống giường.
- Cô dám đánh tôi? Tiện nhân!
Hoắc Kiến Trương gằn giọng quát lớn, không màng đau đớn trên đỉnh đầu, tóm lấy hai chân Túc Kỳ kéo ngược trở lại.
- Aaa... Hoắc Kiến Trương, tôi căm hận anh!
Để trừng phạt cô, Hoắc Kiến Trương tàn bạo dang rộng hai chân Túc Kỳ, sau đó trực tiếp đâm thẳng vào trong người cô từ phía sau. Túc Kỳ đau đớn gồng lưng la hét, nhưng người đàn ông hung bạo kia vẫn liên tục luận động trên thân cô. Mỗi một lần tấn công, Hoắc Kiến Trương đều dùng lực mạnh nhất có thể. Anh với tay tóm lấy thắt lưng của mình, độc ác quật lên tấm lưng thon thả của cô, miệng không ngừng chửi rửa:
- Loại đàn bà như cô, có chết trăm ngàn lần cũng xứng đáng!
Túc Kỳ bị anh xoay trong đủ mọi tư thế, khổ sở khóc nấc lên từng hồi. Gương mặt hoàn hảo không góc chết của Hoắc Kiến Trương dính máu, càng khiến anh trở nên hung bạo hơn.
Đau!
Đau quá!
Túc Kỳ thở thoi thóp, không còn sức chống đối. Hoắc Kiến Trương hành hạ cơ thể mỏng manh của cô hết lần này tới lần khác, đến khi anh gầm lên một tiếng hả hê, mới rời khỏi người cô.
Lúc này cũng đã là bốn tiếng đồng hồ sau.
Chân tay Túc Kỳ run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra ướt đầm. Cô nằm im trên giường, khắp nơi đâu đâu cũng là những dấu vết xanh tím, còn có cả đường thắt lưng quật xuống đau rát.
Hoắc Kiến Trương mặc lại quần áo, lại trở thành người đàn ông lãnh đạm như vẻ bề ngoài mà anh luôn thể hiện trước công chúng. Nếu chỉ nhìn qua, không ai có thể biết đằng sau con người này lại sở hữu thú tính tàn bạo tới như thế.
- Vương Túc Kỳ, cô hãy nhìn xem, đây là gì?
Nghe tiếng gọi, Túc Kỳ mơ màng hé mắt, bờ môi khô đã tái đi, mấp máy không nói lên lời.
Cô chỉ có thể trông thấy, Hoắc Kiển Trương bước đến bên bàn trang điểm của cô, sau đó lôi ra một chiếc máy quay phim mini được gắn bí mật. Túc Kỳ dùng hết sức bình sinh, chồm người về phía anh, căm hận nguyền rủa:
- Hoắc Kiến Trương khốn khiếp! Mau trả lại cho tôi!
Tuy nhiên, vì cô quá yếu, hai chân không đứng vững liền ngã chúi xuống dưới đất. Nhìn bộ dạng thảm thương của Túc Kỳ, Hoắc Kiến Trương bèn nở nụ cười đầy sảng khoái. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đưa tay tách rộng hai đùi thon dài, liếc mắt nhìn xuống chỗ đó.
- Sưng rồi cơ à? Chậc... chậc... Thật đáng thương!