Khương tổng, cô gái này là?
Vệ sĩ riêng của Khương Vĩ Thành chợt cảm thấy tò mò khi ông chủ đột nhiên lại bế về một cô gái lạ hoắc, áo váy thiếu vải, chỉ mặc áσ ɭóŧ và váy ngắn, khắp người chi chít vết thương. Nhất là bắp chân cô còn đang chảy máu do đạn bắn, nhìn vô cùng thương cảm.
Khương Vĩ Thành đặt Túc Kỳ nằm trên đùi mình, lại cẩn thận cởϊ áσ vest mặc lên cho cô. Trong tư thế mờ ám, một tay anh đỡ Túc Kỳ, tay còn lại chống cằm, yên lặng quan sát cô gái nhỏ này một cách rất chăm chú.
Nghe vệ sĩ hỏi, Khương Vĩ Thành chỉ lắc đầu, đăm chiêu đáp:
- Cứu được cô ấy ở trong rừng. Nhìn qua thì có vẻ cô gái này cũng là người gốc Vân!
Bàn tay dài trắng nõn của Khương Vĩ Thành nhẹ nhàng ve vuốt vài lọn tóc nhỏ bết dính trên má Túc Kỳ, để gương mặt của cô trở nên thanh thoát hơn.
Phải nói thế nào nhỉ? Cô gái này rất đẹp, thực sự rất đẹp. Tuy mặt mũi dính đầy đất cát nhưng vẫn không thể nào che giấu nổi từng đường nét hoàn mỹ hiếm có.
- Tiêu Dực, ném cho tôi chiếc khăn!
Tiêu Dực nghe gọi, vội vàng rút từ trong túi áo một chiếc khăn mùi soa mỏng, cung kính đưa cho Khương Vĩ Thành. Đến khi trông thấy Khương Vĩ Thành dùng khăn, dịu dàng lau những vết bẩn trên mặt cho Túc Kỳ, anh ta không khỏi kinh ngạc.
Gì vậy chứ? Khương tổng nổi tiếng lạnh lùng, không bao giờ thèm động tới nữ sắc của họ đây ư?
Tiêu Dực thầm nhủ, nhất định khi trở về phải loan tin đặc biệt này cho tất cả mọi người nghe mới được. Nhưng ý nghĩ vụиɠ ŧяộʍ kia vừa mới lấp ló được một chút, Khương Vĩ Thành đã đọc thấu được hết. Anh chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Cậu thừa biết ăn nói tùy tiện khi chưa được tôi cho phép sẽ nhận được kết cục gì chứ?
Tiêu Dực âm thầm nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa, không dám nghĩ thêm gì nữa.
…
- Túc Kỳ! Túc Kỳ của anh!
Hoắc Kiến Trương bủn rủn nhìn hàng loạt thi thể chết thảm nằm la liệt trên đất, máu tươi ướt đẫm cả một khoảng rộng. Dù cho anh có lục tung toàn bộ cả khu vực này lên nhưng tung tích của Túc Kỳ vẫn biệt tăm biệt tích.
Chưa khi nào Hoắc Kiến Trương cảm thấy sợ hãi và yếu đuối như thế này. Thị giác của anh đã mờ hẳn đi, đâu đâu cũng thấy bóng hình Túc Kỳ phảng phất xung quanh. Cứ mỗi lần Hoắc Kiến Trương muốn chạm tới, cô lại lạnh lùng quay đi mất.
Hứa Vũ Lăng muốn chạy lên đỡ lấy chủ nhân, nhưng liền bị Quảng Doanh kéo tay ngăn lại. Thân hình to lớn của Hoắc Kiến Trương đứng đờ đẫn một mình, linh hồn đang bị rút cạn.
Không tìm thấy Túc Kỳ chẳng khác nào ông trời tước đoạt đi toàn bộ sự sống của anh. Hai đầu gối chân mềm nhũn, không còn đủ lực để đỡ lấy cả cơ thể đang chết dần, chết mòn nữa. Hoắc Kiến Trương ngã phịch xuống dưới đất, đôi mắt đỏ hoe. ngôn tình ngược
- Tôi không yêu Túc Kỳ!
Đột nhiên, Hoắc Kiến Trương lên tiếng.
Mọi người im phăng phắc, chỉ biết cúi đầu lắng nghe. Đây cũng là lần đầu tiên họ trông thấy Thượng tướng của mình rơi vào tình cảnh trớ trêu như thế này. Thường ngày, Hoắc Kiến Trương lãnh khốc, tàn bạo, sẵn sàng đấm cả Quân Dư Sinh trước mặt bao người chỉ vì không vừa ý. Bây giờ anh lại bi lụy như thế, đâu có giống tác phong độc đoán mọi khi.
Hoắc Kiến Trương vẫn quỳ phục trên đất, nhếch môi cười hả hê:
- Haaa! Ông đây không yêu Túc Kỳ! Túc Kỳ chẳng là cái quái gì cả!
Tách… tách… tách…
Một vài giọt nước từ đâu nhỏ xuống lòng bàn tay anh.
Hoắc Kiến Trương ngửa cổ nhìn lên bầu trời cao xanh thăm thẳm, thờ ơ hỏi một câu thừa thãi:
- Mưa rồi à?
- Không ạ! Trời đang nắng to mà Thượng tướng!
Hứa Vũ Lăng vội vàng đáp lại.
Đến lúc này, Hoắc Kiến Trương mới nhìn xuống lòng bàn tay mình, phát hiện nước vẫn không ngừng chảy, rơi ra từ khuôn mặt tuấn mỹ giờ đây đã trắng bệch của anh.
Anh khóc vì Túc Kỳ ư?
Hoắc Kiến Trương không tin. Anh đưa tay lau sạch nước mắt, nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy ra ồ ạt, đến nỗi đất bẩn dính đầy vào mặt. Vì đi chân đất, lòng bàn chân anh đã bị sỏi đá cứa chi chít đến mức chảy máu. Anh cũng không trụ nổi nữa rồi.
- Thượng tướng, Thượng tướng!
Mọi người vội vàng chạy tới, đỡ lấy thân ảnh đáng thương đổ gục xuống đất trước mặt. Hoắc Kiến Trương vì sốc nặng mà ngất đi, sức khỏe cũng dần dần suy kiệt, nhìn anh tiều tụy đi nhiều.
Khi Hoắc Kiến Trương tỉnh lại đã là ba giờ chiều. Anh nằm trên giường bệnh, đứng bên cạnh là bác sĩ Elisa cùng Quảng Doanh, Hứa Vũ Lăng và Quân Dư Sinh.
Bác sĩ Elisa đang điều chỉnh lại các bình truyền dịch của anh, cẩn thận thêm vào đó những loại thuốc bổ dưỡng hồi sức khác.
Khụ… khụ…
Hoắc Kiến Trương ho khan vài tiếng, da mặt trắng bệch chẳng còn chút sức sống, đôi mắt tinh anh thường ngày lúc này đã trở nên đờ đẫn. Anh run run đưa tay về phía Hứa Vũ Lăng, mấp máy môi hỏi:
- Túc… Túc Kỳ, vẫn chưa tìm thấy Túc Kỳ sao?
Câu trả lời chờ đợi anh chỉ là sự im lặng. Quân Dư Sinh thở dài, dạo gần đây đầu óc ông sắp nổ tung đến nơi. Nay Hoắc Kiến Trương gặp phải đại họa này, đều là lỗi do ông cả.
Bác sĩ Elisa đang mải mê điều chỉnh lượng thuốc, nghe Hoắc Kiến Trương nhắc tới Túc Kỳ, sắc mặt bà có chút thay đổi. Túc Kỳ đã nhờ bà giữ bí mật giúp mình, nhưng hiện tại cô đang gặp nạn, bà không thể làm ngơ.
- Thượng tướng, tôi muốn nói chuyện này với ngài!
Hoắc Kiến Trương đờ đẫn nhìn bà, gật nhẹ đầu ra hiệu.
Bác sĩ Elisa hít thở sâu, mở miệng nói một lèo:
- Hôm trước tôi đã khám qua cho Hoắc phu nhân. Cô ấy không phải bị đau dạ dày, hay do ăn uống linh tinh dẫn đến hiện tượng nôn mửa. Thực chất, Hoắc phu nhân đã mang thai. Thai nhi làm ổ trong bụng mẹ thành công được hai tuần rồi. Thượng tướng, chúc mừng ngài!
- Cái… cái gì?
Tất cả mọi người đều đồng loạt kêu lên kinh ngạc.
Hoắc Kiến Trương ngồi bật dậy, trợn tròn mắt nhìn bác sĩ Elisa chằm chằm. Khi được anh hỏi, Túc Kỳ chỉ nói mình bị đau dạ dày, rồi vội vàng lảng tránh sang chuyện khác. Vậy ra, cô ấy giấu anh!
Ngộ nhỡ hai mẹ con xảy ra chuyện gì bất trắc, quãng đời còn lại Hoắc Kiến Trương phải sống sao?
Anh chống tay phải, đẩy người muốn bò dậy, nhưng đột nhiên lồng ngực co thắt cực mạnh. Lại là thứ cảm giác đau buốt như khi ở vườn hoa lúc trước.
Hoắc Kiến Trương gục người, nôn khan, lòng bàn tay lập tức dính đầy máu đỏ…