Nghe được những lời này, nét mặt Lăng Thiên hơi ngưng lại một lúc.
Sau đó liền nhanh phải khôi phục trạng thái ban đầu.
Trong lòng hắn hơi nghi hoặc, “ Nàng hẳn không phải là người dễ tin đi!“.
Hơn nữa nghe giọng điệu này của nàng còn nghe đâu chút tự tin.
Hắn thật tò mò nga, rốt cuộc là thù lao gì.
Nghĩ không ra liền hỏi đi.
- “ Ngữ khí rất tự tin. Ta tự hỏi, ngươi lấy đâu ra tự tin vậy?” Hắn nhìn nàng hỏi.
- “ Không... Ta không tự tin mà là chắc chắn “. Lam chi đáp lại.
Lăng Thiên nghe vậy nhịn không được trìu trìu khóe miêngn của minh.
Lam sao hắn lại cảm nhận được trong lời nói đó có cảm giác lạnh sống lưng đâu.
- “ Thật tò mò về thù lao ngươi nói..nga “. Hắn hứng thú nói.
Lam Chi cười, nói:
- “ Muốn biết?“.
Hắn khẽ gật đầu:
- “ Ân “ Nhẹ một tiếng, biểu thị đúng ý muốn của hắn.
Lam Chi cất cao giọng:
- “ Nga là...”
Câu kế tiếp chưa kịp nói ra khỏi miệng, đột nhiên từ bên trái nàng vọt tới một chỉ nhị đuôi hồ ly với long mao trắng buốt như tuyết sơn vĩnh cửu tô điểm trên tuyết sơn ấy là đôi mắt ánh kim sáng hoắc.
Nét mặt Lăng Thiên hơi tối tối, bình sinh hắn ghét nhất hai điều. Mà điều thứ nhất chính là chuyên hắn đang hứng thú nếu bị cắt đoạn hắn sẽ không cao hứng .
Tay thon dài khé chạm vào dây đàn, một đao thanh âm từ thân đàn toát ra.
Biến thành một đoàn ánh sáng thuần khiết bạch quang, ánh sáng đó tỏa ra về phía Lam chi theo một độ cong hoàng mĩ quyét từ trái qua phải.
- “ Phịch...”
Bạch quang chạm đến nhị đuôi hồ ly, trực tiếp cấp cho mặt chỉ hồ ly đó một vé hỏi thăm mặt đất cách đó không xa.
Tại lúc Lăng thiên ra tay, Lam chi sắc mặt đại biến.
Muốn ra tay ngăn cản lại không nhanh bằng đạo công kích của hắn.
Ngay lúc nàng đang muốn kiểm tra lại xem có tính chỉ nhị đuôi hồ ly đó trong nhiệm vụ lần này hay không.
Nếu thật có tính, vậy xin lỗi!
Hôm nay tỷ tỷ đây muốn đại khai sát giới.
Ý thức vừa xông đến bảng xác nhận nhiệm vụ thì thấy:
Số con hồ ly là (1/10).
Không tính chỉ vừa nãy.
Đang lúc nàng khố hiểu thời điểm, nhị đuôi hồ ly kia quằn quại trên mặt đất không lâu sau đó liền hóa thành điểm điểm sắc đỏ tiêu tán trong không khí.
- “ Phân Thân “...
Lam Chi nhíu nhíu chân mày nhẹ thanh âm nói.
Mà Lăng Thiên nghe thấy nàng nói thời điểm, không tự chủ được liếc nhìn nàng một cái.
“ Nàng ta từng tuổi này vậy mà lại biết đến chiêu thức đó. Thật là không cân xứng...“.
Bất quá cũng là, nữ chủ nhân của Nguyệt Dạ phiến làm sao lại không có khả năng.
Cảm giác được Lăng thiên nhìn chính mình, Lam Chi lại cho rằng hắn là đang ở tò mò vấn đề kia nàng hảo ý cho hắn biết:
- “ Mạng ngươi a!“.
- “ Ngạch “... Lăng Thiên hiện tại mắt đầy mặt hắc tuyến.
“ Mạng hắn, thù lao là mạng hắn? Từ trước tới giờ chưa có ai gan to tới nỗi nói với hắn như vậy “.
“ Hảo cho một nữ nhân, gan cũng quá đại đi!”
- “ Vì cái gì?“. Lăng Thiên hỏi.
Lam Chi chưa kịp lên tiếng, từ phía xa xa kia.
Một đoàn bóng đen xuất hiện. Dưới ánh trắng lồ rõ sát khí bừng bừng.
Trong Lam Chi than thâm “ Lại đến thêm một đoàn phân thân nữa.
Hồ ly a hồ ly, ngươi ngoài xài phân thân ra rốt cuộc còn gì nữa không “.
Mà Lăng Thiên nhất sắc mặt khỏi nhìn, hắn hiện tại thật là phi thường không cao hứng.
Mà đoàn hồ ly đó con nào con nấy giống nhau như đúc cùng bộ dáng với chỉ hồ ly khi nãy.
Ánh mắt bọn chúng nhìn về phía Lăng Thiên, ai oán che không giấu được thù hận.
Tựa hồ nó vẫn còn kí ức lúc trước.
Lam Chi nhịn không được buông lời châm chọc:
- “ Kìa , sao ta càng nhìn càng thấy ánh mắt kia thâm tình đạt ý với ngươi đâu Lăng Thiên.
Xem ra ngươi và chỉ nhị đuôi hồ ly kia cũng có duyên nha.
Thật không nghĩ tới nhân gia không bị ngươi đánh chết tiếp tục theo đuôi.
Ta là bị ngươi luyên lụy...nga.
Ta thật đáng thương!