Hắn bước xuống lưng thần long, bước đi nhẹ nhàng nhưng lại không mất phần dứt khoát. Hắn đã cất đàn cầm vào trong không gian... tà áo mỏng nhẹ đỏ hồng tung bay, để lọ bên trong một hắc y đen bóng với hình rồng vàng óng bay lượn. Hắn vừa đi vừa cười, một nụ cười tà mị mắt hắn ôn nhu nhìn về phía Lam Chi. Hắn đi về phía nàng, mắt không rời nàng dù chỉ một giây một phút. Vừa đi đến bên nàng, mặt đối diện với nàng, tất cả thành viên bang Huyết Vuơng chắp tay kính cẩn mà cúi xuống trăm người chung lời khí thế oai nghiêm như một vị vua được dân chúng sùng bái:
-”Tham kiến bang chủ... bang chủ vạn phúc thiên an “
Quân Ly - Hắn chỉ đơn giản liếc qua một hồi rồi tùy tiện phất tay....” phật...” tiếng tà áo mạnh mẽ va vào nhau. Sau đó hắn lại qiay lại nhìn ngắm tiểu Tự nhiên của hắn... Mọi người đều ngẩng mặt dậy thu lại tay, đứng hiên ngang, có lẽ bởi vì chỗ dựa của bọn họ tới rồi ai boss bang ở đây bọn họ không để cho ai ức hiếp người trong bang mình càng không để cho người trong bang bọn họ không có khí phách.
-” Hàn Quân Ly...” Lam Chi trợn mặt lên mà hét lớn đối diện ngay mặt của Hàn Quân Ly.
Hàn Quân Ly nghe thế cũng không tỏ ra khó chịu gì cả, bất ngờ hơn chính là hắn lại ôn nhu cười với nàng.. còn mặt dày vô sỉ mà đáp lại nàng:
-” Có... Tự nhiên, nàng gọi ta”
A.... a... Hắn của thực chọc tức chết ta rồi. Lam Chi vẫn giữ nguyên tư thế đó đăm đăm mà nhìn vào mắt Hàn Quân Ly, ánh mắt sắc như dao, Lam Chi giận dữ nói:
-” Ngươi định nhìn ta đến khi nào “ Dung mạo nàng đẹp, khiến người khác ngước nhìn ngưỡng mộ nàng biết hơn nữa còn phi thường tự hào phi thường hãnh diện.. nhưng không biết tại sao khi bắt gặp ánh mắt Hàn Quân Ly nhìn nàng, thì mặt nàng tự nhiên nóng ran có chút mất tự nhiên.. cho nên nàng nàng rất khó chịu khi Hàn Quân Ly nhìn nàng chăm chú như vậy.
Hàn Quân Ly nhìn thấy bộ dạng e thẹn của Lam Chi lại cảm thấy vô cùng thoải mái, điều đó chứng tỏ trong lòng Lam Chi có hắn chẳng qua nàng vẫn chưa nhận ra mà thôi. Tiểu tự nhiên của hắn khi giân dữ trong thật đáng yêu, hắn quả thực muốn dừng lại nói chuyện chính với nàng nhưng lại bị bộ dạng manh ngốc này của nàng kích thích, hắn giả bộ ngay thơ mà nói:
-” Ta có nhìn nàng sao.....Tiểu Tự nhiên nàng có phải thích ta rồi không, mong chờ bản tôn nhìn nàng?”
Lam Chi nghe vậy đúng là tức đến học máu... nào khỉ nàng thích hắn.. là hắn cứ chăm chú nhìn nàng qua câu nói của hắn lại thành ra nàng thích hắn... Lam Chi mặt đã đỏ lên... nàng hét lớn:
-” Hàn Quân Ly.... Ngươi bỉ ổi “.Tự dưng nàng cau mặt lại.... sắc mặt trở nên có chút trắng bệch, nói được hết câu nàng lảo đảo...
Hàn Quân Ly thấy vậy đỡ lý nàng, một tay hắn luồn qua eo nàng ôm chặt lấy nàng nhẹ nhàng kéo người của nàng vào lồng ngực của hắn một tay áp sát vò lòng bàn tay của nàng...... Hắn cau mày, lấy đôi mắt tìm nhạt hiện lên tia thuơng tiếc kèm theo lo lắng liếc xuống dưới nơi lồng ngực của hắn.. một khuôn mặt mĩ lệ đang cau mày trong đau đớn.