Bởi vì công việc chưa thuyên chuyển đến đây, anh chỉ có thể một mình ngồi
xe buýt đi vòng quanh trong thành phố không có mục đích. Anh đi qua khu
lão thành phía tây, đi qua con sông bị bỏ hoang vì ô nhiễm công nghiệp,
nhìn thấy chất thải xưởng thuộc da trôi trên nước như thi thể, chật kín
tắc nghẽn dòng sông. Anh xuống xe ở trạm gần đó, đi về phía dãy nhà cũ
đang được tháo dỡ bên kia bờ sông. Mấy tên côn đồ vô công rỗi nghề đang
đi dạo ở trong công trường, ánh mắt nhìn anh mang theo vài phần khiêu
khích, giống như là sự khinh bỉ phát ra từ nội tâm đối với người đàn ông ăn nho nhã mặc lịch sự này. Ánh mắt anh nhìn thẳng về khu dân cư cũ kỹ
kia, tất cả trong tầm mắt đều là nơi ký ức tràn ngập tiếng cười trùng
lắp vào nhau tạo nên một kiểu đối lập chán nản.
Đây là căn nhà anh đã ở hơn mười năm trước khi tốt nghiệp trung học. Từ lúc còn rất nhỏ cha mẹ gây dựng thành công sự nghiệp, bọn họ đã chuyển đến
đây, ở tại lầu sáu. Dù rằng hơn hai trăm mét vuông, ở giữa từng có một
mảnh vườn hoa rất lớn, nhưng vẫn phải đi lên cầu thang. Anh nhớ được thể lực cha mình không tốt, sau khi leo lên thang lầu này luôn sẽ mệt đến
thở hồng hộc, thường xuyên bị mẹ anh trách móc rèn luyện quá vô dụng.
Sau đó lên trung học, anh có bạn gái, cô bé kia cũng rất ghét thang lầu
nhà anh, lý do là "thang lầu quá rộng đường phải đi quá nhiều." Sau đó
cô sẽ chơi đểu như trẻ con nhảy lên lưng anh, bắt anh phải cõng cô đi.
Lúc đó anh còn là một thằng nhóc thích hờn dỗi, ngoài miệng thường xuyên nói thân thể cô quá yếu như mẹ trách móc cha, nhưng lại đặc biệt quyến
luyến cánh tay cô ôm vào cổ mình. Mãi mãi sẽ không bao giờ quên hai cánh tay đó ấm áp, mềm mại luôn dính lấy anh. Đó là tình yêu đầu tiên của
anh, là lần đầu tiên anh trao hết lòng yêu một cô gái.
Hôm nay anh đã là người chín chắn, đã quên mất cảm giác dốc hết tất cả
nhiệt tình trao hết cho một người. Kể từ mấy tháng trước khi tập đoàn
Hoàng Thiên xảy ra một sự kiện lớn, từ trước đến nay anh vẫn giữ liên
lạc thư từ với cô. Cách thức trao đổi xa lạ mà lịch sự như vậy khiến anh càng thêm xác định sau khi con người hoàn toàn trưởng thành quả thật sẽ từ từ mất đi khả năng yêu người khác. Lúc nhỏ bọn họ rất ngốc, bởi vì
còn trẻ không biết cảm giác buồn lo, cho nên luôn thích làm bản thân trở nên rất khổ sở, biến đổi cách chứng minh mình yêu đối phương có thể đến sông cạn đá mòn. Lúc ấy bọn họ giản đơn như thế, thế cho nên không nhìn ra nhiều năm sau hai bên sẽ biến thành quan hệ bây giờ.
Hóa ra quan hệ hai người sau chia tay là hiểu rõ hơn người lạ và xa lạ hơn bạn bè.
Anh nắm chặt chìa khóa trong túi áo khoác, đi đến cửa nhà, muốn mở cửa
phòng lại bị một hòm thư bị nhét đầy cướp lấy sự chú ý. Anh đổi một
chiếc chìa khóa nho nhỏ, đi đến mở hòm thư đã rỉ sét ố vàng ra. Hơn trăm tấm bưu thiếp bên trong rớt ra ngoài, rơi ào ào xuống đầy đất.
Trên tấm bưu thiếp còn lại kẹt trong hòm thư có bức vẽ quen thuộc: Cây ô liu xanh đậm trong núi rừng, ngõ nhỏ đầy nghẹt căn nhà màu trắng kéo dài
đến cuối tầm mắt, một ông già Tây Ban Nha chống gậy đi ra từ một căn nhà nhỏ, sơn dương tuyết trắng chạy khắp ngõ nhỏ thật dài này. Góc dưới bên phải tấm bưu thiếp có viết tên nơi này -- Mijas.
Anh hơi ngạc nhiên lật bưu thiếp lại, sau đó thấy được mực nước màu xanh viết đầy sau bưu thiếp:
Hi Thành, hiện tại em đang ở "phố núi màu trắng" Mijas tại Tây Ban Nha,
đang lấy cảnh chung với đoàn phim trong một bộ phim mới của em "Thành
Thời Gian Barcelona". Tình tiết bộ phim này em đã viết cho anh ở
Gibraltar, anh nhớ phải nghiêm túc xem nhé. Rất thích thị trấn nhỏ này,
thật không tin được Châu Âu cũng sẽ có một dân tộc phong tình bồng lai
tiên cảnh như vậy. Hơn nữa, màu sắc chủ đạo của nó là màu trắng. Mỗi lần thấy màu trắng, bao giờ em cũng nhớ đến anh. Thấy tuyết cũng sẽ nhớ đến anh. Bởi vì ở trong lòng em, anh là màu trắng. Lúc ở bên cạnh em là như thế, sau khi rời khỏi em lại càng như thế.
Không có ký tên. So sánh với mạng nhện góc trần nhà, bình hoa và hoa vải bám
đầy bụi nơi góc tường, cùng với tất cả bưu thiếp ố vàng khác đầy cả đất
thì tấm bưu thiếp này rất mới. Anh ngồi xổm xuống, ngẫu nhiên lật một
tấm bưu thiếp có dấu bưu kiện thời gian là mười năm trước. Chữ viết rất
ngoáy, vệt nước đã khô phía trên đã xóa nhòa một vài chữ, có vẻ như được viết trong tình trạng tâm tình không ổn định: Anh nói trên
thế giới này có thiên đường hay không? Nếu như em cũng chết đi, có phải
có thể lập tức gặp lại anh không? Nhất định anh đang chê cười em đúng
không? Bởi vì nếu như em chết chỉ phải xuống địa ngục. Anh là tên đàn
ông không có trách nhiệm!! Cứ thế anh chết đi bỏ lại em, muốn sau này cả đời em cứ cô đơn như vậy sao! Cố Hi Thành, em nói cho anh biết, anh đã
vô tình thì em cũng vô nghĩa. Anh xem đi, chỉ cần thời gian một năm em
sẽ quên anh, dù sao em vốn không phải là cô gái tốt gì!
Bưu thiếp tám năm trước là như vậy:
Hi Thành, hiện tại em đang ở dưới chân Lạc Sơn Đại Phật(1) nè, đoán xem em ở đây làm gì. Bingo! Đi du lịch! Anh không biết Đại
Phật ở Lạc Sơn rất rất lớn nhé, chúng ta có thể mở bàn chơi mạt chược ở
ngón chân của ngài đó. Em cảm thấy ở đây thật tốt, phải biết rằng nơi
đây chính là hoa nở mỗi độ xuân về, ánh nắng tươi sáng... Đúng rồi, em
đang yêu. Bây giờ không phải anh rất hối hận đã vì đã rời xa em chứ
hahaha, hối hận cũng vô ích, bởi vì em đã là bạn gái của người khác.
Thật xin lỗi nhé Hi Thành, em không yêu anh nữa, ai bảo anh tuyệt tình
như vậy. Nhưng em sẽ không quên anh, yên tâm đi.
^_^
(1) Lạc Sơn Đại Phật (tiếng Trung giản thể: 乐山大佛, phồn thể: 樂山大佛, bính âm: Lèshān Dàfó), còn gọi là Lăng Vân Đại Phật hay Gia Định Đại Phật, là tượng Phật bằng đá cao nhất thế giới. Bức tượng Phật Di Lặc này được tạc vào vách đá Thê Loan của núi Lăng Vân, nằm ở chỗ hợp lưu của ba con sông là Mân Giang, Đại Độ và Thanh Y ở miền nam tỉnh Tứ Xuyên của Trung Quốc, cách địa cấp thị Lạc Sơn khoảng 3 km về phía đông. Bức tượng đá đối mặt với Nga Mi sơn, và dòng sông chảy dưới chân của Phật.
Anh lại ngẫu nhiên tìm một tấm bưu thiếp bảy năm trước:
Thất tình rồi, bị đá rồi. Đối phương chê công việc em thời gian quá ít,
không có thời gian ở bên anh ta. Đây cũng là chuyện không có cách nào,
quả thật em rất bận. Hiện tại đàn ông sao lại cảm giác như bé trai chưa
dứt sữa vậy chứ. Cho nên em và mấy chị em chạy đến HongKong mua sắm, ở
đây cũng còn phải viết bưu thiếp cho anh. Anh nói em bận, thật ra thì em cũng thật đủ rảnh rỗi. Anh nói tại sao trong tình trạng ở nơi huyên náo này em cũng sẽ nhớ đến anh. Lẽ nào em đã tập thành thói quen đi đến đâu cũng nhớ đến anh rồi. Em nói ý nghĩ này cho Khưu Tiệp, cô ấy nói em
thật buồn nôn.
Nội dung năm năm trước:
Gần đây công việc càng ngày càng cực khổ, cũng không có bao nhiêu thời gian để đi chơi. Lần này vẫn là đi chung với đoàn làm phim, hợp tác với bọn
họ quay một bộ phim mới tại Hàn Quốc. Em không nghĩ đến mình ở Hàn Quốc
cũng sẽ vui như vậy, thật sự hơi bất ngờ. Đúng rồi, có một tin tốt, em
lại nhận được giải thưởng rồi. Hiện tại mọi người trong giới gọi em là
Chị Nhất Hoàng Thiên, danh hiệu này rất oai nhỉ. Trước đây anh có nghĩ
đến bạn gái mình sẽ có được ngày hôm nay không? Cảm thấy kiêu hãnh chứ?
:)
Nội dung bốn năm trước:
Gần đây ngôi sao nữ kết hôn ngày càng nhiều. Sau đó đương nhiên em cũng trở thành đối tượng hối cưới của đại chúng. Ba mẹ thúc giục lại càng gay
gắt. Thật ra thì hiện tại em và một nhà doanh nghiệp đang gặp gỡ. Nhưng
nói sao đây, cũng giống như trước kia, hoàn toàn không muốn bước đến con đường hôn nhân. Em vẫn nghĩ không hiểu, vì sao nhất định phải kết hôn
chứ? Lập gia đình với một người khác phái chưa hề xuất hiện, ngày ngày ở bên nhau thảo luận ngày hôm nay thế nào. Chỉ nghĩ thử thôi cũng cảm
thấy nhàm chán. Nối dõi tông đường cũng là cách thức cổ hữu lại là hành
động không có ý nghĩa. Nếu như là vì có người chăm sóc, có người nấu cơm thì không bằng mướn đầu bếp, vệ sĩ, tài xế và bác sĩ tư nhân. Dù sao
khả năng kinh tế của em cũng cho phép mình làm như vậy. Có thể đã lớn
tuổi thật sự có chút phương hướng hệt như Diệt Tuyệt Sư Thái, dù sao em
không có hứng thú với kết hôn. Cả đời tự do tự tại không phải rất tốt
sao.
Nội dung ba năm trước:
Đều nói biểu hiện của một người già cả là bắt đầu quên mất chuyện xảy ra
gần đây và luôn nhớ lại chuyện xảy ra nhiều năm trước. Hai năm qua đúng
là em ở trong trạng thái như vậy. Luôn nhớ đến một số chuyện lúc chúng
ta học trung học, giống như trước kia viết thư tình cho anh, kết quả bị
bạn học đọc ra trước mặt mọi người, sau đó anh cũng giận dỗi em vì em
lừa anh. Chuyện khi đó thật sự nghĩ lại cũng cảm thấy rất ngốc. Nếu hiện tại bảo em làm những việc ngu ngốc này nhất định là làm không được.
Nhưng điều làm người ta hoài niệm nhất chính là sự đơn thuần không thể
quay trở lại kia. Hi Thành, bất kể là anh từng ở bên em, thời gian ở lại bên em, hay là tất cả những ký ức để lại cho em, những điều này đều là
tài sản quý giá nhất của em.
Thật rất cám ơn anh.
Nội dung hai năm trước:
Gần đây không biết tại sao luôn mơ thấy anh, sau đó tỉnh lại gối đã bị khóc ướt một mảnh. Bác sĩ tâm lý nói áp lực công việc của em quá lớn, cho
nên luôn nhớ đến chuyện khiến mình đau khổ nhất, cũng sẽ có chút ngày
nghĩ đêm mơ. Ông ta đề nghị em buông những gì đã qua và nhìn về phía
trước, nếu không chứng trầm cảm sẽ tăng thêm. Hi Thành, anh biết không,
anh đã bắt đầu biến thành gánh nặng tinh thần của em rồi. Nếu như có thể em vẫn hi vọng mình có thể quên anh một chút. Trong cuộc sống không dễ
dàng này đôi khi em cũng hi vọng mình có thể thoải mái một chút.
Mấy tấm cuối cùng là gửi từ Tây Ban Nha lúc quay "Thành Thời Gian
Barcelona". Nhưng mỗi khi xem thêm một tấm thì lồng ngực của anh sẽ đau
hơn một chút. Sợi tóc loe hoe rũ xuống, che lại hình ảnh trong mắt anh.
Lần này trở về nước thật ra cũng không dự định ở lại lâu, chỉ là muốn đến
khán phòng xem buổi lễ trao giải Kim Tượng tối nay, sau đó bay thẳng về
Barcelona. Một năm trước sau khi làm tổn thương cô như vậy, anh đã cảm
thấy mình không phải là người đàn ông có thể mang đến hạnh phúc cho cô.
Cho nên trong câu chuyện tình này, anh vẫn làm theo kế hoạch ban đầu của mình, lựa chọn buông xuôi. Sau đó lại nghe nói cô và thái tử gia tập
đoàn Hoàng Thiên ở bên nhau, rõ ràng trước ống kính cô cười vui vẻ hơn
trước kia, tươi cười nhiều, nói chuyện hài hước, ánh mắt cũng khôi phục
lại phóng khoáng hoạt bát như trước.
Giờ khắc này anh nghĩ muốn ôm lấy cô như thế.
Nhưng mà, nụ cười của cô là thứ anh sợ mất đi nhất. Anh mở điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm vào ảnh cô trên màn hình -- Anh không muốn mình nhìn lại không thấy được dáng vẻ cô xinh đẹp như vậy. Dù đối tượng cô mỉm
cười không phải là mình, anh cũng muốn bảo vệ nụ cười đó.
Cho nên lần này sẽ không nhích đến gần, sẽ không còn xuất hiện.
Đối với tập đoàn Hoàng Thiên mà nói buổi lễ trao giải Kim Tượng một năm sau tuyệt đối là một tin vui to lớn. Không chỉ vì ảnh đế ảnh hậu đều là
nghệ sĩ của Hoàng Thiên. Cũng bởi vì trước đây vô số đời tư của ngôi sao trong tập đoàn bị đưa ra ánh sáng, gần như nghệ sĩ có chút tiếng tăm
cũng dính vào tai tiếng, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Tuy không lung
lay như vụ việc cổ đông bị tình nghi buôn thuốc phiện như lần trước,
nhưng lần này số lớn video đều xuất xứ từ mạng nước ngoài, trong thời
gian ngắn trong nước hoàn toàn không có cách nào khống chế, cho đến này
vẫn chưa thể bình ổn.
Trong trận phong ba lần này bị thiệt hại nghiêm trọng nhất chính là nữ diễn
viên chính trong phim thần tượng "Cô nàng xe đua". Vì việc nữ diễn viên
này bị đưa ra ánh sáng chính là trước khi thành danh có clip khiếm nhã
với một vận động viên nổi tiếng đã kết hôn. Bởi vì cô ta luôn đi theo
con đường ngây thơ trong sáng nên quần chúng thật sự không cách nào chấp nhận được việc này. Còn có một số người phỏng đoán cô ta và vận động
viên xảy ra quan hệ là sau khi anh ta kết hôn. Sau đó ngay cả vợ của vận động viên cũng lên tiếng chửi mắng cô ta, nói cô ta "không biết liêm
sỉ". Từ đó dư luận gần như hoàn toàn nghiêng về một phía, khiến cô ta
hoàn toàn thân bại danh liệt. Sau khi sự kiện xảy ra cô ta vẫn không có
làm bất cứ hoạt động công khai gì. Cho đến buổi sáng hơn bảy mươi ngày
sau, cô ta bị người ta phát hiện đã đốt than tự sát trong xe thể thao.
Tối hôm trước cô ta ghi lại một câu trên blog: "Tôi biết giải thích đã
vô dụng. Bọn họ cũng nói cho tôi biết hãy kiên trì, chắc chắn có một
ngày tất cả sẽ tốt lên, nhưng mà..... haizzz." Bên dưới tất cả đều là
chửi rủa ngập trời.
Sự kiện ầm ĩ lớn nhất chính là Bách Xuyên và Thiển Thần. Rất nhiều ảnh bọn họ chụp chung đồng loạt được tung ra, phần lớn trong ảnh hai người có
cử chỉ thân mật, nắm tay, ôm, hôn má, vừa nhìn cũng biết không phải là
quan hệ bạn bè bình thường. Hơn nữa còn việc hai người đang sống chung
mập mờ. Vô số fan tan nát cõi lòng, chỉ trích ác ý bay đến nườm nượp,
hai siêu sao biến thành "Gay chết tiệt" "Đồng tính luyến ái kinh tởm".
Nhưng cùng lúc đó, lại có vô số fan nữ hân hoan kích động với tin tức
này, dốc sức ủng hộ bọn họ, cũng bày tỏ "Tôi yêu Bách Xuyên, cũng yêu
Thiển Thần, hai người họ bị bất cứ cô gái nào cướp đi tôi cũng không thể chấp nhận được. Ở bên nhau là tốt nhất, mãi mãi ở bên nhau!". Cho nên
so sánh với ngôi sao nữ tự sát kia thì bọn họ chỉ có thể xem lại chịu đủ tranh luận, tình huống tốt hơn nhiều. Sau khi tin tức truyền bá, Bách
Xuyên không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, vẫn hoàn thành công việc, tham gia
hoạt động theo lẽ thường, có điều tránh không trả lời với bất cứ phỏng
vấn gì. Thiển Thần chuyển ra khỏi nhà, từ chối hết tất cả hoạt động công khai, thậm chí không gặp cả Bách Xuyên. Gặp phải ký giả phỏng vấn, anh
ta cũng chỉ cười ha ha trả lời cho có lệ như cũ "Không có chuyện này".
Cũng không lâu sau, Bách Xuyên trở thành nhân vật ảnh bìa của tạp chí
"Trào lưu ngôi sao" với tiêu đề là "Bách Xuyên tôi và Thiển Thần không
phải là quan hệ mập mờ không rõ, chúng tôi đã lĩnh giấy kết hôn từ lâu"
để kết thúc vấn đề tranh cãi này. Sau đó, lần đầu tiên anh ta công khai
xác nhận trên blog, chỉ ghi nội dung bốn chữ: "Tiểu Thần, về nhà." Trong hàng trăm hàng vạn bình luận đủ kiểu vào, phần lớn là phái nữ trêu đùa, ví như "Tiểu Thần, Bách Xuyên nhà anh kêu anh về nhà ăn cơm", "Ở bên
nhau, ở bên nhau", "Tôi lại tin tưởng tình yêu rồi."....
Trong phong ba lần này, tuy nội dung tiết lộ không phải từ nội bộ tập đoàn
Hoàng Thiên đưa ra, nhưng không có nghệ sĩ nào là không dưới cờ Hoàng
Thiên. Mọi người cũng suy đoán đây là kẻ địch lớn của Hoàng Thiên bày
trò phía sau, trước mắt cảnh sát đang vẫn trong vòng điều tra, nhưng cho đến tận nay vẫn chưa có kết quả. Lần này Bách Xuyên là người có kết
cuộc tốt nhất trong hai người vướng phải giông tố. Cuối cùng bởi vì thời đại này thành kiến của mọi người đối với đồng tính luyến ái đã giảm khá nhiều nên tin tức hai người kết hôn ván đã đóng thuyền cũng khiến họ
nhận được không ít lời chúc mừng. Nhưng đã là ngôi sao, nhất là sao nữ
tổn thương trên tinh thần và sự nghiệp cũng không phải chuyện đùa. Ngoại trừ ngôi sao nữ tự sát, cũng không ít ngôi sao nữ Hoàng Thiên lục đục
tiết lộ ý nghĩ phí hoài bản thân.
Ngôi sao nữ duy nhất không có bất kỳ ảnh hưởng gì đó chính là Thân Nhã Lợi.
Đối với vô số người mà nói, đây là trong dự liệu cũng tuyệt đối là ngoài dự liệu. Bởi vì tuy lý lịch vào nghề của Thân Nhã Lợi có thâm niên, cũng
bỏ ra vô số tâm huyết, nhưng con đường nổi danh của cô quá thuận lợi. Dù có biệt danh "Đóa sen trắng số một giới nghệ sĩ" nhưng vẫn có không ít
người cho rằng cô gái sinh ra trong một gia đình bình thường như cô
không thể đi đến ngày hôm nay bằng thực lực của mình được. Nói lịch sử
trong sạch chẳng qua là bản lĩnh giữ bí mật giỏi thôi. Lần này sau phong ba, nghiêm túc, tự ái và cố gắng của cô lại càng nhận được sự thừa nhận của công chúng.
Lần này trên buổi lễ trao giải Kim Tượng, với diễn xuất xuất sắc trong bộ
phim "Thành Thời Gian Barcelona " cô lại nhận được giải ảnh hậu lần nữa. Trong chớp mắt cô nhấc váy bước lên thảm đỏ, mấy trăm ánh đèn sáng
loáng đồng loạt chiếu vào cô. Cô mặc một chiếc váy kiểu Hy Lạp trắng
sáng thướt tha, mùi thơm của cô quyến rũ như là hoa đỗ quyên mùa xuân.
Sự nghiệp thành công, cuộc đời thuận lợi, cô là một phụ nữ có sức quyến
rũ nhất trước sau như một trên đại lộ ngôi sao.
Khi cô đứng trên sân khấu, nhận lấy kim tượng người trao giải đưa đến, còn
chưa lên tiếng thì dưới dài đã vang tiếng vỗ tay như sấm. Cô không nhịn
được bật cười, rồi sau đó bình tĩnh nói: "Thường xuyên nghe người ta
nói: Đừng để ý đến cái nhìn của người khác, nếu không sẽ sống rất mệt
mỏi.
Phần lớn người ta giải thích "cái nhìn của người khác" hầu như là tiếng nói
phản đối. Nhưng chính tôi có một cách nhìn hơi khác. Muốn đạt được sự
đúng mực, tôi cảm thấy đầu tiên phải học được không phải là thản nhiên
như nước đối mặt với nhục nhã, mà là học được không vui mừng phát điên
lúc được ca ngợi. Khi sự khẳng định không hề trở thành quan trọng với
mình, thì phủ định cũng không còn quan trọng.
Ví như bạn thích người khác nói bạn thông minh, vậy bạn nhất định sẽ để ý
người khác nói bạn ngu xuẩn. Muốn không ngại người khác nói mình ngu
xuẩn, vậy trước tiên phải nói với bản thân mình: Có lẽ tôi cũng không
phải là người vô cùng thông minh, nhưng tôi sẽ cố gắng. Luôn dùng cách
này khích lệ mình, tôi cảm thấy rất hữu hiệu. Nó khiến lòng tôi bình
lặng, cũng khiến tôi không hề để ý đến rất nhiều chuyện trước kia làm
tôi khổ sở. Hiện tại tôi chia sẻ cách này với mọi người, nhất là những
bạn bè gặp phải trở ngại nho nhỏ năm nay. Cuộc sống vẫn còn rất dài,
chúng ta đều phải cùng nhau sóng vai đi tiếp."
Nói đến đây, cô giơ kim tượng, trong mắt lấp lánh ánh lệ, nhưng đã không
còn khóc lóc thảm hại và ngây ngô như lần đầu lãnh giải. Cô cất giữ nước mắt không cho nó chảy xuống, ngược lại lộ ra nụ cười mỉm: "Cám ơn các
bạn."
Sân khấu trao giải lộ thiên sáng chói rực rỡ, bốn phía đông nghịt người,
nhưng nếu đứng trên cao ốc xung quanh ló đầu nhìn xuống, chỉ có thể thấy được một biển người. Lấy buổi lễ trao giải làm trung tâm, những con
đường giao nhau khuếch tán quanh nó giống như là dòng chảy ra biển rộng, bất cứ lúc nào cũng có dòng xe cộ di chuyển như dòng nước chảy. Còn
tiếng vỗ tay vang dội kéo dài tựa như tiếng sóng biển vang vọng trời
đêm, vây quanh lấy cô. Mấy năm cố gắng trải qua giống như làn sóng, vào
giờ khắc này được tôn sùng lên đỉnh cao nhất. Cô hưởng thụ tiếng vỗ tay
lúc này, chẳng bao giờ có phút giây nào cảm khái mình vô cùng may mắn
như thế.
Sau khi sự kiện Hoàng Thiên bùng phát, cô đã từng lo lằng đề phòng, sợ quá
khứ của mình và Bạch Phong Kiệt bị phơi bày ra ánh sáng, cũng sợ sự
nghiệp mình cực khổ làm lụng cứ thế bị hủy hoại trong phút chốc. Khoảng
thời gian đó cô suy nghĩ thông suốt rất nhiều, ví như vẫn cho rằng mình
đã chán giới nghệ sĩ, không thích nghề diễn viên nhìn thì vẻ vang như
thật ra chẳng được tôn trọng này. Cô vốn cho rằng nếu như cuộc đời có
thể bắt đầu lại, bản thân nhất định sẽ chọn trở thành kiến trúc sư. Bởi
vì đây là ước mơ thuở nhỏ, là một điều tiếc nuối chưa hoàn thành. Cho
nên khi cô đã tìm được đường lui cho mình, nếu như cô cũng ngã xuống đáy vực thẳm như ngôi sao nữ tự sát kia thì dứt khoát rút lui làm nghề kiến trúc – Nhưng khi thật sự tưởng tượng đến tình cảnh biến thành kiến trúc sư, cô bỗng cảm giác mơ ước kiến trúc của mình lại xa lạ vô cùng. Tuy
học lời kịch rất nhàm chán, tăng ca quay phim luôn khiến người ta mệt
chết được. Nhưng đóng phim đã sớm trở thành công việc của cô, tính mạng
của cô. Còn kiến trúc đối với cô mà nói càng giống như một kiểu yêu
thích nghiệp dư để mà thưởng thức phân tích.
Dần dần cô có một ý nghĩ -- Dù cho xảy ra chuyện gì, cô cũng không muốn rời khỏi.
Không nghĩ đến rằng, rõ ràng cô đã chuẩn bị tốt mình sẽ bị quật ngã nhưng từ
đầu đến cuối chuyện Hoàng Thiên lại không dính líu đến cô.
Vì vậy, chuyện này dần dần ổn định lại, cô phát hiện quá khứ của mình thật là người no không biết người đói, quá để ý đến cảnh vật tuyệt đẹp để lỡ trong con đường đời, mà quên đi phong cảnh càng rực rỡ hơn ở dọc đường
-- Đúng vậy, cô đã thoát khỏi quá khứ. Đối với tất cả số mệnh ban cho,
cô cũng vô cùng cảm ơn.
Cuộc sống hôm nay đã không thể trọn vẹn.
Cho nên cô cũng sẽ không thấy được người đàn ông mình từng cam lòng trao
hết tất cả đang ở trong khán phòng nhìn cô với vẻ mặt thản nhiên, vỗ tay vì vinh quang của cô đến rát cả lòng bàn tay.
Lần này đoạt danh hiệu ảnh đế là Bách Xuyên. Anh ta trao giải thưởng cho
Thân Nhã Lợi trước, bấy giờ đang ở phía sau sân khấu tiếp nhận phỏng vấn của các ký giả. Cố Hi Thành khó khăn lắm mới về nước một lần, dự định
ôn chuyện với anh ta rồi bay về Tây Ban Nha. Nhưng anh ta thật sự bận
tối mắt, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Cố Hi Thành chờ một chút. Sau khi
Thân Nhã Lợi nhận giải, Cố Hi Thành đi về phía ngược lại, nhưng không
nghĩ ra anh tránh được Thân Nhã Lợi nhưng không thể tránh được Thiển
Thần. Mới vừa chào hỏi vài câu anh đã bị Thiển Thần kéo đến phòng phía
sau sân khấu trao giải. Thiển Thần tìm cái ghế cho anh ngồi xuống: "Anh
đã thật lâu không có trở lại, tên Bách Xuyên kia còn bắt anh chờ anh ta, em đi hối thúc anh ta giúp anh."
"Không cần, anh ở đây chờ được rồi."
Rõ ràng Thiển Thần không nghe thấy anh nói gì, sải bước đi ra cửa. Sau đó
anh phát hiện điện thoại di động ở trong phòng không có tín hiệu, liến
đi thẳng ra hành lang xem điện thoại. Nhưng không bao lâu anh nghe thấy
phía sau vang lên một âm thanh quen thuộc không dứt: "Tiểu Thiển, sao em ngốc vậy, kim tượng của Bách Xuyên sao em lại có thể ném trên đất? Ngay cả cháu gái của chị cũng biết thứ này phải được trưng trên bàn, em là
cái tên dơ dáy..."
Tim ngừng đập một nhịp, anh cảnh giác ngẩng đầu. Nhưng không còn kịp nữa, Thân Nhã Lợi đã đi đến.
Cô vẫn mặc chiếc váy dạ hội trắng mới vừa rồi, nhưng mái tóc vốn quyến rũ
đã bị hất hết ra phía sau. Cô quơ quơ kim tượng trong tay, đi đến cửa
vốn muốn mở miệng chỉ trích Thiển Thần đôi câu, lại không tìm thấy người bên trong. Vừa định quay người rời đi lại phát hiện ở trong góc có dáng người cao cao, cô bất chợt nhìn thoáng qua, nhưng ánh mắt lại không thể di chuyển khỏi người đàn ông kia.
Ngôi sao bình thường cũng ăn vận chói mắt, tất cả ánh sáng trong buổi tối
hôm nay đều tập trung lên sân khấu trao giải vinh dự. Anh đứng dưới ánh
sáng mỏng manh, mặc một bộ đồ vest đen trang nghiêm. Giống như một bức
trang chân dung sở trường của họa sĩ Rembrandt Hà Lan, bởi vì một phần
tư gương mặt ở trong bóng tối nên hiện lên vẻ sáng tối đối lập mãnh
liệt, đường nét vô cùng rõ ràng. Anh ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt cô kinh
ngạc trong giây lát. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, thời gian cũng như ngừng lại giây phút này.
Trong đầu từng thử diễn cảnh tượng lúc hai người gặp lại. Một dạo cô cho rằng hoặc là mình sẽ tát anh một bạt tai thật mạnh, hoặc là sẽ nhục nhã nhào đến khóc trong lòng anh.
Nói tóm lại nhất định là long trời lở đất. Dù sao yêu thương nhiều nhất lẫn căm hận đau nhất của mình cũng đều cho anh.
Nhưng thực tế lại khác xa với tưởng tượng. Từ mấy tháng trước anh bắt đầu
viết thư cho cô với mở đầu là "Nhã Lợi, không biết gần đây em sống ra
sao" thì tất cả xung đột giữa bọn họ lại như kỳ tích trong một đêm hóa
thành hư ảo. Cô không nhắc đến một chữ chuyện cô và Lý Triển Tùng. Chỉ
nói sơ lược một chút cuộc sống mình rất thuận lợi, mua xe mới, chuyển
nhà mới, phim có hi vọng đoạt giải, sau đó hỏi lại tình trạng gần đây
của anh. Anh cũng như vậy không nói về hôn nhân của mình, phần lớn đều
nói về vấn đề công việc. Bọn họ thư từ qua lại với đối phương một cách
lịch sự và hơi xa cách, giống như hai người chưa từng ở bên nhau. Như
lúc anh kết hôn lạnh lùng đoạn tuyệt quay đi chỉ xuất hiện ở trong giấc
mộng vậy.
Cho nên lúc này cô có thể làm chỉ là lộ ra vẻ mặt thêm giật mình, sau đó
dùng tư thế chủ nhân khách sáo cười nói: "Anh vừa trở về à."
"Ừ." Anh dừng một chút, lại bổ sung, "Vừa về được hai ngày, có điều sắp về bên kia lại."
"Vậy à, thật vất vả mới về nước được một lần, đáng tiếc quá." Cô nói châm
chước, cố gắng không để cho mình nói ra cảm xúc quá nhiệt tình hay là có chứa giận dỗi.
"Chủ yếu là bên kia còn công việc. Có điều, chúc mừng em đoạt giải nhé, ảnh hậu." Anh cười ôn hòa.
"Cám ơn nhé." Cô đắc ý lắc lắc kim tượng của mình, lại cầm cúp ảnh đế lên,
"Đúng rồi, em phải đi tìm Thiển Thần, vậy mà cậu ta lại dám ném kim
tượng của Bách Xuyên người ta trên đất, thật là cái tật lôi thôi nhiều
năm không đổi mà."
Trước khi cô nói tạm biệt, anh đã cướp lời: "Ở đây chờ đi. Mới vừa rồi cậu ta ở đây, vừa đi gọi Bách Xuyên rồi."
"Cũng được, vậy chúng ta ngồi ở đây đã."
"Được."
Hai người đi vào phòng, mỗi người ngồi một đầu ghế salon, tán gẫu câu có
câu không. Rốt cuộc Thân Nhã Lợi là diễn viên vào nghề nhiều năm kiêm
người nổi tiếng khôn khéo có thể tự nhiên tìm đề tài, hơn nữa có thể
khiến cho người ngoài nhìn vào hai bọn họ như bạn thân gặp lại qua lâu
ngày xa cách.
Có Hi Thành có vẻ chẳng giỏi nói, phần lớn thời gian cũng chỉ lẳng lặng
nhìn cô, nghe cô nói chuyện, nhiều nhất cũng chỉ trả lời có lệ hoặc
không.
Trạng thái vậy thật sự khiến người ta mệt mỏi. Thời gian trôi qua càng lâu,
cô càng cảm thấy cực khổ -- Tại sao lại đến tình trạng này, vẻ bề ngoài
này còn phải dựa vào cô duy trì được bao lâu đây?
Cảm xúc trong lòng thật ra đã xấu đến cực điểm, nhưng bề ngoài cô hoàn toàn không nhìn ra. Chỉ hi vọng Thiển Thần và Bách Xuyên nhanh chút để cô cũng thoát khỏi trạng thái khó xử này.
Nhưng khi Thiển Thần và Bách Xuyên đến thật thì cô lại có cảm giác mất mát khó hiểu.
Có điều cô không để mình trở lại trạng thái ban đầu. Ở bên bọn họ trò
chuyện vài câu, cô cũng viện cớ còn có việc phải đi. Anh giống như hai
người Bách Xuyên và Thiển Thần không có giữ cô lại nhiều. Cô lại dây dưa ở hiện trường lễ trao giải hơn mười phút, sau đó rời đi dưới sự thúc
giục của A Lẫm. Sau khi ngồi lên xe, cô luôn quay đầu nhìn lại sân trao
giải, trong lòng không hiểu tại sao rõ ràng mình đi quả quyết nhưng
trong lòng vẫn không muốn rời khỏi anh.
Điều này có lẽ chính là "không cam lòng". Dù mình đã không hề yêu người đàn
ông này nữa, không có ý định qua lại quá nhiều với anh, nhưng vẫn căm
hờn anh thoải mái hơn mình -- Không sai, cô đã không hề yêu anh nữa. Cô
sẽ không yêu một người tổn thương mình.
Ba giờ sáng đêm đó cô cũng không ngủ được. Chỉ có thể nằm chơi điện thoại
di động. Nhìn thấy hộp thư trong điện thoại xuất hiện tiêu đề "Re: Re:
Re: Re: Re: Re: Nhã Lợi", cô hơi nhỏm dậy khỏi giường, mở thư trong điện thoại ra. Quả nhiên là anh gửi đến, nội dung đơn giản, rõ ràng, ngắn
gọn hơn trước kia nhiều: "Nhã Lợi, 8h tối ngày mai anh bay về Barcelona. Nếu như em không có chuyện gì quan trọng, xế chiều chúng ta cùng nhau
ăn bữa cơm nhé."
Cô nhìn khắp xung quanh, nhà mới vẫn còn trong bóng tối. Hoa nở đầu xuân
trên bệ cửa sổ đã héo tàn, bông hoa khô héo như miếng vải rách nhăn
nhúm, bay múa rơi rụng trong gió đêm. Nhưng phong tín tử trồng trong
chậu thủy tinh vẫn xum xuê, cùng với rêu như thảm nhung và bùn đất ẩm
ướt trộn lẫn vào nhau, lan tỏa mùi thơm hoa cỏ nồng nàn. Có lẽ vận mệnh
thật sự cùng một nhịp thở với sở thích con người. Cô vẫn rất thích phong tín tử, vốn là thích đóa hoa cao quý màu xanh tím, dáng vẻ xum xuê lại
dễ thương, vẫn còn chưa quan tâm đến ngôn ngữ hoa của nó. Cho đến gần
đây cô mới biết được từ trong một kịch bản, ngôn ngữ của loài hoa này
chính là tình yêu khổ đau và hoài niệm mãi mãi.
Điều này dùng để miêu tả mình và Hi Thành trước kia thích hợp biết bao. Gặp
mặt một lần cuối đi, cho chúng ta tạm biệt cũng là kết thúc tốt đẹp --
Cô tự nói với mình như thế, sau đó nhận lời mời của anh.
Ngày hôm sau cô cố ý chọn nhà hàng gần sân bay quốc tế để gặp mặt anh. Nhưng trời không đẹp, ngay cả ngày cuối cùng mà bầu trời cũng mang vẻ mây mù
thảm đạm. Khi cô đến nhà hàng, bên ngoài đã đổ mưa dầm. Trong nhà hàng
chỉ có le que vài ba bàn, anh đã sớm ngồi trước cửa sổ chờ chực cùng với vali hành lý của mình. Có lẽ thời tiết ảnh hưởng đến tâm trạng của cô,
ngày hôm nay ngay cả sức lực ngụy trang tâm trạng cô cũng không có,
chẳng qua hơi có vẻ mệt mỏi ngồi đối mặt với anh, tự mình máy móc nói
với nhân viên phục vụ thức ăn cô muốn.
Lúc dùng cơm cũng rất nhàm chán, cô giống như học sinh tiểu học ăn cơm
trước mặt giáo viên, ngoại trừ thức ăn trong dĩa ra thì không nhìn gì
khác. Nếu như không phải ngàn lần bất đắc dĩ, nhất định sẽ không mở
miệng nói chuyện. Món ăn nhà hàng này phù hợp với định luật xử lý hắc ám của sân bay, khiến cho cô cảm thấy nuốt xuống cũng khó khăn. Kế hoạch
dự định tạm biệt vui vẻ như vậy quả nhiên không thể nào thực hiện, cả
quá trình cô chỉ nhớ cơm khó ăn bao nhiêu, không khí ngượng ngùng bao
nhiêu. Sau khi cơm nước xong, cô nhìn thời gian rồi nói: "Còn bốn tiếng
nữa mới cất cánh, em không tiện đến nơi đông người, anh đi gửi hành lý
ký gửi trước đi."
"Không sao, anh không mang chất lỏng, không cần phải gửi ký gửi."
"Vậy chúng ta ở nơi này chờ trước nhé?"
"Ừ."
Xin anh, buông tha cho em đi. Cô khóc không ra nước mắt ngồi lì trên ghế,
trên mặt đã không còn vẻ kiên nhẫn. Anh phản ứng rất nhạy cảm, nhìn bên
ngoài một chút rồi nói: "Để anh mang hành lý đi gửi ký gửi, sau đó đi
vào nhân dịp mua ít đồ mang về Tây Ban Nha."
Trong nháy mắt cô hơi yên lặng, vẫn đứng lên với anh, đeo kính vào: "Thôi, em đi với anh."
"Không sao, tự anh đi được."
"Em đi với anh."
Anh cười: "Thật sự không cần..."
Nôn nóng không lý do khiến cô bốc hỏa: "Anh có phiền hay không vậy. Thật sự khách sáo như vậy thì hôm nay đừng hẹn em ra dùng cơm. Nếu đã kêu người ta ra thì nào có đạo lý bảo em đi trước hả? Có phải anh ở nước ngoài
sống lâu quá nên ngốc đến mức độ mọi người trong nước làm thế nào cũng
không biết chứ?"
Đột ngột bị một trận giáo huấn ập xuống, anh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn
nghiêng đầu, nụ cười sâu hơn một chút: "Biết rồi. Ảnh hậu dạy dỗ chí
phải."
Hôm nay cô mặc áo khoác thấp cổ màu xám tro, có vẻ như cũng không dễ nhận
dạng, cho nên sau khi đi vào sân bay, ngoại trừ nhân viên ký gửi ra thì
cũng không có ai nhận ra cô. Giải quyết xong tất cả thủ tục phức tạp, cô đưa anh đến nơi xếp hàng kiểm an. Hơn phân nửa người xếp hàng đều là
người nước ngoài, phía trước là người Tây Ban Nha và phía sau bốn năm
người Ấn Độ đã kẹp bọn họ lại ở giữa. Đội ngũ chậm rãi di chuyển, giống
như là bánh răng của một dây xích lỏng lẻo từ từ giải thoát ràng buộc
giữa mọi người, chia bọn họ về phía xa không nhìn thấy lẫn nhau nữa. Lần đầu tiên cô phát hiện, ở nơi như sân bay này, cho dù có nhiều lời muốn
nói cho đối phương biết hơn nữa cũng sẽ không nói ra được một chữ. Cô
chỉ có thể yên lặng cúi đầu nghịch điện thoại di động.
"Em vẫn còn giữ nó."
Tiếng nói anh đột ngột vang lên dọa cô giật mình, cô ngẩng đầu, nhưng đối
diện với khuôn mặt rất gần của anh lại vội vàng quay đầu sang nơi khác:
"Anh nói cái gì?"
"Rùa." Anh chỉ chỉ điện thoại di động của cô.
Lúc này cô mới nhớ đến màn hình điện thoại di động là con rùa Ngu Ngơ lười
biếng cô đành phải nuôi. Nhưng nếu như không phải anh nói ra, cô cũng
sắp quên mất con rùa này là mua cùng với anh. Cô đáp một tiếng, thuận
miệng nói: "Bây giờ cũng lớn không ít rồi."
"Con Ngốc Nghếch của anh vẫn còn, cũng đã lớn."
Anh lấy điện thoại di động của mình ra, bật một đoạn phim cho cô xem. Đoạn
phim vô cùng vui chính là tuy Ngốc Ngếch lớn hơn trước kia không ít,
nhưng nó vẫn không sửa được thói quen để tâm đến chuyện vụn vặt, cả đoạn phim từ đầu đến cuối nó vẫn cứ xông về phía trước, tốc độ chạy nhanh
đến mức không giống rùa, sau khi nhào đến góc tường lại đụng đầu vào
góc. Cô không nhịn được cười ra tiếng, nhận lấy điện thoại trong tay của anh, muốn xem lại lần nữa, nhưng không cẩn thận chạm phải nút home của
điện thoại di động. Sau đó đoạn phim đóng lại, màn hình điện thoại của
anh xuất hiện trước mắt chính là ... hình của cô.
"Ha ha, bây giờ anh vẫn còn là fan của em à." Thật ra trong lòng đã chua xót đến hơi đau đớn, nhưng cô vẫn gắng gượng nói đùa.
Đợi thật lâu không nghe được đáp án của anh. Cô ngẩng đầu theo bản năng
nhìn anh một cái, không nghĩ đến lại giao nhau với ánh mắt anh. Né tránh ánh mắt anh lần nữa, cô đã ảo não đến mức muốn làm người lâm trận chạy
trốn. Nhưng lý trí lại tự nói với mình không thể làm vậy. Nhưng nãy giờ
anh không nói gì, cô cũng không có bất cứ can đảm nào tìm đề tài nữa.
Một lát sau, trong hoàn cảnh phía trước sôi nổi tiếng Tây Ban Nha, cô
nghe thấy tiếng nói của anh trầm tĩnh rõ ràng vang lên bên tai: "Còn nhớ lúc trung học em viết thư tình cho anh không. Ở trong thư em nói với
anh, em thích anh."
Ánh mắt cô đột ngột trợn to.
"Khi đó anh biết em và Khưu Tiệp thông đồng chơi anh. Nhưng biết trong lá
thư này ít nhiều cũng có chút tình cảm của bản thân em. Anh không biết
em thích anh được mấy phần, nói dối mấy phần. Chẳng qua là từ đó về sau
anh đã hoàn toàn xong đời. Bởi vì anh rất thích em, cho nên sau này anh
làm rất nhiều việc sai, thậm chí ngay cả tình trạng sức khỏe cha em cũng không điều tra qua. Anh xin lỗi."
Cô đưa lưng về phía anh, hoàn toàn không biết nên quay đầu lại đối mặt với anh thế nào.
"Anh biết những lời này không nên nói cho em biết. Nhưng anh cảm thấy nếu
như không nói khẳng định sau này sẽ hối hận." Anh dừng lại một chút,
giọng nói càng thêm trầm xuống, "Nhã Lợi, anh đã ly hôn rồi. Cả đời này
anh chỉ yêu một mình em, sau này có lẽ cũng không thể yêu người khác
nữa."
Người Tây Ban Nha phía trước đang trình hộ chiếu cho nhân viên an ninh xem,
trong đầu của cô chỉ còn lại một màu trắng xóa. Anh cũng lấy ra hộ chiếu của mình, giọng nói thoải mái hơn vừa rồi rất nhiều: "Đúng rồi, lần này trở về anh phát hiện em quyến rũ hơn trước rất nhiều. Biết bây giờ em
sống hạnh phúc anh vui vẻ hơn bất cứ ai."
Nhân viên an ninh đã kiểm tra xong hộ chiếu và vé máy bay của anh. Anh nhận
lấy, sau đó vuốt vuốt đầu cô: "Đi ra đó đi, anh đi đây. Đến Barcelona
anh sẽ gửi thư cho em."
Tóc dài bị vò rối lúc anh buông tay rũ xuống che tầm mắt. Chỉ cần nơi anh
chạm qua cũng sẽ để lại dấu vết nóng hầm hập, rồi lại đau âm ỉ. Hiện tại cô đã vô cùng xác định mình đã không hề yêu người đàn ông này nữa. Có
điều là cô không biết tại sao chia ly lại khiến người ta cảm thấy đau
khổ như vậy. Tuy nhắm mắt lại nhưng ánh mắt cười dịu dàng của anh vẫn
hiện lên không xua đi được trong đầu. Cô cúi đầu xuống, loáng thoáng
nghe thấy tiếng bước chân của anh rời xa. Cuối cùng cô lấy can đảm nhìn
lên trước lần nữa, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh từ từ biến mất trong biển người.