Mấy ngày sau trời còn chưa sáng thì đoàn phim đã lên đường đến Madrid, trải qua bốn giờ xe chạy cuối cùng cũng đã đến nơi. Dung Phân cầm lấy chiếc
loa đạo cụ của Trần Hiểu gào lên với cả đám người đang ngủ trên xe "Đến
rồi, dậy hết cả đi." Khí thế kia quả thật tựa như nhân viên soát vé ghế
cứng trên tàu lửa. Mọi người lại rên rỉ bước ra khỏi cõi mộng, chậm rãi
vươn vai ở chỗ ngồi. Sau đó nhìn ra thế giới ngoài cửa sổ: Trời vừa hửng sáng, ánh nắng dần dần xuất hiện trên bầu trời xanh, chiếu lên hàng cây nhiệt đới hai bên đường như sơn phết lên màu vàng óng. Đồng thời cũng
khiến cho nét phong tình của kiến trúc Địa Trung Hải nổi lên sự rực rỡ
sáng chói. Xe chạy chầm chậm trên đường, những người mặc quần áo mùa hè
thoáng mát lười nhác lướt qua cửa sổ. Giáo đường Gothic cao lớn màu nâu
nhạt cũng chậm rãi nhích đến gần và xuất hiện trong tầm mắt cô.
Thân Nhã Lợi ngẩn ngơ. Cô không khỏi dựng thẳng lưng lên và rướn cổ muốn
nhìn cho kỹ tòa kiến trúc này. Sau đó tim cô bắt đầu đập nhanh, lòng bàn tay cũng hơi rỉ ra mồ hôi.
"Cố Hi Thành, cậu đang ở trong phòng hả?... Cố Hi Thành?"
Lúc còn trung học được giáo viên bảo phụ đạo cho Cố Hi Thành, cô từng như
bảo mẫu mang bài sao chép đến nhà cho anh. Cha mẹ anh thường xuyên không có ở nhà, trong căn biệt thự kiểu Pháp chỉ có người làm vườn và mấy
người giúp việc. Người giúp việc nói anh đang ở trong phòng, cho nên cô
đặc biệt mang bản sao chép đến cửa phòng anh. Nhưng cô gõ cửa phòng lại
không trả lời, cô đợi một chút rồi mới đẩy cửa phòng ra một khe nhỏ và
lách người đi vào.
"Cố Hi Thành, cậu không có ở đây sao?"
Cô nhìn xung quanh không hề thấy một bóng người, chỉ thấy được một chồng
sách thật dày và có một cuốn vở thật lớn để trên bàn của anh. Vốn cho
rằng anh nghiêm túc học hành nên cô hơi vui mừng. Ai ngờ vừa đi đến xem
lại thấy mấy cuốn kia căn bản không phải là sách giáo khoa, mà là một
tập ảnh chụp lại những kiến trúc nổi tiếng. Cuốn vở trên mặt bàn là một
cuốn vẽ phác thảo chứ không phải là vở bài tập. Bình thường Cố Hi Thành
luôn làm ra vẻ lạnh lùng xa cách với mọi người, không nghĩ rằng anh cũng có hứng thú với lĩnh vực yêu thích. Nhất thời cô không kiềm nén được
lòng hiếu kỳ bèn len lén mở một trang trong cuốn vở ra.
Đó là một buổi xế chiều sau cơn mưa, vườn sau nhà họ Cố đối diện với một
thung lũng xanh um, nơi đó nở đầy hoa đỗ quyên. Sau cơn mưa mùi hoa đỗ
quyên càng nồng nàn hơn bình thường, bay theo gió lướt lên tờ giấy vẽ
mỏng manh. Không nghĩ rằng cuốn vở này được giữ gìn rất kỹ, những bức
tranh bên trong hầu hết là kiến trúc mỹ thuật: Có rất nhiều bản vẽ chiếu theo kiến trúc nổi tiếng, mái ngói trạm xe lửa Karla Terra, nhà hát
Sydney, trung tâm văn hóa Piano...v...v... Ngoại trừ những thứ này thì
phần lớn hình vẽ đều là vẽ chơi, bởi vì cấu trúc không chặt chẽ. Nhưng
mà....
"Cậu làm gì ở đây?" Giọng nói Cố Hi Thành bất thình lình vang lên hại cô
quay đầu sợ run bắn lên. Anh vừa thấy cuốn vở trong tay cô thì lập tức
bước nhanh đến giật lại. Trong mắt có hiện lên vẻ lúng túng "Sao cậu lại tùy tiện xem trộm đồ của người khác."
Cô chớp mắt vài cái "Rất... rất đẹp đó. Tuy không chuyên nghiệp nhưng những thiết kế này cũng rất tuyệt vời!"
Nhìn anh càng khốn đốn hơn, gương mặt xoay sang hướng khác, nhướng mày nói
"Những thứ này không phải mình vẽ, là do ba mình vẽ ra, không liên quan
gì đến mình."
"Hả?" Cô định nói "Đừng nói láo, mình biết là cậu" nhưng suy nghĩ lại vẫn hùa theo lời anh "Vậy ba cậu thật lợi hại, kêu ba cậu thử làm kiến trúc sư
đi. Bởi vì ông rất có thiên phú, nếu như ông làm kiến trúc sư thật nhất
định sẽ rất nổi tiếng!"
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh không được tự nhiên thế này. Đôi lông mi dài
của anh rũ xuống, khóe miệng mím lại thể hiện sự quật cường của thiếu
niên. Anh đóng cuốn vở vẽ tranh lại đặt lên bàn sách, lấy một tấm da phủ lên cuốn vở.
Cô luôn luôn là người không thích ép uổng người khác. Cho nên sau ngày hôm đó cô cũng không nhắc lại bản phác họa kiến trúc trước mặt anh. Đến sau này bọn họ đã quen nhau, cô vẫn nghĩ rằng có một ngày anh sẽ tâm sự về
chuyện này với mình, nhưng mãi chẳng thấy anh đề cập đến. Rõ ràng là bức họa rất tốt nhưng sao lại xấu hổ kia chứ? Cho đến một ngày, cô thấy
chiếc CD hòa tấu đàn Violin của bậc thầy Bùi Thiệu bị ba anh đập nát mới lờ mờ hiểu được lý do. Sau đó bọn họ cũng có tâm sự về chuyện tương
lai, anh dùng một giọng nói nghe qua rất kiêu ngạo nói rằng mình muốn
thừa kế sự nghiệp của cha mình. Nhưng cô lại đọc được trong mắt anh có
một điều tiếc nuối mà ngay cả chính anh cũng không phát hiện.
"Anh kế thừa sự nghiệp nhà mình đúng rồi. Em thích kiến trúc, sau này em muốn làm kiến trúc sư."
Cô nói thế và thật bắt đầu nghiên cứu về kiến trúc, muốn dùng sự dũng cảm
của mình khích lệ anh. Nhưng càng hiểu rõ về kiến trúc, cô càng phát
hiện mình cũng thật sự vô cùng yêu thích lĩnh vực này. Dần dà lâu ngày,
cô lại quên mất đi mục đích ban đầu mình học kiến trúc là vì Hi Thành.
Năm đó vào buổi chiều trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, đương lúc cô
vật vã sống không bằng chết vời đống bài ôn thi thì anh được tuyển thẳng vào đại học. Vào thời điểm ba tháng chạy nước rút, anh lại chạy đến Tây Ban Nha du lịch. Sau khi trở về anh mang rất nhiều hình kiến trúc ở Nam Âu đến cho cô xem. Trong đó có một tấm, hệt như giáo đường to lớn hiện
tại đang cách cô không còn xa đây.
Theo di chuyển của xe, góc độ của giáo đường cũng hơi thay đổi. Ánh vàng kim chiếu sáng lấp lánh trong không trung của bốn tòa tháp chuông cao vút
trong mây vô cùng chói mắt khiến người khác không thể nào nhìn thẳng.
Cho dù là ngồi trong xe cũng phải giơ tay lên che lại ánh sáng rực rỡ
trước mắt. Xung quanh có ba chiếc xe cẩu khổng lồ đồng thời xây dựng
ngôi giáo đường này. Bọn chúng đặt song song bên cạnh tháp chuông, cao
hơn cả trăm thước so với những tòa nhà bên cạnh. Giống như là người
khổng lồ lập nên trụ sở thần linh tại trung tâm thành phố này. Ngày 30
tháng 11 năm 1925, ngày đầu tiên tháp đồng hồ được xây dựng xong,
Antonio Gaudy từng kích động nói "Nhìn đi, tòa tháp kia đã nối liền bầu
trời và mặt đất rồi." Điều tiếc nuối là sau một năm, Gaudy cũng qua đời
vì tai nạn tàu điện ngầm, không thể nhìn thấy dáng vẻ nó được xây dựng
xong xuôi. Từ năm 1882 bắt đầu khởi công cho đến nay, tòa kiến trúc này
vẫn chưa được xây xong. Nhưng mọi người đã có thể tưởng tượng ra quang
cảnh hoành tráng sau khi tòa tháp chuông cao nhất được xây dựng hoàn
thành trong tương lai.
Đây là Sagrada Familia, là thánh điện của thành phố này. Trên người nó khắc từng chi tiết di sản văn minh huy hoàng của nhân loại. Tháp chuông của
nó tượng trưng cho sự ra đời của chúa Jesus, Jesus chịu khổ nạn, Jesus
bay về trời với mười hai tín đồ. Sự khổng lồ của nó khiến người ta rung
động. Bởi vì có nó và nhà kiến trúc sư vĩ đại Antonio Gaudy nên thành
phố này mới được mệnh danh là "Thành Phố Gaudy".
Nơi này là nơi từ lúc nhỏ cô đã muốn đến nhất. Tên của nó là Barcelona. Quả nhiên ở đây giống hệ như lời của Hi Thành kể năm đó, dù cho vào thời
điểm nào thì người tham quan cũng tấp nập, du khách vẫn đông như kiến.
Còn Sagrada Familia, trên thực tế còn to lớn hơn những gì cô tưởng tượng và hoàn toàn vượt xa sự mong đợi của cô.
Trước cửa thánh đường có một người đàn ông đang đứng, anh đưa lưng về phía cô và ngẩng đầu nhìn pho tượng chúa Jesus gặp khổ nạn. Sagrada Familia che khuất bầu trời khiến cho màu xanh thiên thanh cũng gần như hơi xám lại. Nghe thấy tiếng Dung Phân kêu, người đàn ông kia quay đầu lại, điều đầu tiên anh nhìn cũng là cô.
Cô sẽ không quên mơ ước mình đã từng ký thác ở nơi này ra sao. Đó là giấc
mộng muốn trở thành kiến trúc sư; Nguyện vọng muốn xem kiệt tác cả đời
của Gaudy; Suy nghĩ muốn xây dựng lên một tòa nhà theo phong cách của
mình tại quê hương; Muốn đến nơi đây cùng Hi Thành....
Nhìn thấy anh nở một nụ cười ôn hòa với mình. Trong lòng cô cuối cùng cũng
hiểu ra sự chênh lệch của ước mơ và thực tế. Thời gian đã trôi qua rất
lâu giống như khoảng cách giữa cô và Hi Thành. Nhưng sao cô lại có cảm
giác như mình đang dùng một cách khác để gặp lại anh đây?
Cô cũng nở một nụ cười thân thiện với anh, sau đó nhìn anh đi về phía mình.
"Mọi người đến nhanh quá vậy."
Anh mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác chiếc áo kaki, kết hợp với chiếc
quần dài màu đen dệt pha trộn chất polyter và len. Đôi giày da đen bóng
loáng giống như thương nhân. Nửa người trên thì mang màu sắc nhàn nhã
phóng khoáng, nửa người dưới lại là màu đen nghiêm túc thời thượng. Cho
dù là Lý Chân có nhìn thấy cảnh này, hẳn là cô ta cũng không tìm ra bất
kỳ khuyết điểm gì. Có lẽ người giỏi về thiết kế và phối hợp màu sắc cũng sẽ rất biết cách ăn mặc. Nhưng Sagrada Familia quá to lớn đã che khuất
tất cả ánh sáng rực rỡ chiếu xuống từ bầu trời. Sau phút ngăn ngủi tươi
đẹp, đường nét gương mặt người đàn ông tiến vào phạm vi tầm nhìn của cô
lại một lần nữa làm thức tỉnh trí nhớ, rửa hình ảnh trở thành một màu
xám tro.
"Đúng vậy đó, đúng vậy đó. Barcelona thật đẹp dù có hơi nóng. Thật không biết là mùa hè ở đây sẽ ra sao nữa."
Diễn viên có kinh nghiệm cũng biết, nụ cười thật và nụ cười giả khác nhau
không ở tại độ cong nơi khóe miệng, mà còn sử dụng cả vùng da xung quanh nơi ánh mắt. Khi đóng phim thật sự không cần phải làm mặt vui vẻ thật,
chỉ cần hơi nheo nheo lại vùng da thịt xung quanh ánh mắt là được. Lúc
này cô cũng cười đến mức gần như không còn thấy rõ đôi mắt.
Anh dừng lại khoảng vài giây, sau đó bỗng nhiên nói "Miền nam Tây Ban Nha
rất nóng, bởi vì nơi đây khá gần Châu Phi. Ở đây có một câu truyện về
thời tiết của miền Nam không biết em có nghe qua chưa?"
Cô lắc đầu "Anh kể đi."
"Có một sinh viên theo học ngành lịch sử, làm một luận văn nói về sự ảnh
hưởng của người di dân Châu Phi đến chế độ thực dân của Châu Âu. Anh ta
đặc biệt đến phi trường dự tính tìm người da đen để làm phỏng vấn khảo
sát. Sau đó, anh ta nhìn thấy một đám người da đen đang gửi hành lý vận
chuyển. Bởi vì người Châu Âu tương đối nhạy cảm với vấn đề chủng tộc,
anh ta sợ chọn một người da đen lai sẽ làm mất lòng đến người khác, cho
nên chọn một người Châu Phi đen nhất trong đám và hỏi "Anh à, tôi có thể phỏng vấn anh một chút không?" Người da đen đồng ý. Anh ta nói, “Xin
hỏi anh có cách nhìn thế nào về Tây Ban Nha?” Người da đen nói “nóng”.
Anh ta còn nói, “Châu Phi và Tây Ban Nha nơi nào nóng hơn?” Người da đen nói, “Tây Ban Nha nóng hơn”. Anh ta nói, “Xin cho hỏi anh đã bao nhiêu
tuổi?” Người da đen nóng đến khó chịu trực tiếp lật hộ chiếu cho anh ta
nhìn. Anh ta vừa nhìn lại nói, “Xin lỗi anh, hình này rõ ràng là người
Trung Quốc kia mà”. Sau đó người da đen nổi giận: “Ông đây vốn là người
Trung Quốc, sau này đến Tây Ban Nha các người mới đen rám thế này."
Nghe được câu cuối cùng Thân Nhã Lợi phì cười ra tiếng "Ha ha ha ha, nhìn
thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, em còn tưởng rằng anh muốn nói gì."
Cô không nén cười được, anh vẫn nghiêm túc nói "Sắc tố của người da trắng
rất nhạt, hấp thu tia tử ngoại cũng chỉ làm da họ dần đỏ lên, sau khi
lột da thì sẽ thành trắng lại. Tuy như vậy nhưng làn da của người Tây
Ban Nha cũng đen hơn da của người Anh, Pháp và Đức. Em cũng biết tia tử
ngoại ở đây mạnh thế nào rồi. Nếu phơi nhiều thật sẽ biến thành người da đen đó."
Cô hoảng hồn, vì dưới Sagrada Familia không có ánh nắng nên cô không mang
theo ô. Lúc này cô lập tức khẩn trương "Thiệt hay giả vậy? Em, em sẽ đi
lấy ô ngay đây."
"Đương nhiên là giả rồi." Cô vừa mới chạy được hai bước thì anh nói phía sau.
Thấy cô hoài nghi xoay đầu lại, cuối cùng anh mới không nhịn cười được
nữa "Nói gì em cũng tin, thật là khờ. Cô gái ngốc."
Cảm giác hoàn toàn bị người khác đùa giỡn khiến cô phẫn nộ xông qua, đánh loạn xạ trên cánh tay anh "Nè, nè, nè..."
Nếu như là Hi Thành, khi nhìn thấy khí thế của cô giống Godzilla thế này
nhất định sẽ chuồn mất trước. Hoặc là núp ở sau lưng bạn bè tiếp tục
khiêu khích cô. Nhưng Dante thì lại đứng yên cho cô đánh, sau đó khẽ mỉm cười "Có tinh thần là tốt rồi. Mới vừa rồi nhìn thấy em giống như không được vui."
Bị vạch trần tâm sự khiến cô hơi lúng túng "Em đâu có không vui chứ."
"Phải không, vậy là anh cảm giác sai rồi." Anh cũng không tiếp tục kiên trì,
chỉ chỉ về Sagrada Familia phía sau "Em thích kiến trúc thế này, theo
đạo lý sao thấy được nó lại không vui chứ."
Cô ngẩng đầu nhìn giáo đường kiểu Gothic bị che bớt ánh sáng nên hơi có
cảm giác ảm đạm. Hiện tại nó vẫn chưa được xây xong, nên không có tháp
chuông cao nhất tô điểm. Nhìn nó từ phía xa giống như một con thú lớn bị thương đang phủ phục trên bùn đất bị mưa xuống xối xả. Nhưng thật sự
nhìn kỹ mới có thể phát hiện ra, nơi có những thứ gồ ghề chằng chịt thật ra cũng là vô số tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tinh tế tạo nên: Biểu
tượng giám mục, thiên sứ âm nhạc, trên đỉnh tháp có hình viên đá lục
giác Hosanna Excelsis, cây bách được trang trí theo thế ba ngôi, hình
điêu khắc bồ nông trắng tượng trưng cho dân sinh vĩnh hằng, mũ giáp của
binh lính La Mã...v...v....
Những kiến trúc của ngày nay đa số không tồn tại lâu. Bọn chúng giống như
những cuốn tạp chí được in ra số nhiều, rồi tung khắp toàn cầu, xây từng ngóc ngách của đô thị hiện đại hóa, nhưng luôn giống như một hoa phù
dung sớm nở tối tàn trong thời đại. Chỉ cần có tòa nhà cao hơn xuất
hiện, thì tòa nhà thấp hơn kia cũng sẽ bị mọi người dần dần bỏ quên và
trong tương lai gần sẽ bị hủy thành đống gạch vụn. Còn kiểu công trình
kiến trúc được xây hơn một trăm năm vẫn chưa hoàn thành này thì e rằng
tương lai sẽ không còn nữa.
Cô lấy máy chụp ảnh ra, muốn chụp lại hình ảnh vĩ đại trước mắt. Nhưng khi giơ ống kính lên mới phát hiện rằng mình chụp còn không đến một phần
mười của nó nữa.
"Có muốn anh chụp giúp em hay không?" Anh hỏi.
Bình thường đi ra ngoài du lịch cô cũng không thích chụp người chung với
cảnh. Bởi vì cô cảm thấy hành động "chụp ảnh làm chứng bản thân đã từng
đến nơi này" hơi ngu ngốc. Nhưng khi anh đưa ra yêu cầu này, cô lại gật
đầu không hề suy nghĩ. Có điều khi anh còn chưa cầm lấy máy chụp hình
thì có một du khách nhiệt tình đi ngang qua nói có cần tôi giúp hai
người chụp hay không. Anh ngơ ngác ngược lại nhìn về phía cô.
"Được." Cô sảng khoái đưa máy cho đối phương.
Sau đó họ đứng song song trước Sagrada Familia. Người du khách ra hiệu với
bọn họ "Nhích đến gần hơn chút. Cô à, cô nhích về phía bên phải chút
nữa."
Cô không được tự nhiên nhích nhích gót chân đến gần anh hơn.
"Vẫn còn hơi xa, gần thêm chút nữa. Vui lên nào, cười đi."
Nhận thấy du khách xung quanh cố ý dừng lại để bọn họ đang chụp ảnh khiến cô cảm thấy như vậy ngược lại sẽ càng lúng túng hơn. Dứt khoát một là
không làm, còn làm là phải làm đến cùng, thế là cô đứng kề sát vào cánh
tay anh. Anh cũng rất tự nhiên khoác lên vai của cô, cô lập tức phối hợp nở một nụ cười rạng rỡ. Sau khi chụp ảnh xong, anh bước đến cầm lấy máy chụp ảnh và nói lời cảm ơn. Khi người du khách đó đi qua cô liền đưa
lên một ngón tay cái "Perfect couple!"
Hai chữ này khiến cô vẫn còn thất thần cho đến tận lúc ăn cơm. Bởi vì lúc
xế chiều chủ yếu quay về Trần Hiểu và Tá Bá Nam, cho nên ngay cả đến lúc ăn cơm Dung Phân cũng để cô và Dante ngồi cùng nhau, bảo là muốn bọn họ trao đổi trước. Cô lơ đãng nói với anh vài câu, cuối cùng đến khi anh
gọi thức ăn thì cô tìm được cơ hội cúi đầu bật máy chụp ảnh lên và bấm
đến tấm ảnh cô và anh chụp chung ngồi xem.
Ở trong hình, đỉnh đầu của cô cao ngang cằm của anh. Cô mặc bộ quần áo
sinh viên của Trần Hiểu, trang điểm nhẹ và mái tóc để xõa. Nhìn qua còn
hơi khẩn trương, rất giống sinh viên đại học. Còn đôi mắt anh thì dịu
dàng sâu thẳm, nụ cười điềm tĩnh nhã nhặn, tuy là trên người mặc chiếc
áo màu sáng nhưng tất cả chi tiết đều hoàn toàn phù hợp... Trông thật
giống với tấm ảnh chụp chung của cô và Hi Thành nhiều năm trước đây. Chỉ là, trong hình cô vẫn dừng lại ở tuổi mười tám ngây ngô, còn "Hi Thành" vốn còn vài phần trẻ con thì đã sớm biến thành một người trưởng thành.
"Thân thiên hậu, em muốn uống gì?"
Nghe thấy giọng nói của anh, cô vội vàng giấu máy đi rồi hắng giọng "Nước lọc, nước lọc là được rồi."
Khi thức uống được mang ra, cả bàn nói chuyện không bao lâu thì cơm hải sản Tây Ban Nha cũng được mang lên. Nhìn mấy con tôm lớn, sò biển, chanh và cơm vàng như trân châu trong đĩa khiến miệng của Thân Nhã Lợi không hề
khách sáo ăn từng thìa ngon lành. Mỗi lần ăn cơm cô đều khiến cho vài
người hoảng sợ và lần này cũng không ngoại lệ.
"Không ngờ Thân thiên hậu lại ăn được đến vậy..."
"Sức ăn rất tốt, thật hâm mộ."
Dung Phân vội vàng đưa nước cho cô "Đói bụng đúng không, nè, cẩn thận mắc nghẹn."
Thân Nhã Lợi xua xua tay, im lặng ăn hết đĩa cơm, khi ngẩng đầu lên lần nữa
mới phát hiện ra mọi người cũng chỉ vừa đụng đến dao nĩa. Cô đang băn
khoăn có nên kêu thêm hay không thì Dante đã kêu phục vụ mang thực đơn
đến cho cô. Hơn nữa còn giải thích tên món ăn với cô "Em xem thực đơn
đi... Với tốc độ ăn của em, người không biết còn tưởng rằng đạo diễn
ngược đãi em nữa."
"Hôm nay em thật đói bụng. Hơn nữa, cơm hải sản này ăn rất ngon."
"Suốt cả quảng đường anh cũng không thấy em không thích ăn gì. Kiểu cơm hải sản này làm rất đơn giản, em cũng dễ nuôi thật."
Cô cảm thấy lúng túng "Em không biết nấu cơm."
"Có thể đoán được." Anh cười cười lắc đầu "Có điều đâu có sao, anh nấu cơm
cũng không tệ lắm. Sau này về nước nếu em chán ăn mấy món đầu bếp nấu
thì có thể đến nhà anh ăn ké được mà."
"Anh nấu cơm hằng ngày à? Không phải anh đã nói ở trên blog là kêu bên ngoài sao?"
"Đó là bởi vì anh ở một mình, tự mình nấu cơm tự mình ăn cũng không có ý
nghĩa. Nếu có nhiều người cùng ăn thì anh thật sự rất thích xuống bếp."
"Anh ở một mình?"
"Ừ."
Vậy bạn gái anh không ở chung với anh ư? Cô ấy không để ý đến việc có phái
nữ đến nhà ăn cơm sao?... Cô vốn muốn hỏi như thế nhưng suy nghĩ đến văn hóa Tây Phương rất coi trọng việc đời tư và không gian cá nhân. Bọn họ
cũng không thân thiết đến mức không có gì giấu nhau, nên vẫn không hỏi
tốt hơn.
"Nói là ăn ké thì thật làm phiền anh, có điều nếu có cơ hội thì nhất định em phải nếm thử tài nghệ nấu nướng của anh." Chỉ có thể nói những lời
khách sao như thế. Nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, khoảng cách giữa cô
và anh cũng chỉ đến mức này thôi, nhất định không thể gần hơn nữa.
--------------
"Sau khi tốt nghiệp em phải về nước."
"... Vậy sao."
"Còn anh?"
"Anh không biết, có thể là về Hokkaido."
Mấy ngày sau, Thân Nhã Lợi và Dante ngồi dưới bóng cây ở đại lộ Gracia của
Barcelona quay cảnh hai người đối thoại. Bên kia con đường là chiếc xe
buýt đỏ sẫm có sơn dòng chữ trắng thật to "Barcelona City Tour" ở trên
mui đang dừng lại vì đèn đỏ và che khuất tòa nhà Battlo đối diện. Mặt
tường của tòa nhà được cẩn những mảnh gốm sứ, thủy tinh có màu sắc rực
rỡ và gạch men ô-xy hóa. Mặt ngoài tòa nhà mang lại cảm giác vô cùng ấn
tượng. Nóc nhà vẩy cá màu xanh biển, ống khói được cẩn mảnh gốm và mảnh
thủy tinh màu trộn lẫn rất xinh đẹp. Tất cả đều thể hiện nên thủ pháp
mới mẻ độc đáo vượt xa tất cả những kiến trúc khác trong lịch sử, có một không hai cho đến nay.
Sau khi Gaudy bốn mươi tuổi, những tác phẩm của ông đều có tính cách mạng
đặc trưng. Cho dù là tòa nhà của ông không phải là cao nhất hay to lớn
nhất trong đám nhà lầu hoa lệ nhưng vẫn gây được sự chú ý trước nhất cho người khác. So sánh với những người hàng xóm lạnh lẽo bất khuất thì màu sắc ngôi nhà Battlo lại như một cánh đồng hoa hồng và cây cỏ thiên
nhiên. Đường cong duyên dáng ở bề mặt như những mảnh xương động vật thần bí mang màu sắc rực rỡ. Nhìn sơ qua toàn bộ ngôi nhà không giống như đã được xây dựng mà là giống như là được mọc lên từ trong thiên nhiên rộng lớn.
Thân Nhã Lợi nhìn ngôi nhà Battlo đối diện đến mất hồn hồi lâu. Dante cũng
yên lặng ôm quyển sách nhìn dòng người qua lại trên phố. Cuối cùng cô
ngồi nhích đến gần anh hơn một chút, ôm lấy hông anh từ phía sau và vùi
mặt sâu vào lưng của anh.
Anh hơi kinh ngạc ngẩng đầu.
"Nam, em sẽ nhớ anh lắm. Em không muốn xa rời anh." Cô quyến luyến dựa vào người anh, tiếng nói nhỏ như muỗi vo ve.
Anh đặt quyển sách bên cạnh, xoay người đỡ lấy hai vai của cô và nhìn cô vô cùng nghiêm túc: "Anh có một cách có thể khiến cho sau này chúng ta
không rời xa nhau."
"Hả?"
"Anh xin lỗi, anh không có chuẩn bị gì cả. Anh không biết em sẽ nói như vậy, mới vừa rồi anh cũng chợt nghĩ ra thôi." Anh lộ vẻ hơi băn khoăn, nhưng vẫn kiên định nói ra hết "Chúng ta kết hôn đi."
".... Hả?!" Cô trợn to hai mắt "Nhưng chúng ta chưa từng yêu đương hẹn hò... Sao anh lại bỏ mất bước này...."
"Cắt"
Nghe thấy giọng của Dung Phân, ánh mắt thiếu nữ yêu thương chan chứa của
Thân Nhã Lợi lập tức biến thành hai khe hở dài "Lại đi quá cảm xúc rồi
phải không!"
"Nhã Lợi, trong cảnh này em phải có dáng vẻ hơi vui mừng chứ. Khuôn mặt này
của em đã viết lên một hàng chữ ‘tôi rất kinh ngạc, cho nên các khán giả sẽ lập tức nhìn thấy chúng tôi thân mật với nhau ngay’. Em không thể tự nhiên một chút sao?"
"Em cũng đâu muốn vậy, vấn đề là chị phải nhìn xem là ai đang quay phim với em. Dante cũng không phải là diễn viên, vừa nghĩ đến anh ấy sẽ cảm thấy không được tự nhiên thì em cũng không dễ chịu gì rồi." Thân Nhã Lợi gục đầu xuống bất lực.
Dante vốn chỉ cười nhưng không nói, lúc này cũng vội vàng bổ sung "Anh không
có cảm thấy không được tự nhiên. Ngược lại còn có một chút mong đợi
nữa."
"Anh...."
"Nhận được nụ hôn Thân thiên hậu chủ động dâng hiến là mơ ước của phần lớn
đàn ông hâm mộ mà." Anh nói rất tự nhiên, không hề có sự lúng túng "Anh
cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đừng mong đợi quá nhiều với
phẩm chất của anh."
"Hâm mộ? Rõ ràng anh đã nói là không phải là fans hâm mộ của em, chỉ là vừa
khéo bộ phim anh thích lại là em đóng vai chính thôi."
"Điều đó rõ ràng là đang nói dối rồi."
Ánh mắt của cô lại nheo lại lần nữa, vẻ mặt vô cùng bất lực ".... Điều này có gì hay mà phải nói dối...."
Anh nhìn lại cô trong chốc lát và bỗng cười phì ra tiếng "Ngốc quá."
"Còn nói em ngốc, do lời nói của anh luôn thiếu logic, sao lại trách em ngốc chứ!" Nếu như đối phương là Thiển Thần thì cô đã bóp cổ anh lắc lắc
rồi.
Dung Phân quơ kịch bản như là đang múa cờ "Được rồi, được rồi, hai người bọn em cũng có thể tán tỉnh ve vãn nhau thì sao lại diễn không tốt được
chứ? Diễn lại, diễn lại."
Cho nên cảnh diễn nặng nề vừa nãy, sau khi Tá Bá Nam cầu hôn lại đến chỗ bị cắt. Kỳ quái là từ sau câu nói "có một chút mong đợi" của Dante thì cô
lại không cảm thấy sợ nữa và cũng diễn nhập vai hơn một chút "Nhưng mà
chúng ta chưa từng yêu đương hẹn hò... Sao anh lại bỏ qua bước này mà
thẳng đến cầu hôn rồi chứ?"
"Sau khi chúng ta kết hôn sẽ có cả đời để yêu thương hẹn hò."
Ánh nắng trong nụ cười khẽ của anh cũng giống như ánh sáng trong đôi mắt
dịu dàng kia. Dù cô kinh ngạc rất rõ nhưng cũng không cách nào che giấu
được sự vui sướng trong đáy mắt. Cô nhìn anh cầm tay của mình, cảm giác
chan chứa hạnh phúc cuối cùng cũng tràn ra. Cô ngẩng đầu, đưa môi lên
hôn anh. Ngón tay anh luồn vào trong tóc cô, nhẹ nhàng đáp lại.
"Cắt!"
Hai người bị tiếng kêu này tách ra. Dung Phân cầm kịch bản đi đến ngồi
xuống bên cạnh Dante "Dante, lần này là vấn đề của cậu, cậu hôn trả lại
quá nhanh. Đây là lần đầu tiên Tá Bá Nam được Trần Hiểu hôn, theo lý
thuyết là phải kinh ngạc một chút, nhớ chưa? Còn phải phản ứng hơi ngây
ngô nữa..."
Nhìn thoáng qua Dante gật đầu dưới sự chỉ đạo của Dung Phân, Thân Nhã Lợi
cũng mượn động tác lấy kiếng ra để cúi đầu xuống. Bởi vì cô cũng không
biết vẻ mặt mình đã biến thành dạng gì rồi. Sự khẩn trương khi lần đầu
tiên hôn môi Dante hóa ra không phải là ảo giác, cũng không phải là vì
mình vừa mới tỉnh ngủ nên sợ hãi. Lần này cũng vậy, mới vừa rồi trong
nháy mắt môi chạm môi, cô cũng rõ ràng cảm thấy người mình tê dại. Lúc
anh hôn đáp trả lại cô thì cảm giác này càng trở nên kịch liệt. Sự khẩn
trương hòa với nỗi sợ hãi khiến cho cô nảy sinh cảm giác xúc động chờ
đợi mà đã nhiều năm qua không có.
"Chừng vài giây phải không?" Cô nghe thấy anh hỏi Dung Phân bên cạnh.
"Chuyện này cũng là điều hợp lý, đừng nhanh quá là được rồi." Dung Phân yên lặng lau mồ hôi.
Nhìn thấy vẻ mặt anh còn mù mờ khiến Thân Nhã Lợi không nhịn cười được. Sau
đó thấy anh quay đầu lại gật đầu với cô "Để ngừa việc lúc diễn anh kéo
dài quá lâu, nên đến lượt anh thì em véo anh nhé."
"Được." Cô cười rạng rỡ sung sướng hơn nữa.
Lại một lần nữa khai máy, anh đọc xong lời thoại, cô lại ngẩng đầu nhẹ
nhàng hôn lên bờ môi anh. Ước chừng hai ba giây sau, cô còn chưa kịp véo anh, nhưng vì ánh mặt trời rực rỡ khiến cô nhớ lại câu truyện cười anh
nói lúc trước khiến cho bờ môi cô đang chạm vào môi anh lại cười phì ra. Dung Phân chống tay lên trán, cô ta không muốn phải tái diễn lại cảnh
bị cắt vô số lần như cảnh hot của Nhã Lợi và Thiển Thần đêm trước.
"Em xin lỗi, không phải em cố ý. Chỉ là đột nhiên nghĩ đến một việc nên...
Diễn lại đi, em sẽ cẩn thận." Thân Nhã Lợi nghĩ thầm vậy rất khó giải
quyết. Tuy ngoài miệng anh nói lời khách sao, nhưng thực tế trong lòng
cũng không vui khi diễn mấy cảnh này rồi.
"Không có gì, từ từ đi."
Nhìn thấy nụ cười ôn hòa của anh khiến cô luôn có ảo giác anh cũng rất hưởng thụ cảnh quay này. Có điều cô cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ,
lại phải quay lại lần nữa. Theo thường lệ đọc xong lời thoại, anh cầm
tay cô, môi hai người lại kề vào nhau. Có lẽ là bởi vì lần hôn lúc trước nên lần này cũng nghiêm túc rất nhiều. Khiến cho cô không còn tâm tư
suy nghĩ gì khác, chỉ khẽ hít thở, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng
trên người anh.
Lần này mắt anh hơi mở to, cũng không đợi cô véo mình, sau phút ngạc nhiên
ngắn ngủi anh cũng khẽ hé miệng mút lấy cánh môi của cô. Tuy là dịu dàng nhưng động tác nhẹ nhàng mút lấy môi cô cũng như hơi khó dằn nổi. Trái
tim đập rộn rã cả lên, sức lực toàn thân đều nhanh chóng bị rút cạn. Cô
không kìm lòng được choàng tay ôm lấy cổ anh, hơi nghiêng đầu cẩn thận
thăm dò đáp lại anh. Sau đó thắt lưng bị đối phương ôm siết lại. Nhưng
bởi vì đạo diễn đã nói, cảnh này diễn không thể quá kích động, nhất định phải giữ được cảm giác ngây ngô. Cho nên tuy anh hôn rất sâu, nhưng
động tác cũng rất chậm chạp, mang theo tính xâm lược bị đè nén. Một hơi
lại một hơi, một tấc lại một tấc cướp đi tất cả hơi thở của cô...
Sau khi quay xong, toàn bộ đoàn phim đều trố mắt ngẩn ngơ nhìn bọn họ.
Người quay phim sờ sờ cằm mình, nói vô cùng nghiêm túc: "Tôi cảm thấy
lúc Dante hôn con gái, cảm giác đó, chậc... nói sao đây, nói không
ra..."
Dung Phân nhìn không chớp mắt cảnh hôn thắm thiết này, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi "Quá thâm tình rồi."