Trong đầu Đào Chi Yêu không ngừng hiện lên hỉnh ảnh của hai người, từ khi quen
nhau, lần đầu tiên đến nhầm phòng, cho hắn là gã trai bao, khó trách hồ ly nói đây là người dịu dàng nhất nhưng lại khiến cô đau đớn đến vậy, khi đi hai chân vẫn còn run lên, cơ hồ không đi nổi đường. Lần thứ hai cô thay người kia đến Ám Dạ Chi Hoa, lại vào nhầm phòng của hắn, suýt chút nữa bị hắn giết chết, cuối cùng còn đá cho Hắc Đế danh tiếng lẫy lừng vài đá, cũng coi như đền bù tổn thất. Lần thứ ba hăn lả đối tượng cải tạo của cô, nhưng cô lại bị hận lừa, nghĩ hắn đúng là gay, nếu cô biết hẳn chính là người đàn ông đầu tiện của cô, là cha của đưa trẻ, còn lá Hắc Đế kia, cô nhất
định sẽ không đồng ý ký giao dịch với hắn,
cũng không cải tạo hắn! Cô còn lo cho hắn đi yêu người đàn ông Dạ Hoàng nguy hiểm này, không ngờ người nguy hiểm thật sự lại là hắn! Lần gặp mặt thứ tư, hắn biết tất cả về cô, mả cô thi lại như một chú hề ngốc nghếch chẳng biết gl cả, làm trò cười cho hắn!
Đào Chi Yêu nhớ lại quãng thời gian trong ký ức kia, chờ cái chết buông xuống.
Hô hấp càng ngày càng dồn dập, hai chân đã rời khỏi mặt đát.
Bảo bối, xin lỗi. Đào Chi Yêu nói trong lòng.
Đối diện sân thượng một giọng nói thong dong mà lạnh lùng truyền đến: Dạ Hoàng, cậu không muốn sống nữa à?"
Giọng nói quen thuộc khiến Đào Chi Yêu Nhãn bất giác chảy nước mắt, giọng nói L này giống như trong mơ, khiến lòng Đào Chi Yêu càng ngày càng lạnh.
Cô bò hắn đi mat, để han hận cô như vậy.
Lúc này hắn xuất hiện để ngăn Dạ Hòng giết cô, hay là chỉ đến để xem một vở kịch thú vị!
Dạ Hoàng quay đầu nhln hắn, sắc mặt trắng bệch, hai tay vừa rồi vẫn kiên định đẩy Đào Chi Yêu xuống nhưng giờ lại trỏ nên run run mà vô lực.
Hắc Đế miễn cưỡng nói: “Cậu giết cô ta, tôi sẽ không giết chết cậu. tôi chỉ hạ tinh cổ lên người cậu, sau đó để cậu cả đời không được gặp tôi mà thôi."
I" HầcĐe " Môi Dạ Hoàng run run, nghe
hắn ta nói, hắn mới biết được Hắc Đế tàn nhẫn thế nào, hắn ta coi thường việc giết hận, mà sẽ dùng thủ đoạn rất tàn nhẫn để hắn sống không bằng chết.
Đẻ hắn còn sống mà cả đời không được gặp hắn ta, vậy thì, không bằng giết chết hẩn đi!
^'Sao, cậu không tin lời tôi nói sao? Trong cả đời đó, tôi sẽ cử người giám sát cậu, đê cậu sống tốt, hơn nữa còn kéo dài tuổi thọ của cậu. để cậu sống còn lâu hơn tôi.” Hắc Đế lại ngẩng đầu lên, không hề để ý nói.
Hai mắt sắc như lựu ly kia lướt qua Dạ
Hoàng, nhln thân thể run trong gió nhẹ kia, nếu hắn đến chậm một chút nữa thl cô đã biến mất rồi. Lúc này, lòng Hắc Đế lúc lạnh lúc nóng, chính hắn cũng không biết hắn đang làm gl, trái tim không nghe lời hắn, không, khi cô bò đi, để lại một câu nói không yêu hắn, trái tim hắn cũng đi theo mát rồi.
Hắn nhìn tất cả mọi việc xảy ra trước mắt, trước khi Dạ Hoàng muốn giết chết cô, hắn vẫn binh tĩnh xem màn diễn, bình tĩnh đến kỷ lạ, cơ hồ khiến hắn nghĩ hắn chưa từng yêu cô, cũng chưa từng hận cô.
Nhưng trong khoảnh khắc khi cô sắp chết kiạ, hăc Đe mới biết, căn bản hẳn khỏng thể tiếp nhận được cái chết của cô, cho nên, hắn đã đứng rạ ngăn càn!
Đào Chi Yêu mở mắt nhìn hắn, vẫn mặc âu phục đen, còn khoác áo gió đen, trên gương mặt anh tuấn, mang^ theo chiếc mặt nạ bạc quỷ dị. Sao cô có thể không nhận ra
hắn, là vi hại người bọn họ, Cung Nhã
Thương và Hắc Đê để lại cho cô nhưng ấn tượng khác nhau sao? Một người muốn giết cô, ném cỏ đến thế giới cực lạc làm gái điếm, còn một người tuy trêu cợt cô nhưng lại thật tình với cô, thật lòng yêu cô. Là vì lừa minh dối người hay vl là người trong cuộc cho nên đánh mát khả năng nhìn thấu! Cồ lại không nhận ra hắn chính là hắn ta! Không biết vl saọ, một khắc kia, hai mắt lại rưng lệ, tầm mắt mơ hồ, cô nhìn hắn, nở nụ cười quỷ dị, cười đến chua xót mả khó nhin.
Cô lừa hắn, nhưng hắn cũng lừa cô không phái sao?
Bọn họ đều có hai thân phận, một Đào Chi Yêu, một Cung Nhã Thương, một sư tử, một Hắc Đế. Khoảng cách quá lớn không thể nào vượt qua, lúc này, khi chân tướng đã rõ ràng, hai người sẽ thế nào đây?
Nhìn cô khi thi như khóc lúc lại như cười, không hiểu vl sao, trong mắt Hắc Đế hiện lên một tỉa đau xót, ánh mắt càng sâu càng trầm.
Dạ Hoàng đấu tranh trong lòng thật lâu, cuối cùng buông Đào Chi Yêu ra, bất lực ngồi xuống mặt đất, bò đến bên chân Hầc
Đế, ôm chân khóc lóc nói: 'ế Hắc Đế Tha
thứ cho tôi Tha thứ cho tôi. Đừng để tôi
phải xa ngài, tôi không yêu cầu điều gl xa vời, tôi cũng không làm chuyện tổn thương cô ấy. Tôi chỉ mong đời này có thể đứng cạnh ngài, mãi mãi nguyện trung thành!
Hắc Đế, xin ngài...... Tôi xin ngải ” Dạ
Hoàng lúc này, tầm thưởng như thế, ớ trước mặt người mình yêu. mãi mãi cũng ;chỉ là một hạt bụi thấp kém.
Dạ Hoàng hoảng hốt khẩn cầu. Sợ ngay sau đó, hắn sẽ bị mang ra khỏi bên cạnh ngựời kia mãi mãi.
Hắc Đế không nhìn hẳn, mà nhìn Đào Chi Yêu rát lâu.
Sau khi Dạ Hoàng buông cô ra, những điều vừa mới biết, làm cho cô hoang mang lo sợ ho khan không ngừng, vì kinh hoàng mà
toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ngồi dưới đất
thật lâu, cô mới Ổn định cảm xúc.
Cô bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn hắn. Mà hắn cũng nhln cỏ.
“Vỉ sao không yêu tôi?"
"Vỉ sao không giết tôi?"
Hai người cùng hỏi đồng thời. Đào Chi Yêu mim môi quật cường nhìn hắn thật lâu, rồi lạnh lùng nói: “Không yêu là không yêu.”
Môi Hắc Đế cũng mím đến trắng bệch,| mặt không đổi sắc nói: “Không giết là không giết."
Đào Chi Yêu nhìn hắn, nở nụ cười tự giễu, lảo đảo đứng lên.
Hôm nay dù có phải chết, cô cũng không hối hận. Dạ Hoàng nói rất đúng, hôm nay cô sẽ biết điều cô muốn biết.
Cô luôn nghĩ Cung Nhã Thương không đơn giản, lúc này đã hiểu tất cả. VI sao hắn lại xuất hiện ở lễ trao giải? Vi sao hắn biết là cô? VI sao hắn đe Dạ Hoàng giúp cô? Vì sao ngay từ đầu hắn muốn giết cô nhưng về sau lại không giết?
Tất cả đã tháo nút, đáp án đã rõ ràng,| không phái sao?
Vi sao, nước mắt lại không ngừng chảy xuống?
Biểu tinh của Dạ Hoàng vẫn thê thảm quỳ gối nơi đó, xin Hắc Đế tha thứ.
Hắc Đế từ từ an ủi hắn, nhìn Đào Chi Yêu nói nhỏ: “Từ ngày nhận nuôi cậu, tôi đã nói sẽ vì cậu, còn có em trai đã mất của cậu, báo thù cho cha mẹ. Trước đó,| tôi sẽ bỏ qua cho cậu. Dạ Hoàng, lỗi thế này, không được tái phạm lần thử hai. Trên thế giới này, ngoài tôi ra, không ai có thể động đến cô ta, hiểu chưa?”
Giọng nói của Hắc Đế bình tĩnh đến quỷ dị, nhưng Dạ Hoàng lại hiểu hết.
Hắn hận cô, cho nên, cũng yêu cô.
Chỉ có thể mình hắn hận, cho dù giết cô,) cũng chỉ có thể để hắn tới giết.
Nuốt chua xót và đau đớn vào lòng, Dạ Hoàng từ từ nhắm hai mắt lại, nói: “Thuộc hạ tuân lệnh, Hắc Đế.” Từ nay về sau, hắn biết, ngay cả quyền đế yêu người đó, hắn cũng không có.
Đào Chi Yêu biết hắn nói báo thù là ý gi,| cô biết hắn đang cảnh cáo cô điều gì.
Cô giết người kia ở dưới thế giởi cực lạc, nói vậy có lẽ thân phận của cô đã bị bại lộ, hắn đã biết cô là sát thủ của Khải Tư.
Cô nên nói như thế nào, quạ đen còn ở trong tay Khải Tư, người quan trọng nhất của cô còn ở trong tay Khải Tư, cô nói thêm một câu, không cẳn thận lại khiến bọn họ mất mạng.
Đào Chi Yêu quay đầu, thản nhiên nói: “Tôi phải đi.” Cô đã đi ra ngoài quá lâu, 1 Anna và gã kia sẽ nghi ngờ.
Hắc Đế nhìn bộ dáng cúi đầu chuấn bị đi của cô, hờ hững nói: “Tôi sẽ cho em thứ mà em muốn, chỉ cần em rời khỏi hắn ta.” Hắn biết cô hiểu, hắn ta là ai.