Lại là một cảm gi ác vừa đau đớn vừa vui sướng đến tê dại tan tràn khắp thân thể, Cung Nhã Thương kinh hoàng, liền đẩy cô đi, không cho hai tay uốn éo của cô gây sóng gió trên tiểu đệ đệ của mình nữa.
Không ngờ những sỢi tóc rối của cô lại vướng trên nút áo sơ mi của hắn,đẩy ra một cái, Đào Chi Yêu đau đớn vươn tay ra, vốn hai người chỉ cách nhau một khoảng cách, đột nhiên ngã nhào lên ghế sô pha, lộn một vòng, Cung Nhã Thương đè lên người Đào Chi Yêu, hơi thở của hai người hướns về một phía, cảm xúc ấm áp kia, Đào Chi Yêu cảm giác được hơi thở của hắn phả lên mặt mình, vừa tê vừa ngứa, hai người cứ nằm bò ra như vậy, mắt to nhìn mắt nhỏ, một cái lại một cái, Cung Nhã Thương nhìn sỢi tóc hỗn độn của cô, dườns như khác hắn vẻ khiêm túc già dặn lúc trước, mà rơi trên khuôn mặt run run của cô.
Nhưng là, chật vật như vậy lại cô lại để lộ ra cảm xúc thật của mình, có một loại
phons tình vạn chủng không nói nên lời.
Cung Nhã Thương nhìn đến ngây ngốc.
Theo thói quen, Đào Chi Yêu lại muốn vươn tay đẩy kính mắt, nhưng người ở trước mắt đõ nhanh hơn một bước lấy cặp mắt kính dày cộp ra khỏi đôi mắt xinh đẹp.
Trước mắt đột nhiên không có vật bảo vệ, Đào Chi Yêu nháy mắt mấy cái, dường như không quen.
Lúc này cô đã hồi phục tinh thần lại, đột nhiên nhận ra tư thế của hai người vô cùng mờ ám.
Tuy biết hắn là say, sẽ không hứng thú với một người phụ nữ bình thường như cô, nhưng mà, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của hẳn cách lớp áo mỏng manh, thậm chí, cô còn cảm nhận được, hắn cố ý dán nơi vừa bị trà nóng hất phải vào chỗ tư mật của cô.
m
Mặt càng đỏ, lộ ra màu hồng nhạt, lông mi thật dài vì thẹn thùns mà chớp chớp, như một con búp bê tinh xảo.
Trons lòng càng kinh hoảng, biểu hiện của Đào Chi Yêu càng bình tĩnh.
Hai tay dùng sức đẩy bộ ngực cường tráng của người đàn ông đang áp xuống, Đào Chỉ Yêu lạnh lùng nói:“Buông ra, Cung tiên sinh. ”
Cho đến lúc này, Cung Nhã Thươns mới nhận ra, người phụ nữ hắn vốn nghĩ vừa già vừa xấu, thế nhưng lại là một kho báu chứa đƯỢc khai quật, bêntrong giấu thứ đồ vô giá. Đôi mắt thậtto, bên trong rực rỡ như vì sao, lôns mi thật dài, sống mủi cao thắng, làn datrắng nõn, cố thon dài, dường như chỗ nào cũng hoàn mỹ, giong như một cực phẩm trời cao tạo ra.
Cung Nhã Thương có chút mê muội. Chưa từng có một người phụ nữ nào làm hắn cảm si ác đẹp đến vậy, trừ người phụ nữ hắn chưa từng thấy dáng vẻ, sau một đêm trăng gi ó đã chạy mất, còn có người tướng mạo bình thường kia, là người hắn quan tâm nhất và cũng là người hắn hận nhất, muốn giết hắn rồi chạy trốn. Các cô đều có phong cách riêng, nhưng đều hấp dẫn hắn thật nhiều. Xem ra, báu vật hắn nhặt đươc, là một thuKý vừa đặc biệt vừa kỳ quái.
Cung Nhã Thương đến gần tai cô thở ra
hơi nóng, tà mị nói: “Là cô trêu chọc tôi
trước, tôi có thể để yên được sao?"
Đào Chi Yêu thản nhiên nói: “Cung tiên
sinh, anh hãy nhìn cho rõ, tôi là phụ nữ,
cũng không phải là người đàn ông anh
thích?!”
“Tôi biết cô là phụ nữ. Nhưng mà, không biết, hương vị phụ nữ khác đànông ỏ đâu nhỉ? Thư ký Toàn, cô quyến rũ tôi thì cũng nên nếm thử một chút!” Cung Nhã
Thương khẽ cười nói.
Đào Chỉ Yêu lạnh lùng, hờ hững nói:
ặt'Cung tiên sinh, tôi nghĩ anh hiếu lầm
' roi.
Cung Nhã Thương nhìn đôi môi mím chặt của cô, đột nhiên, đầu từ từ cúi xuống. Đứng lúc này, đột nhiên, chuông cửa vang lên.
Hai người đều cả kinh, Cung Nhã Thương có một loại cảm giác có tật giật mình.
Vội đứng lên từ trên người cô, Cung Nhã Thương nhìn nàng, khinh thường nói: “Thật sự cô cho là tôi có hứng thú với phụ nữ sao? Đừng có nằm mơ! Tôi yêu đàn ông, không phải phụ nữ làm người ta shê tởm. ”
Đào Chi Yêu đứng dậy, chỉnh lại trang phục của mình, sửa lại tóc, lại đeo mắt kính lên, hờ hững nói: “Cung tiên sinh, điêu này không cần anh nhắc nhở tôi, tôi vẫn nhớ kỹ. Đ'ô ăn chuẩn bị xong rồi, tôi
đi trước. ”
Nói xong, lạnh lùng rời đi.
Cung Nhã Thương nhìn theo bóng dáng kiên quyết là cứng ngắc của cô, hai tay nắm chặt thành nắm đấm rồi lại thả ra,
cứ lặp lại như thể.
Mà chuông cửa, không ngừng vang như cũ. Cung Nhô Thương đi từ từ đến, mở cửa ra, liền xuất hiện một người phụ nũ tuyệt đẹp, cô ôm lấy Cung Nhã Thương hôn một cái, nói ngọt lịm: “Darling, nhó anh muốn chết. Ánh nhớ em không?”
So với nhiêt tình như lửa của cô, biểu tình của Cung Nhã Thương là thản nhiên: “Vào đi. ”
Đào Chì Yêu nghe được một giọng nói quen thuộc, cho nên đi ra thăm dò,kết quả, nhất thời cả kinh, chiếc bát trong tay rơi xuống đất, một tiếng vỡ vang lên trong biệt thự yên tĩnh.
Đào Chỉ Yêu kinh ngạc nhìn người xinh đẹp như phu nữ kìa, nqac nhiên nói: “Sao lại là anh ta?”