Đã sớm đặt chỗ ngồi ở tầng cao nhất gần cửa sổ, bữa tối dưới ánh nến ấm áp, nhưng các ngọn đèn ở San Francisco đều đã tắt.
Đào Chi Yêu nhìn Lạc Ngọc Sanh ngồi ở một chiếc bàn cách đó không xa, sau
đó quay sang Ayama cười thản nhiên nói: “Vệ sĩ của anh, ngay cả khi anh
đi ăn cơm cũng theo sao?”
Không phải cô ghét Lạc Ngọc Sanh, mà là khi mỗi lần quay đầu nhìn hắn, hắn luôn cười rạng rỡ như ánh mặt trời,
cảm giác này làm cho bóng tối biến mất trong nháy mắt, đặt mình vào ánh
sáng ban ngày một lần để rồi lại mãi mãi rơi vào bóng tốt, những chuyện
nhơ bẩn đã làm khiến Đào Chi Yêu thấy mình như bị nhìn thấu, vừa khó
chịu vừa đau khổ.
Đối diện là người rất yêu thích Debbie, mà lúc này mình lại đang lừa gạt hắn.
Đào Chi Yêu cười khổ một tiếng, từ lúc nào cô đóng kịch lại xử lý theo tình cảm như vậy?
Huống chi, khi ăn cơm lại có một tử thần luôn nhìn chằm chằm, cô cũng không thể tập trung được.
Nghe cô nói, Ayama xấu hổ cười nói: “Thật có lỗi, cha tôi đồng ý cho tôi đến đây với một điều kiện duy nhất là phải đưa Lạc đi cùng, không rời tôi
nửa bước.”
Nhớ đến khuôn mặt hư ảo kia, lại là một người cha vĩ đại như thế, lòng Đào Chi Yêu lại mềm ra vài phần.
Thản nhiên cầm thực đơn bồi bàn đưa đến, Đào Chi Yêu vừa xem vừa nói: “Không sao, ý của bác trai tôi hiểu mà, tôi chỉ hỏi vu vơ thôi, anh đừng để
trong lòng.”
Mà Lạc Ngọc Sanh, tựa hồ đã sớm nhận ra ý của cô, yên lặng rời khỏi nhà ăn, đến ngoài cửa chờ bọn họ.
Nghe cô nói vậy thì, ánh mắt Ayama nhìn cô ngày càng sáng rực.
Hắn chỉ biết cô là nữ thần của hắn kiếp này, thiện lương như vậy, khoan
dung như vậy, hợp lòng người như vậy, cao quý như vậy, lại xinh đẹp như
một nữ thần.
Trong quá trình dùng cơm, biểu tình của Đào Chi Yêu
vẫn lạnh nhạt, mà Ayama lại hưng phấn bừng bừng, Đào Chi Yêu vừa nói
khiến Ayama an tâm rất nhiều, sự lo lắng trước mặt cô cũng giảm bớt.
Khi dùng cơm, bồi bàn đưa đến loại rượu đỏ tốt nhất, là Haut Brion Pessac
Leognan trăm năm của Pháp, là loại rượu đỏ Đào Chi Yêu thích nhất. Vì
tên tiếng trung của nó là “Hồng nhan khoan dung”.
Nhìn màu đỏ như máu kia, mỗi khi uống một ngụm, Đào Chi Yêu lại cảm thấy mình như trở
về Châu Âu thế kỷ trước, giống như Dracula hút máu tươi, khiến dung nhan của mình ngày càng trẻ ra, giữ lại vĩnh cửu, mãi mãi không phai màu,
nhạt vị, trong ly rượu cao quý kia là vẻ xinh đẹp không gì sánh được.
Đào Chi Yêu nâng ly rượu lên, nói với Ayama: “Nào, cạn ly, kính đêm xinh đẹp hôm nay. Cũng cảm ơn anh đã mời tôi đêm nay, bữa tối rất ngon.”
Khiến Đào Chi Yêu thấy kỳ quái là, Ayama không nâng ly rượu lên, mà mặt thì nhất thời đỏ như trái cà chua.
Đào Chi Yêu cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hừ……” Trầm ngâm thật lâu, Ayama mới nhỏ giọng khẽ giận: “Thật có lỗi, tôi, tôi không thể uống rượu.”
Đào Chi Yêu kinh ngạc, nhất thời nở nụ cười.
“Sao lại có thể? Nếu tôi nhớ không nhầm, giới truyền thông từng phong cho tiên sinh Ayama danh hiệu ‘ngàn chén không say’ mà.”
Nếu cô không nhớ lầm, trước khi hắn yêu Debbie, vẫn còn mang danh là một
công tử ăn chơi, tham gia các yến hội tiệc tùng là chuyện bình thường.
Người như vậy, sao lại không biết uống rượu?
Măt Ayama đỏ bừng,
ấp úng nói: “Không có ai biết tôi không biết uống rượu, trước kia tôi
uống đều là nước trái cây màu đỏ, hoặc là sâm panh, có người chuyên môn
giúp tôi. Công chúa Debbie, với tôi mà nói em rất đặc biệt, cho nên tôi
không muốn lừa em. Người khác cho tôi là ngàn chén không say, nhưng thật ra tôi một ly đã gục.”
Đào Chi Yêu ngạc nhiên nhìn hắn, cuối cùng che miệng cười nói: “Tiên sinh Ayama thật sự rất thú vị đấy.”
Ayama nhìn giai nhân đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp, vui vẻ nói: “Tiểu thư
Debbie nên cười thường xuyên, tiểu thư Debbie cười rất đẹp, động lòng
người giống như ánh sao trên trời vậy.”
Đào Chi Yêu nhìn vẻ mặt
chân thật mà có điểm không được tự nhiên của hắn, nhưng đây là lời nói
xuất phát từ tấm lòng, hiểu được tình cảm của hắn, lòng hơi rung động,
Đào Chi Yêu càng cảm thấy mình thật hèn hạ.
“Cám ơn.” Đào Chi Yêu cúi đầu nhẹ giọng nói.
“Tiểu thư Debbie, tôi có thể xin em một điều không?” hai mắt Ayama sáng lấp lánh, có chút chờ mong nói.
“Nói đi.”
“Sau này tiểu thư Debbie có thể gọi tôi là Ayama, đừng kêu tôi là tiên sinh khách sáo như thế. Có thể chứ?”
Đào Chi Yêu khẽ cười nói: “Anh nghe này, không phải anh vừa gọi tôi là tiểu thư Debbie sao?”
“Tôi…… Tôi……” Ayama lắp bắp thật lâu, sắc mặt đỏ bừng, vẫn không thể nói ra một chữ.
“Tốt lắm, không đùa anh nữa.” Đào Chi Yêu cảm thấy hôm nay tâm tình thật
tốt, vì chỉ đơn thuần ở cạnh hắn, không toan tính, không cần suy nghĩ
trong đầu nên làm gì, nên nói gì, chỉ cần thuận theo tự nhiên.
Đào Chi Yêu uống một ngụm rượu đỏ, thỏa mãn ngây thơ liếm môi anh đào, nhìn qua rất đáng yêu, Ayama xem đến ngây người.
Đào Chi Yêu mở mắt nhìn hắn, suy nghĩ nói: “Chỉ cần anh uống xong ly rượu
kia, tôi đáp ứng, về sau tôi sẽ không gọi anh là tiên sinh nữa. cũng
không gọi anh là Ayama, tôi sẽ gọi anh là Yama, anh cũng gọi tôi là
Debbie, anh thấy sao?”
“Thật không?!” Ánh mắt Ayama bỗng sáng
ngời, thật lâu sau, cái mũi cao thẳng hơi nhăn lại, tựa hồ có chút khó
xử, cúi đầu suy nghĩ vài giây, giống như tráng sĩ mất cánh tay không
quay đầu lại, Ayama từ từ nhắm hai mắt gật đầu nói: “Được.”
Cầm
lấy ly rượu đỏ kia, ngửa đầu một hơi uống cạn, bởi vì cho đến bây giờ
cũng chưa từng uống rượu, cho nên Ayama bị nghẹn ho khan không ngừng,
hai má đỏ bừng, nước mắt chảy không ngừng.
Đào Chi Yêu nhìn hắn như vậy, cười đến càng vui vẻ.
Quả nhiên, hắn không lừa cô, đúng là không biết uống rượu.
Vẫn ho khan có chút thống khổ, Ayama chật vật ngẩng đầu lên, cao hứng nói:
“Debbie tiểu…… Không phải, Debbie, đây là lần thứ hai em cười đêm nay.”
Vẫn vui vẻ cười, sắc mặt Đào Chi Yêu nhất thời đông cứng lại.
Nụ cười bị kẹt lại ở đâu đó, nửa vời, có điểm khó coi, Đào Chi Yêu đang
muốn ngẩng đầu nói gì, lại phát hiện người đối diện, lúc nãy vẫn tốt,
giờ đã ngả cả người vào bàn cơm.
Đào Chi Yêu đẩy đẩy hắn, nhẹ
giọng hô: “Yama, Yama……” Người gục trên bàn ăn kêu mấy tiếng, nhưng lại
không có phản ứng gì, hiển nhiên đã say rồi.
Đào Chi Yêu đau đầu nhìn người đàn ông cao lớn, có chút hối hận vì vừa mới đắc ý trêu chọc hắn.
Đúng là một ly rượu hắn cũng say.
Nhìn bốn phía xung quanh, ngoài những vị khách tò mò nhìn hắn, đã không thấy bóng dáng Lạc Ngọc Sanh đâu nữa.
Hiểu được tử thần có thể biết người khác nghĩ gì, cũng hiểu hắn vừa lặng lẽ
rời đi nhất định là vì suy nghĩ của mình, cảm kích sự thông cảm của hắn, lại có chút hối hận vì vừa rồi để hắn ra ngoài, lúc này không biết giải quyết người đàn ông trước mắt này thế nào!
Bình tĩnh một mình ăn bữa tối ngon miệng, tiếp theo lại uống một ly rượu đỏ, tìm ví của hắn,
lấy thẻ vàng đi trả tiền, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đỡ người đàn ông say rượu này đi ra ngoài