Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo

Chương 67: Chương 67: Nụ Cười Hạnh Phúc Của Tử Thần






Oó ^yậtlh dác đi, anh cõn$ em về. ”

Đào Chi Yêu cúi đầu nhìn đôi chân trần, mặt trên có vết máu, nhưng mà, căn bản cô lại không thấy đau, nhìn bờ lưng rộng lớn của hắn, Đào Chi Yêu hơi chần chừ.

Có thể chú? Như vậy có thể chú?

Chưa từng có ai cõng cô, bởi vì, cô là một sát thủ và tên lừa gạt máu lạnh vô tình. Thậm chí cô còn chưa bao giờ biết, đàn ông có thể cõng phụ nữ. Trong thế giới của các cô, cho dù thân là phụ nữ, đêu phải trở nên mạnh hơn, nếu không, kết cục sẽ là bị kẻ mạnh giết chết.

Lạc Ngọc Sanh ngồi chồm hổm dưới đất quay đầu hung hăng nhìn cô, lạnh lùng nói: “Em à, từ lúc nào mà em hay mè nheo vậy?! Nhanh lên coi?! ”

Ánh mắt Đào Chi Yêu hơi di chuyển, trong lòng ấm áp, liền cúi người xuống, thân thê hơi cứng ngắc cẩn thận ghé vào lưng hắn.

Cho đến khi cả người dựa lên lưng hắn, mới phát hiện, người đàn ông nhìn cao lớn gầy yếu này, lại có bờ vai cường tráng mà rộng lớn như vậy. Hơn nữa, trên người hắn còn có mùi thơm nhàn nhạt, giống như mùi cỏ xanh phảng phất trong gió kia.

“sẵn sàng chưa, anh đi đây. ” Nói xong, Lạc Ngọc Sanh liền đứng lên.

Hai tay ôm hai chân mảnh khảnh của cô thật chắc chắn.

Đi được một đoạn rất dài, ngay khi Đào Chi Yêu nghĩ là hắn đã mệt rồi, bỗng nhiên Lạc Ngọc Sanh mặt không đỏ tim không đập, oán giận nóỉ: “Em à, em gầy quá, nhẹ thế này. Em nên ân nhiều hơn, cố tẩm bổ vào. Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, sao vóc người lại nhu gậy trúc thế này, làm người ta rất thất vọng đấy.” Để một tử thần cõng một người nhẹ như cô, đó là không nể mặt mũi của hắn. với tử thần mà nói, đó là sức lực dồi dào. Năng lực của con người yểu như vậy, trong mắt hắn chẳng đáng kể tẹo nào.

Hơn nữa, người có tấm lòng càng thiện lương càng trong sạch, lỉnh hồn lại càng nhẹ, bọn họ chính là cõng sức nặng linh hồn của con người, mà cô gái ngốc nghếch này trên lưng hắn, mặt ngoài thì hung thần ác sát, lãnh huyết vô tình, nhưng mà, linh hồn của cô lại nhẹ tới cực điểm. Thì ra, cô bé này vừa ngốc lại vừa thiện lương.

Nghe lời nói của hắn, Đào Chi Yêu không phục dùng bộ ngực mềm mại của mình cọ cọ vào lưng hắn, lạnh lùng hói: “Vóc người phải Côi ra lõm vào, tinh xảo hoàn mỹ thì anh mới chấp nhận được sao?”

Cảm nhận cảm xúc kỳ lạ kia, Lạc Ngọc Sanh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười ha hả: “Em à, không ngờ bình thường em lạnh như băng, lại có một bộ mặt đáng yêu thế này. ”

Đào Chi Yêu muốn phản bác hắn, nhưng mà, lời vừa đến miệng, bỗng biến thành một cái ngáp dài mang theo mệt mỏi.

Cô rất buồn ngủ, không biết vì sao, đầu Đào Chi Yêu an ổn nằm trên lưng hắn, cảm giác thật ấm áp, khiến lòng cô bỗng thả lỏng.

Lúc này, một đêm mệt mỏi làm cô chỉ muốn ngủ.

Cảm giác được sự mỏi mệt của cô, Cân này Lạc Ngọc Sanh không ngất ngơ nữa, mà là cưc kừ diu dànọ an ủi cố: “Em à. mêt thì mủ

Nụ cười hạnh phúc của tử thần Đào Chi Yêu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Vì sao lần nào cũng gặp anh vậy? Rốt cuộc anh là loại người nào? Đi theo tôi làm gì?” Một lần trùng hỢp là đủ rồi, nhiều lần như vậy, cô không thể tin là trùng hỢp được.

Lạc Ngọc Sanh vô tội nói: “Anh nói rồi mà, chỗ nào có người chết, chỗ đó sẽ có anh. ” Đào Chi Yêu đột nhiên nghĩ đến trong lâu đài vừa có người chết, nhưng mà, hắn vừa đến yến hội, cho nên mới biết có người chết.

Nhìn trang phục của hắn giống như đi dụ tiệc, Đào Chi Yêu cười lạnh.

Đào Chi Yêu lạnh lủng nói: “Vậy thì, anh có thể tính ra có bao nhiêu người chết hay không?”

Lạc Ngọc Sanh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lúc nãy hắn đứng trong góc lâu đài nhìn thấy cô thương tâm rời đi, còn bị người đàn ông kia đánh, cho nên mới đi theo cô, cũng vì lo cho sự an toàn của cô. Cho dù, hắn vẫn chưa nhìn thấy có bao nhiêu người chết, nhưng sau khỉ nhắm mắt suy tư, Lạc Ngọc Sanh thản nhiên nói: “Sáu người, trong lâu đàỉ kia, có sáu linh hồn. ”

Đào Chi Yêu cười nhạt, khi cô rời đì ngoài người đàn ông bị đánh chết ở ngoài, năm cô gáỉ sát thủ kia chỉ bị cô gây tê, khỉ ra khỏi lâu đài, đám bảo vệ ở đố cũng đang hôn mê, chứng tỏ thân thủ của các cô gái này không tệ lắm.

Sao lại chết đến sáu người?

Lúc này đõ quá hao tâm tổn lực, Đào Chi Yêu không muốn so đo bàn luận với hắn nữa. Cô coi việc trùng hỢp giữa hai người như nghiệt duyên.

Tự bỏ qua.

Không biết vì sao, trong đầu dần hiên lên Cung Nhã Thương giận dữ mà ưu thương, thậm chi còn mang theo ánh mắt khinh thường như bị phản bội nhìn cô, ánh mắt kia làm Đào Chi Yêu sỢ hõi không thôi, bất an không yên. Nhưng mà, nghĩ đến, hai má nóng bừng nhắc nhở cô, cô vừa mới bị Đồng ca ca dịu dàng nhất tốt nhất đánh.

Đào Chi Yêu không biết bi thương có hình dạng thế nào, cho đến bây giờ bi thương là một cơ hội xa xỉ, ngay cả khóc cũng không thể, đầu óc cô mờ mịt, ánh mắt trống rỗng. Lạc Ngọc Sanh nhìn haỉ bàn chân trắng nõn của cô bước đi trên sỏi cát, đến chảy máu cũng không có phản ứng.

Lạc Ngọc Sanh gỉữ chặt cô lại, nói nhỏ: “Cô gái ngốc, chờ một chút. ”

Đào Chi Yêu nghe lời nói của hắn, giống nhu con rối bị điện giật dừng lại, quay đầu, nhìn hắn, nghi hoặc nói: “Anh có chuyện gì sao?” Lạc Ngọc Sanh nhìn dáng vẻ hôn bay phách tán của cô, thật là, thân là tử thần, hắn phải thu hồn phách của con người, làm sao lại có cảm giác không nỡ chứ.

Lạc Ngọc Sanh đi tới, ngồi xổm trước mặt cô, tư thế không đẹp mắt cho lắm.

Thật lâu sau, phía sau không cổ phản ứng gì. Đào Chi Yêu kinh ngạc nhìn hắn, “Anh làm gì vậy?”

Lạc Ngọc Sanh có chút miễn cưỡng quay đầu, vô cùng dịu dàng nói: “Em à, em có biết chân em chảy máu không? Em khôrg đau lòng nhưnq anh đau lònq thay em đó. Mau lên đâv

Oồ ^74nh dác

ngon một chút là tốt rồi. Yên tâm đì, anh sẽ không dụ bắt em đâu. Đến cửa nhà em anh sẽ gọi em dậy. ”

Đào Chỉ Yêu ngáp dài cái nữa, mệt mỏi không nén nổi, hai mắt dịp lại, thuận theo nói: “Anh nhất định phải đánh thức tôi đấy. ”

Lạc Ngọc Sanh nhẹ nhàng gật đầu, “ừ. ” Đào Chỉ Yêu nhận được lời cam đoan của hắn, quả nhiên bờ lưng của hắn giống như một chiếc giường lớn vậy, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Mà Lạc Ngọc Sanh hơi hơi nghiêng đầu, nhìn cô ngây thơ ngủ, giọng nói của Lạc Ngọc Sanh mang theo oán giận và yêu thương lắc đầu.

Thở dài nói nhỏ: “Cô bé ngốc. Ngốc muốn chết. Hẹn gặp /ạ//”

Xác định cô đõ ngủ, Lạc Ngọc Sanh đột nhiên cười quỷ dị, giây tiếp theo, hắn cõng Đào Chỉ Yêu, không đỉ trên mặt đất, mà bay vọt qua rừng cây, hẳn ôm cô thật chặt, sau đó nhanh chóng chạy qua núi, tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lạc Ngọc Sanh vừa chạy, khóe miệng vừa nở nụ CƯỜI.

Cõng cô bé ngốc này mà chạy, cảm giác thật không tệ. Tiện đường ngắm cảnh, lại càng vui vẻ.

Chỉ một lát sau, lưng Lạc Ngọc Sanh cõng Đào Chỉ Yêu đỉ vào trước ngõ nhỏ, hắn cũng không biết Đào Chỉ Yêu đã không còn ở dây nữa.

Lạc Ngọc Sanh ngẩng đầu lên, thấy đèn ỏ tầng ba đõ tắt.

Nhìn Đào Chỉ Yêu vẫn đang ngủ say sưa, Lạc Ngọc Sanh tự nói với mình: “Còn sớm mà, nếu gọi cô ày dậy thì chắc chắn cô ẩỳ sẽ nghi ngờ. ”

Hay là chạy thêm vòng nữa rồi tính.

Lạc Ngọc Sanh lầm bầm lầu bầu, cảm thấy đề nghị này thật không tệ, CƯỜI hắc hắc, liền xoay người sung sướng chạy trong ánh trâng của thành phố.

Không bỉêt vì sao, khỉ gió đêm thổi tóc hắn, thổi qua hai má hận, ẩm áp trên lưng, làm hắn yêu cảm giác này.

Hắn, dường như cò chút yêu thích việc cõng cô bé này trên lưng mà chạy mãỉ. Trong lúc Đào Chi Yêu ngủ say hoàn toàn không biết chuyện gì, tử thần này đà trộm cười hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.