Em yêu của anh
Cung Nhã Thương ôm cô dâu kiếp này của anh, trong lúc mọi người còn đang cười đùa mà đi đến nhà của họ.
Vẻ mặt đơn thuần yêu nhìn hai người đã đi xa, Luyến Nhi nắm lấy tay áo Đào Tiểu Đào, trong sáng mà hồn nhiên hỏi: "Anh Tiểu Đào, cái gì gọi là đêm xuân đáng giá ngàn vàng vậy?" Cô bé vừa nghe thấy rất nhiều người nói câu này, nhưng lại không hiểu.
Đào Tiểu Đào đã sớm có hiểu biết nghe thấy cô bé hỏi như thế, hai gò má nhất thời đỏ bừng, mất tự nhiên quay đầu lại, ra vẻ như thản nhiên nói: "Cũng vì sợ trời tối, cho nên hai người phải ngủ cùng trên một cái giường, bắt đầu kể chuyện cổ tích êm tai, để đối phương không sợ nữa, cuối cùng hai người ngủ trong hạnh phúc."
Luyến Nhi nghe đến hai mắt sáng lên, sau đó vội cọ cọ vào ngực Đào Tiểu Đào, cao hứng nói: "Vậy mỗi lần sét đánh mưa rơi, Luyến Nhi mà sợ, cũng chạy đến động phòng hoa chúc với anh Tiểu Đào nhé!"
Đào Tiểu Đào nhất thời nghệch mặt ra, đỏ ửng như hoa nở rộ.
Đang đi lại gần, Cung Nhược Hạ vừa lúc nghe được Luyến Nhi nói, bị dọa đến ngẩn ra, không ngờ con gái mình chưa gì đã háo sắc đến thế, nhất thời đi đến, cầm tay Luyến Nhi lên dạy dỗ: "Luyến Nhi, không được tùy tiện chiếm tiện nghi của anh Tiểu Đào biết không? Nếu không, sau này anh Tiểu Đào sẽ không chọn Luyến Nhi làm cô dâu nữa đấy!"
Cung Nhược Hạ vừa đe dọa-vừa nhìn Đào Tiểu Đào-nở nụ cười gian ác, dỗ dành Luyến Nhi rời đi.
Chỉ nghe được giọng nói non nớt trẻ con vang khắp đại sảnh: "Không được, người ta nhất định phải cùng anh Tiểu Đào động phòng hoa chúc, khi con lớn lên nhất định sẽ làm cô dâu của anh Tiểu Đào, con vừa mới đóng dấu rồi, anh Tiểu Đào là của con! Là của con!"
Đào Tiểu Đào xấu hổ một trận, không ngờ mình lại bị lời của cô bé làm dao động, mà Luyến Nhi thì lại hiểu theo nghĩa khác.
Nhìn mọi người xung quanh cười đầy ẩn ý lại mang theo nụ cười màu hồng, Đào Tiểu Đào chỉ muốn độn thổ cho xong.
Đào Tiểu Đào vừa chạy trốn vừa nhìn về phía cha mẹ vừa rời đi, tin tức tối nay của họ mới là đặc sắc nhất, xem ra rất dài đây...
Đào Tiểu Đào cười quỷ dị một tiếng
******
Khi ôm Đào Chi Yêu đến "giường cho tổng thống" khổng lồ kia, Cung Nhã Thương cúi đầu chân thành, sắc mặt anh đã sớm đỏ rực, trong mắt hơi mờ nước nhìn Đào Chi Yêu trong tay, sau đò dùng giọng nhu tình như nước nói: "Hãy hái bông hoa nhỏ bé này đi, rồi chiếm lấy, đừng chần chừ em à. Anh sợ hoa sẽ rũ cánh và rơi vào cát bụi mất thôi. Nữ thần của anh, có lẽ nó sẽ không xứng với em, nhưng xin em hãy ngắt nó, dù là ngắt cũng là vinh dự của nó. Anh sợ ngày sẽ hết trước khi em biết và thời gian sẽ trôi qua. Dù màu sắc chẳng thắm tươi, hương không ngào ngạt, song nó là đại biểu cho trái tim này, trái tim này, còn có hoa hồng nhiệt tình này, nghe thế giới kia thì thầm, mang theo lời trái tim anh, hướng đến người anh yêu."
Đào Chi Yêu nghe những câu tỏ tình này, đầu tiên là mắc cỡ mặt đỏ như quả táo, tiếp theo là cảm động.
Nhìn gương mặt xấu xa của Cung Nhã Thương, cùng lời nói vô cùng buồn nôn, cũng bắt đầu trở nên tự nhiên lại. Anh cho mình là thi sĩ gia à? Sao có thể nói ra những ý thơ đáng buồn nôn thế này!
Nhưng mà, tại sao từ khi bắt đầu thấy khó chịu, dần dần, khóe miệng lại nở nụ cười ngày càng lớn? Đáy lòng của phụ nữ, không phải cũng đều có vị trí giữ lại những câu nói tình yêu của đàn ông sao.
Mình cũng là phụ nữ, dĩ nhiên sẽ không ngoại lệ.
Đào Chi Yêu nhìn anh, hai người đi đến ngày hôm nay, đã trải qua rất nhiều sóng gió rồi, đường đi vô cùng khó khăn, nhưng bên cạnh luôn luôn có anh.
"Anh... thật xấu!" Đào Chi Yêu thì thầm, sau đó quay đầu đi, thẹn thùng nói: "Người ta không để ý đến anh nữa."
Cung Nhã Thương nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, như giấc mơ của hắn nhiều đêm. Hắn nhìn vào đôi mắt không đáy sáng như lưu ly kia, như đắm chìm trong cảnh mộng, Cung Nhã Thương hoàn toàn trầm mê.
Cả đời cũng không có thuốc chữa.
Cung Nhã Thương mỉm cười trong mắt, nhưng vẫn không bỏ qua cho nàng, khẽ cúi đầu, đến gần sát bên tai nàng, tiếp tục thì thầm nói: "Trái tim anh chỉ đập trước cơn sóng của em ở bờ biển thế giới và viết lên đó những dòng chữ bằng nước mắt 'Anh yêu em'. Yêu Yêu, cuộc đời này của anh, tất cả đã hòa tan vào sự ngọt ngào này, chỉ mình em, tình yêu của em sẽ khiến anh giống như chú chim vui mừng, vỗ cánh bay qua đại dương bạt ngàn."
Đào Chi Yêu nhìn anh chằm chằm, sao anh lại có thể nói ra những lời vô cùng kinh khủng này chứ!
"Anh từ khi nào đã học được kiểu nói ngọt xớt này thế? Đây có phải là thủ đoạn tán gái của hoa hoa công tử mà anh đã cho em xem hồi triển lãm trước kia không vậy?" Đào Chi Yêu nói thì mạnh mẽ như thế, nhưng cũng vì quá xấu hổ không biết làm thế nào cho tốt.
Cung Nhã Thương tự nhiên nhìn cô, nâng cằm cô lên, hôn cô đến mê mẩn, khí nóng phả lên mặt lên trán, Cung Nhã Thương tiếp tục nói: "Không ăn thua, mãi mãi không ăn thua, anh còn có cả cuộc đời này, mỗi ngày mỗi tối phải ôm em, mỗi lần lại thì thầm bên tai em những lời nói tình yêu kia, cho đến khi em nghe đến chán, cho đến khi chúng ta về già yên lặng chết đi."
"Nếu như mãi mãi em cũng không chán?" Đào Chi Yêu cũng không nhịn được nước mắt lưng trùng, cô chớp chớp mắt đẹp, rơi lệ đầy mặt nhìn anh, khóc không thành tiếng hỏi, chỉ muốn hỏi thẳng nghi ngờ trong lòng: "Tại sao, tại sao em năm lần bảy lượt lừa dối và làm tổn thương anh mà vẫn chọn tin em, vẫn chờ em, rồi tiếp nhận em?" Cô không rõ, cô tàn nhẫn làm tổn thương anh nhiều lần như thế, tại sao anh còn muốn cô? Cô không xứng...
Cung Nhã Thương nhìn cô khóc như đứa trẻ, thả cô lên chiếc giường trải đầy hoa hồng kia, sau đó nghiêng người, nghiêm túc nhìn cô, nhìn mắt trái, mắt phải, nhìn mũi, miệng, gương mặt, mái tóc, cuối cùng vùi đầu vài xương quai xanh của cô, cọ cọ rồi mới nói: "Ngu ngốc, sao em có thể hiểu..."
Sao có cô thể biết anh yêu cô nhiều đến thế nào? Yêu đến mức ngay cả chính anh cũng không tưởng tượng nổi, đầu tiên Cung Nhã Thương cười tự giễu một tiếng, nhưng nghĩ đến lúc này anh đã có cô rồi, nghĩ đến cuộc đời sau này của họ, nhất thời cười ngọt ngào, lẩm bẩm nói: "Một ngọn lửa có thể đốt cháy ngọn lửa khác, đau khổ lớn có thể dùng thương đau nhỏ giải bớt đi; khi hoa mắt, chỉ cần quay người lại; đau khổ tuyệt vọng cùng cực, cũng có thể dùng phiền não khác giải trừ; để thoát khỏi một ánh mắt, chỉ cần tìm một nguồn mê hoặc mới. Nhưng, chỉ có mình em, dù anh có nghĩ đến những người phụ nữ khác thế nào, để lấp đi vị trí của em trong lòng anh, vẫn không có cách nào không nghĩ về em, đuổi em đi khỏi lòng được. Yêu Yêu, anh yêu em, thế gian này có trăm người yêu em, anh là một trong số đó, thế gian này có ngàn người yêu em, anh vẫn là một trong số đó. Thế gian này có trăm vạn người yêu em, anh vẫn là một trong số đó."
Trên mặt anh vẫn là nụ cười cô không thể hiểu nổi, nhưng cô biết, đó là nụ cười ngọt ngào nhất chân thành nhất thế gian này.
Đào Chi Yêu im lặng không nói, chỉ chủ động ôm cổ anh, nụ hôn mang theo nước mắt nóng bỏng, thì thầm nhẹ giọng như đốt lên một mồi lửa: "Em yêu anh, Cung Nhã Thương, em yêu anh. Dù anh có yêu em sâu đậm thế nào, tình yêu của em vẫn nhiều hơn anh một phân."
Hai người cứ triền miên như thế, nước mắt lặng lẽ lướt qua khóe mắt Đào Chi Yêu. Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Mị Nguyệt rồi lại biến mất, nhẹ nhàng như một loại lông vũ hôn lên trán nàng, Mị Nguyệt nhìn nàng, ánh mắt ưu thương như chảy ra nước máu, vừa tàn nhẫn vừa dịu dàng nói: "Đào Chi Yêu, ánh mắt, cuối cùng cũng được nhìn lại em, cánh tay, cuối cùng cũng được ôm em một cái, đôi môi, được thở cạnh em. Dùng phòng giam này, giao dịch là cái chết cho đến vĩnh hằng. Điều duy nhất về sau, anh sẽ chết đi mãi mãi. Sau này, tương lai, Đào Chi Yêu, em có còn nhớ, có một tử thần từng yêu em không? Đào Chi Yêu, em nhất định phải hạnh phúc, hạnh phúc thay cả phần anh nữa nhé."
Nước mắt Đào Chi Yêu càng ngày càng nhiều, tình yêu của họ, là đường mật, ngọt đến đau thương.
Nỗi đau ngày đó, giờ đã hóa thành hạnh phúc.
Trong ngọt ngào, Cung Nhã Thương dần cởi quần áo trên người nàng, để thân thể thánh khiết như đóa hoa sen từ từ hiện ra trước mắt.
Anh mỉm cười dịu dàng thì thầm: "Là sự xuất hiện của em, đã đuổi đi thứ ghê tởm trong lòng anh, để tình yêu của anh nở hoa, vì anh biết trong lòng em vẫn có anh. Anh muốn cố gắng từ hành động của mình, để cho em biết rằng anh yêu em. Từ Cung Nhã Thương chưa bao giờ biết yêu là gì, những năm trước, anh lại gặp được em, Cung Nhã Thương không còn là Cung Nhã Thương nữa, Cung Nhã Thương chỉ còn là Cung Nhã Thương của Đào Chi Yêu."
Ánh mắt cô đầy hạnh phúc dựa vào ngực anh, mái tóc đen xõa mê người, đôi môi mọng như đóa hoa xinh đẹp nhất, mang theo ánh sáng chiếu rọi khắp trời, thân thể trần trụi của cô như một tác phẩm nghệ thuật trân quý, chỉ hiện ra ở trước mặt người này.
Nụ hôn của anh, mang theo sự quyến luyến không tiếng động, mang theo tình ý dạt dào, in dấu lên người cô.
Ánh mắt Đào Chi Yêu mang theo tình cảm động lòng nhất thế gian, phát ra tiếng rên rỉ như khúc thánh ca. Anh nằm lên thân thể tinh xảo của cô, sau đó tiến vào thật sâu. Thân thể Đào Chi Yêu khẽ rung lên, sau đó vườn hoa động lòng người kia mở ra.
Tiếng ư ư thở dốc vang vọng khắp phòng, hai thân thể triền miên quấn lấy nhau dưới ánh nến kia. Đó là một khắc tương hợp của loài người, thấu tận tâm khảm.
Lúc này cả người như hòa tan, vì hai người bọn họ, đã nở thành đóa hoa hạnh phúc, lập một khế ước mãi mãi hạnh phúc cả đời bên nhau.
Hai tay Cung Nhã Thương từ từ nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của Đào Chi Yêu, mười ngón tay đan xen nhau.
"Nguyện nắm tay em đến trọn cuộc đời." Khi Cung Nhã Thương mang cô leo đến đỉnh sung sướng, Cung Nhã Thương nhẹ nhàng nói ra lời thề sinh tử không rời kia.
Đây là loại thuốc độc dịu dàng nhất thế gian, hoàn toàn xâm chiếm trái tim vốn lạnh lẽo của Đào Chi Yêu.
Đào Chi Yêu đã chiếm một phần rất lớn trong con người Hắc Đế luôn lãnh khốc vô tình này.
"Em yêu, anh yêu em." Cung Nhã Thương mỏi mệt ôm Đào Chi Yêu, hai người từ từ bước vào giấc ngủ.
Anh yêu, anh yêu của em, Đào Chi Yêu nhìn anh thật gần, lại ôm anh thật chặt. Cung, Cung, đời này em chỉ muốn nghe giọng anh để ngủ, em cũng chỉ muốn nghe anh gọi em là em yêu.
Đây là bí mật nhỏ mãi mãi không thay đổi trong suốt cuộc đời này, cũng là....
Khởi đầu hạnh phúc.
Cuộc sống gia đình
Cung Nhã Thương có thói quen sáng sớm ra ngoài chạy bộ, sau đó đi làm rồi mới ăn sáng.
Sau khi hai người kết hôn, thói quen này vẫn không thay đổi.
Nhìn khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa hạnh phúc, đầy tư thế mê hoặc ở trong chăn ấm áp, mỗi ngày Cung Nhã Thương rời giường đều phải khắc chế mình, nhịn mà nhẫn, nếu như bạn có thói quen không mặc quần áo khi ngủ, hơn nữa còn có đôi chân trắng nõn thon dài kia, bày ra tư thế cực kỳ mê hoặc, bạn cũng sẽ giống Cung Nhã Thương, mỗi sáng đều phải chịu cảnh hành hạ này.
Mấy lần tí nữa thì toàn thân nóng lên, sau khi tẩu hỏa nhập ma, Cung Nhã Thương quyết định thay đổi một số kế hoạch.
Ví dụ như, cùng bà xã thân yêu hình thành thói quen, buổi tối hai người lại ôm nhau hưởng ôn nhu, sáng sớm hôm sau lại cùng rời giường đi rèn luyện thân thể, bảo đảm hai người sẽ có cuộc sống ngọt ngào kéo dài.
Nhưng với những người có thói quen không theo quy luật, ngủ đến khi trời sáng tinh như Đào Chi Yêu mà nói, dạy sớm chạy bộ, là cơn ác mộng lớn nhất của mình.
Khi cô bị tên Khải Tư kia bắt, trở thành sư tử xong, cuộc đời cô đã bị khống chế như tượng gỗ, mỗi ngày thời gian làm việc và nghỉ ngơi, muốn làm gì, phải làm gì, đều bị người khác khống khế, mà điều duy nhất cô muốn, chỉ là thoát khỏi những mệnh lệnh kia.
Cho nên khi Đào Chi Yêu hoàn toàn khoát khỏi nhà giam này, Đào Chi Yêu liền thề trong lòng, cuộc đời cô sẽ không bao giờ bị người khác khống chế nữa, cô cũng không bao giờ tuân theo quy luật nào mà sống nữa.
Cô chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống này.
Đặc biệt hiện tại các cô đã đoạt được tất cả cổ phần và chức vị chủ tịch của tập đoàn Đế quốc.
Sau khi Khải Tư thi hành án tử hình, các cô đều thu tập đoàn Đế quốc về tập đoàn Đào thị, còn làm cam kết tìm nhân tài vào hội đồng quản trị và người tạm thời giữ chức chủ tịch, năm người các cô thì ở phía sau điều khiển, cho nên cuộc sống hiện tại của các cô trôi qua khá nhàn nhã.
Mùa đông hồ ly đều gọi điện đến cười tít mắt, mùa hè lại nói cô đang đi thăm ngoại cảnh, nhiều món ăn rất ngon, nói xong nước miếng cũng chảy ra. Người này trời sinh đã mang dáng vẻ hồ ly, không có cách để thay đổi nữa, có lúc chồn tía cũng lạnh lùng nói câu tổng kết về hồ ly, luôn đứng trên đống đàn ông.
Còn có Tô Tiểu Vũ kia, kể từ khi nhận chức danh thần bí sau lưng tập đoàn Đào thị, cuộc sống trôi qua khá bình yên. Nghe nói một khoảng thời gian trước, có một đại ca tập đoàn sát thủ từng hợp tác với cô, sau lại xâm phạm cô rồi sinh ra một em bé trai đáng yêu, từ đó trải qua cuộc sống chung ngọt ngọt ngào ngào.
Về phần chồn tía, không biết vào cõi thần tiên thế nào, vị trí đổng sự của cô mãi mãi trống không. Mỗi ngày cô đều gửi email đến máy của vài người. Chuyện ngày thường cũng không có nhiều lắm, vì một người đàn ông mà chuyển đến sống vùng khác, trong hình hai người mặc áo khoác rộng, chồn tía nở nụ cười rất ngọt ngào, khuôn mặt người đàn ông rất đẹp, chỉ có đôi mắt rất xanh, làm cho người ta mê say, nói vậy có lẽ chồn tía là bị ánh mắt màu xanh này hấp dẫn rồi. Nhưng làm bốn người sợ đến mức suýt ngất, đó là trên tay chồn tía ôm một đứa trẻ! Bốn người cùng cảm thán, quả nhiên người không thể xem bề ngoài. Trong năm người, chồn tía lại kết hôn trước rồi có con. Tính kỳ diệu của vận mệnh chính là ở đấy.
Sống có quy củ nhất, lại là mèo đêm. Kể từ khi mỗi người đều theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, cùng là đại cổ đông, nhưng mèo đêm lại chọn một chức vị nhỏ bên trong, mỗi tháng cầm lấy vài ngàn tiền lương, cũng thỏa mãn. Rõ ràng có dung nhan đẹp đến yêu mị, lại sắm vai một phụ nữ trung niên bảo thủ, đeo kính đen to, tóc dài cũng búi lên, khi Đào Chi Yêu đến xí nghiệp kiểm tra, vài lần gặp cô trong lúc vô tình, cũng vô cùng giật mình. So với việc Đào Chi Yêu dịch dung vào tập đoàn Cung thị năm đó còn rung động kinh khủng hơn. Đào Chi Yêu có chút lo lắng cho cô vì đóng vai này quá lâu có thể không ai muốn nữa, cuối cùng lại thành gái già, khi đang suy nghĩ nên khuyên cô đi tìm một người đàn ông tốt để kết hôn, một ngày buổi trưa khi Đào Chi Yêu vừa đến Đào thị, khi thương thảo xong với chủ tịch kia, một người đàn ông bỗng hùng hổ lao vào tập đoàn Đào thị, sau khi vào thang máy không lâu, liền vác một cô gái ra ngoài. Vốn Đào Chi Yêu cũng không chú ý, nhưng khi nàng phát hiện ra cô gái này là mèo đêm, ngoài kinh ngạc, khóe miệng cũng từ từ nhếch lên thành nụ cười ma mị. Cuối cùng, cô cũng không cần quan tâm đến vấn đề kết hôn của mèo đêm nữa, hiển nhiên, đã có người với cô ấy như hổ rình mồi rồi. Đào Chi Yêu nghĩ, có lẽ đây cũng là một câu chuyện động lòng người khác.
Mà trong tình yêu của Cung Nhã Thương và Đào Chi Yêu, Cung Nhã Thương thường nổi giận nhìn cô quấn chăn vài vòng, quấn mình thành một người thịt bánh chưng, chỉ thấy khóe miệng cô nở nụ cười tự đắc, không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Cung Nhã Thương bò lên giường, môi mỏng nhích đến gần bên tai cô, giọng có chút kích động: "Vợ yêu, có phải đang nghĩ đến chuyện chúng ta sẽ động phòng, cho nên mới cười vui vẻ thế không?"
Cung Nhã Thương không ngờ, Đào Chi Yêu lại xoay người, không nhịn được nói: "Cút ngay, đừng nói với em. Em muốn đi ngủ... Ngủ đến chết..." Mỗi đêm lại phải đối phó với suy nghĩ yêu thương quá mức này của hắn, mỗi ngày không ngủ đến khi mặt trời lên cao thì nàng liều chết không dậy, nếu không toàn thân cũng suy yếu mà chết.
Sắc mặt Cung Nhã Thương cứng đờ, vẫn lảm nhảm nói: "Vợ yêu, dậy đi! Vợ yêu, dậy đi! Vợ yêu, dậy đi!"
Cung Nhã Thương không đỏ mặt, hơi thở không gấp làm nũng nói: "Vợ yêu, đừng như vậy mà, nhanh dậy đi".
"Cùng chồng yêu của em chạy bộ sáng sớm, cùng đi rèn luyện, cùng nhau sống lâu trăm tuổi nữa"
"Không muốn không muốn." hưởng thụ không khí ấm áp của gia đình xong, Đào Chi Yêu luôn không chịu nổi tính tình trẻ con bên trong của hắn.
Khó trách mỗi lần Đào Tiểu Đào đều lắc đầu thở dài, đứng cạnh mở to mắt, cảm khái nói: "Cuối cùng con cũng hiểu vì sao mà các nhà tâm lý học nói có một số người càng sống càng già, lại có một số người càng sống càng giống trẻ con. Nhà chúng ta từ một đứa trẻ đã thành hai đứa trẻ và một người lớn..." Nó nhìn nhìn, tình cảm của cha mẹ nó sau khi cưới ngày càng mặn nồng, cũng ngày ngày dính chặt lấy nhau, như hình với bóng, cách nhau mấy phút đồng hồ là như ba thu, mà cha nó lại ngày càng giống đứa trẻ. Đương nhiên, người lớn kia là Đào Tiểu Đào ám chỉ mình rồi.
Vận động lúc sáng sớm
Nghe vợ yêu làm nũng trong chăn, Cung Nhã Thương chỉ cảm thấy máu dâng lên não, vị trí khác lại bắt đầu có phản ứng.
Cung Nhã Thương tà ác vươn móng vuốt uy hiếp nói: "Vợ ơi, nếu em không đứng lên, chồng sẽ bắt đầu dùng đại hình hầu hạ... Hừ hừ."
Cung Nhã Thương vẫn không từ bỏ cố gắng ép Đào Chi Yêu đi chạy bộ vào buổi sáng, nhưng cho tới nay vẫn chưa từng thành công. Trước kia hắn không phát hiện ra, vợ yêu dấu của hắn còn biết làm nũng như thế, thần thái kiều mỵ, tư thế mị hoặc, mỗi lần đều làm lòng hắn hoàn toàn mềm nhũn, căn bản không có biện pháp gì tiếp tục. Kết quả cuối cùng đều là hắn - tự yên lặng đi chạy bộ, yên lặng ăn bữa sáng, yên lặng đi làm, mỗi lần trước khi ra ngoài hắn đều cho nàng một nụ hôn dịu dàng như nước, mỗi lần tâm tình đều lưu luyến không rời...
Nhưng không công bằng là, hắn - thống khổ buồn bực không thôi, vợ hắn lại thản nhiên, tựa hồ căn bản không thèm để ý đến, Cung Nhã Thương cảm thấy có chút uất ức, hắn cảm thấy vợ hắn yêu hắn không như hắn yêu nàng, nàng cũng không để ý hắn như hắn để ý nàng.
Nhận thức này làm hắn cảm thấy hậm hực phát cuồng!
Cho nên lúc này đây, hắn nhất định sẽ không mềm lòng, nhất định sẽ không để mình mình chạy bộ ngoài trời tờ mờ sáng.
Hắn nhất định phải giúp nàng hình thành thói quen xuất giá theo chồng!
Cung Nhã Thương hạ quyết tâm trong lòng.
Cung Nhã Thương ép mình phải kiên cường, bắt đầu nằm xuống, xốc chăn trên người Đào Chi Yêu ra.
Đào Chi Yêu cuối cùng cũng miễn cưỡng xoay người lại, quấn lấy chăn như kén làm tổ, một đầu tóc đen vươn ra, chậm chạp mở hai mắt nước buồn ngủ, bên trong ánh sáng lấp lánh, nhìn xung quanh, vì còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mang theo một loại quyến rũ chết người ẩn trong đôi mắt, chỉ thấy Đào Chi Yêu lười biếng ngây thơ ngáp một cái, môi đỏ mọng hơi chu ra, Cung Nhã Thương thấy vậy trợn mắt há mồm, chỉ thấy mình khó khăn nuốt nuốt nước miếng, cổ họng phát ra tiếng nuốt nuốt.
Đào Chi Yêu lần này tựa hồ đã nhận ra quyết tâm của hắn, biết lần không thể trôi qua như trước.
Vì thế, nàng quyết định dùng cách khác để hóa giải nguy cơ này.
Đào Chi Yêu nhìn Cung Nhã Thương, tức giận mỏng manh nhưng cực kỳ mị hoặc hỏi: "Mình ơi, mình có chắc muốn dẫn em đi chạy thật không? Anh chắc chắn tụi mình không có chuyện gì khác phải làm à?"
Cung Nhã Thương hoàn toàn bị Đào Chi Yêu hạ gục, thân thể trắng nõn nửa ẩn nửa hiện trong chăn, da thịt non mềm tuyết trắng kia phảng phất như thủy tinh, khe rãnh đẫy đà non mềm như có như không, hai chân thon dài mở ra, tư thế dụ người, còn khẽ duỗi người, càng quá đáng là, hai tay thon dài của nàng cũng không rảnh rỗi, theo đường cong thân thể chậm rãi hướng về phía trước, cuối cùng làm rối những sợi tóc, sợi tóc dừng trên đôi môi đỏ yêu diễm, nhìn qua rất giống như yêu tinh!
Càng quá đáng là, nàng cắn ngón tay mình, biểu tình vô tội, ánh mắt giống như cừu non thuần khiết chầm chậm nói: "Mình à, người ta muốn..."
Quả thực là cố ý chọc người phun máu mũi, Triết nhân nói: "Không thể nhịn được, thì không cần nhịn nữa."
Cung Nhã Thương hiển nhiên hiểu thâm ý và nội hàm của những lời này, hắn quyết định chiếu theo tư tưởng kinh điển của tổ tiên, đi làm việc mình muốn làm!
Nếu không, hắn hôm nay - chắc chắn chưa già đã yểu, bị tiểu yêu tinh này hành hạ chết.
Hai mắt Cung Nhã Thương đỏ bừng, tất cả bên trong đều là suy nghĩ bừng bừng, hắn tà ác nhếch khóe miệng, thấp giọng nói: "Vợ ơi, có lẽ em nói đúng, tụi mình đúng là có chuyện quan trọng hơn chưa làm."
Nói xong, Cung Nhã Thương liền nhảy đến như sói đói rình mồi! Tý nữa thì ép Đào Chi Yêu thành bánh kem, giở trò trước người nàng, ăn đậu hủ, Đào Chi Yêu bị hắn chọc cười không ngừng, cả người thở hổn hển, cả người nóng lên càng không ngừng cọ cọ trên người nàng.
Khóe miệng Đào Chi Yêu càng cong lên, nàng thở dài một tiếng, nàng biết mình lại thành công, rốt cục không cần phải đi chạy với hắn nữa. Từ từ nhắm mắt lại, tinh thần Đào Chi Yêu lại bắt đầu lâm trạng thái mê man, bắt đầu hưởng thụ một loại vận động khác lúc sáng sớm.
Bí mật nhỏ
So với chạy bộ ướt đẫm mồ hôi, cô càng nguyện ý dùng một cách mồ hôi ướt đẫm khác. Đào Chi Yêu cười đến vô cùng giả dối.
Cung Nhã Thương - cười giảo hoạt, đầu tiên là hôn lên đôi môi đỏ mọng mị hoặc hơi mở ra, anh nhấm nháp, quả nhiên có mùi thơm ngát và mỹ vị.
Anh hôn rất chân thành, Đào Chi Yêu rất nhanh cũng bị anh làm nổi lên nhiệt tình, mơ mơ màng màng đáp lại anh. Nhìn dung nhan tinh xảo gần ngay trước mắt, Cung Nhã Thương kìm lòng chẳng đặng nhớ tới bí mật nhỏ sau khi hai người kết hôn mới phát hiện ra.
Một bí mật làm cho vợ của anh vô cùng cảm động.
Sau vành tai Đào Chi Yêu, trên cổ thon dài, có một nốt chu sa màu đỏ, mỗi lần khi Cung Nhã Thương hôn lên nốt chu sa kia, cả người Đào Chi Yêu lại như có dòng điện chạy qua, thân thể nhịn không được run lên, rung động không thôi.
Mỗi khi đó, ánh mắt của cô đều đã trở nên dịu dàng như nước, khóe miệng của cô luôn cong lên một cách đáng yêu, làn da của cô trắng mịn, hai chân thon dài như rắn ôm lấy thân hình cường tráng của anh. Hai người dán chặt, da thịt gắn bó, có cảm giác một khắc cũng không rời, khiến Cung Nhã Thương luôn thấy hạnh phúc như chốn tiên cảnh Dao Trì không thể nói thành lời.
Thậm chí, tiếng nức nở như con thú do cô vô thức phát ra trong hạnh phúc, đều làm cho anh phiêu phiêu như tiên.
Cung Nhã Thương ôm chặt Đào Chi Yêu, người anh muốn cả đời không rời xa, vì đáy lòng có chút nhẫn nhịn mà giọng nói khàn khàn, nhưng lại vô cùng động lòng người thì thầm bên tai cô nói: "Mèo con của anh, em luôn nghịch ngợm như thế. Em mang lửa đến, thì chính em phải chịu trách nhiệm dập tắt."
"Ngu ngốc, em không phải nhân viên cứu hỏa nhé." Đào Chi Yêu cười đến run cả người, kiều mỵ như con mèo con uể oải nằm cong người nghỉ ngơi dưới ánh mặt trời.
Cô đột nhiên dùng lực lớn một cái, xoay người đảo ngược lại nằm lên Cung Nhã Thương, chỉ thấy mái tóc dài của Đào Chi Yêu rơi trên lồng ngực cứng như thép của Cung Nhã Thương, chọc lòng người, càng tà ác hơn là, Đào Chi Yêu dùng mắt đẹp như tơ nhìn anh, miệng vẫn cười tươi, ngón tay lạnh giá từ từ men theo da thịt trượt xuống, cổ, ngực.... lại xuống nữa.
"Vậy để chúng ta thử xem ai hơn ai đi..." Như chú mèo con thì thầm.
Sáng sớm ánh mặt trời dần xuyên qua cửa sổ thật lớn chiếu vào giữa phòng, rơi xuống trên hai cơ thể hạnh phúc.
Cảnh xuân tươi đẹp, trong phòng xoay vòng.
Đứng ngoài cửa cách đó không xa Đào Tiểu Đào ngẩng đầu đánh giá bầu trời ngoài phòng, khẽ cảm thán nói: Ai~, là một ngày đẹp trời.
Từ khi Đào Chi Yêu dùng cách như vậy quyến rũ Cung Nhã Thương thành công, Cung Nhã Thương tựa hồ còn thích chơi trò này hơn cả Đào Chi Yêu. Mỗi ngày khi ngủ dậy - lại quấn quít lấy Đào Chi Yêu bắt đầu vận động sáng sớm hàng ngày.
Đào Chi Yêu cuối cùng thật sự là hối hận không kịp, hối không nên lúc trước quyến rũ con dã thú ngụy trang kia.
Đáng tiếc hối hận cũng không còn kịp rồi.
Cung Nhã Thương thực giống như được hút độc.
Đào Chi Yêu chỉ có thể vẻ mặt ai oán vì mình nhất thời trốn tránh mà trả giá đắt. Giúp chồng tiếp tục luyện tập...
Mỗi ngày trước khi hai người rời khỏi căn phòng kia, Đào Chi Yêu luôn dùng ánh mắt thê lương nhìn Cung Nhã Thương hữu khí vô lực nói: "Anh..... có một ngày... sẽ... mất... hết sức lực..."
Cung Nhã Thương cũng không để ý, đi lên trước kéo tay trắng nõn của cô, đặt xuống một nụ hôn, nói: "Vợ yêu, anh cảm thấy cách thức luyện thần công này không tệ đâu, lại rèn luyện thân thể, lại có dược lạc thú, cớ sao mà không làm tiếp chứ!"
Đào Chi Yêu một hơi cũng không thở ra, thiếu chút nữa ngã xuống đất không dậy nổi.