Đào Chi Yêu lấy được món đồ kia trong quần áo của hắn, khi chuẩn bị đi iại không kìm được lòng quay trở lại, lấy chăn đắp cho hắn vi không muốn thân thể của hắn bị nhiễm lạnh, nhìn hai hàng lông mày nhíu lại vì mộng, cá lòng Đào Chi Yêu đều tan nát.
Vuốt lên khuôn mặt đầy ưu thương kia,I Đào Chi Yêu nhìn đôi môi mím đến trắng bệch, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên.
Người trước mắt như một pho tượng mê người, toàn thân tóa ra lực hấp dẫn làm người khác không thể kháng cự.
Nếu thế gian thật sự có địa ngục, hắn chính là vực sâu của địa ngục mà cô đã bước vào.
Mà cô, lại tình nguyện đắm chìm trong đó. "Đừng đi, đừng bỏ anh!” Khi Đào Chi Yêu kết thúc nụ hôn này, hắn đang trong mộng nhưng lại bỗng giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, không cho cô đi, môi vẫn mím chặt, nhưng con thú bị thương thì thào những lời vô nghĩa.
Vẻ yếu ớt trong vô thức kia càng làm cho trái tim Đào Chi Yêu bị bóp chặt, cô không nỡ nhẫn tâm như thế.
Đào Chi Yêu muốn ép hắn buông ra,| nhưng tay hắn lại siết cảng chặt.
Rơi vào đường cùng, Đào Chi Yêu chỉ có thể đổi cách khác. Ánh mắt lóe sáng, rất nhanh, Đào Chi Yêu đã biết phái làm thế nào.
"Yên tâm, tôi sẽ không bỏ anh lại...” Đào Chi Yêu nhẹ giọng nói, muốn lừa hắn. Bị hơi thờ nam tính của hắn bao vây, Đào Chi Yêu nhẹ nhàng nâng tay lên, từ từ vuốt lên tóc hắn, như đang vỗ về một con mèo hoang dã.
Cô cứ an ủi như vậy, lại dẹp yên được tâm tư rối loạn trong mơ của Cung Nhã Thương, cánh tay giữ chặt cô dần thá lỏng, Đào Chi Yêu nhẹ nhàng rút lại, bỏ lay hắn vào trong chăn.
Trong đêm yên tĩnh gió đêm de dọa tràn vào cửa sổ, thổi vào hinh bóng đang sắp chia lia của hai người, bi thương - đau đớn ngập tràn trong không khí.
Ra khỏi khách sạn, Đào Chi Yêu gọi đến cho ba người đang chờ tin tức của cô: “Mười hai giờ đêm, cứu quạ đen, an toàn là trên hết.”
Đào Chi Yêu vừa nói xong, nhin thấy cảnh tượng trước mắt, liền dừng bước.
Khải Tư, quả nhiên đã sớm chuấn bị, mọi hành tung của cô chỉ sạ đã bị hắn nắm trong lòng bàn tay. May mà cô vừa ra khỏi phòng đã gọi điện cho Dạ Hoàng và Dạ Phong, nếu vậy thì bọn họ cũng không thể làm hại đến Cung Nhã Thương.
Anna mở cửa xe, nhìn Đào Chi Yêu, lạnh lùng nói: “Khải Tu’ đại nhân để bọn tôi đến đón cô. Đồ trong tay cô, cũng giao cho chúng tôi.”
Đào Chi Yêu nhìn món đồ trong tay, tuy bất đắc dĩ, nhưng vì không muốn họ nghi ngờ, đành phái giao cho Anna. Không ngờ, các cô đã sớm nhìn thấu suy tinh của Khải Tư: nửa đường làm một bức bán đồ lộ tuyến dầu mỏ giả, tiện thể thay đổi vài điểm, như thế, vừa không nhận ra điểm khác biệt, lại có thể đổi lấy sự tín nhiệm.
Đào Chi Yêu căn bán không muốn giao bán đồ thật cho Khải Tư, để hắn có thể lấy được lợi ích tối đa sau hợp đồng dầu mỏ ấy. Hắn ta chắc chắn sẽ lấy hạng mục khai thác dầu mỏ làm chủ đạo, sau đó quang minh chính đại chiếm lấy ban giám đốc, chiếm lấy vị trí cao nhất trong tập đoàn.
Cho nên, cô vốn định trước khi trở về sẽ đánh tráo, Khải Tư rất hiểu cô, cũng như cô hiểu rõ hắn.
Khi ra khói khách sạn chứng kiến sự tiếp đón đặc biệt này, giám sát khắp nơi, Đào Chi Yêu cũng không kinh ngạc nhiều.
Đi theo Anna lên xe, nhìn những vệ sĩ áo đen trên đường, lần này đúng là Khải Tư quá phô trương, để nhiều người như vậy đến đón một minh cô, sợ cô phản kháng sao? Nếu vậy thì Khải Tư lầm rồi.
Nếu ngay cả Cung Nhã Thương cô cũng không nhẫn tâm tổn thương hắn, cô sẽ không ngốc nghếch làm việc gi khiến Tiểu Đào và quạ đen bị thương. Xe chạy một mạch, chạy đến sân bay, bọn họ lên máy bay về San Francisco trong tối nay.
Nhìn chiếc xe từ từ rời đo, lúc sau, Lạc Ngọc Sanh âm thầm đi đến, nhìn theo hướng họ rời đi cười hứng thú.
Đã lâu tử thần không cảm thấy hứng thú thế này.
Không phải chì vì người phụ nữ kia là người hắn thích, càng vì quỷ kế mưu ma của con người, trò chơi của một đám người thông minh càng hấp dẫn hắn hơn. Nhin vật trong tay, là Ayama giao cho hắn trước khi đi, giao lại cho hắn món đồ của người phụ nữ mà hắn ta yêu thật lòng.
Mà người phụ nữ hắn ta yêu kia, người ở cùng một đêm trên đảo châu báu, đó là Đào Chi Yêu.
Nhớ ngày đỏ khi Ayama trớ về từ quáng trường Alamo, vẻ mặt nghiêm túc mà chân thành nói với hắn: “Lạc, đây là lần cuối cùng tôi nhờ anh, nhất định phải giao cho cô ấy hộ tôi, thời cơ thích hợp nhất hãy giao cho cô ấy.”
Aỵama tin hắn, rất tin hắn sẽ không để hắn ta thất vọng.
Thời cơ thích hợp nhất, Lạc Ngọc Sanh nớ nụ cười.
Để màn kịch này thêm phần đặc sắc đi. Đây là lần đầu tiên hắn đáp ứng yêu cầu của một con người, mà không cần có sự hồi đáp nào.
Khái Tư nhận dược điện thoại của Anna, vừa vui đùa với Tiểu Đào, vừa lộ nụ cười như có như không, điềm đạm nói: ““Tiểu Thiên sứ, mẹ con ngày mai sẽ về.’”
Đào Tiểu Đào đang chơi đồ chơi, trong mắt sáng rực, “Thật không? Mẹ sắp về ạ!