Mùa xuân tháng tư, tốt đẹp mà mát mẻ, vạn vật hồi phục, cùng
nhau đi tới, đều là cảnh tượng tràn đầy sức sống bừng bừng.
Ba ngày đã qua, Nam Lăng đã truyền đến tin tức tướng sĩ Đông
Ly đánh bại Tát Ta, cả nước phấn chấn.
Sở Liên Nhi đơn độc một mình dắt ngựa, đi trên đường cái,
nghe nhiều nhất là chiến dịch lần này, khiến cho nguyên khí Tát Ta tổn thương nặng
nề, trong mười năm không cách nào xâm lược Đông Ly.
Nghe nói, Tát Ta bị phái của Nhị hoàng tử đánh không hề có lực
hoàn thủ, các tướng sĩ lên chiến trường, hoàn toàn nhẹ nhõm giống như chém gãy
cây củ cải. Không biết là Đông Ly Thuần cố ý khuếch đại, hay là người này thật
có danh vọng ở dân gian, một đường đi tới, nghe được đều là tin tức của cái đồ
nhân yêu đó, không có giảm xuống. Chỉ có ca công tụng đức, thậm chí còn có người
lớn mật nói thẳng: “Nếu như do Nhị điện hạ lên ngôi xưng đế, bằng bản lĩnh của
hắn, không tới ba năm, quân sự của Đông Ly quốc tuyệt đối sẽ bao trùm trên ba
quốc.”
Mỗi khi nghe đến mấy cái này, Sở Liên Nhi tổng luôn lạnh
lùng cười một tiếng, Đông Ly Thuần có lẽ có tài hoa, nhưng người quá mức lạnh
lùng, coi như làm hoàng đế, chỉ sợ cũng không phải là phúc của dân chúng.
Mà Thành Vân —-
Bỗng dưng, ngực của nàng đau xót.
Nhẹ chau đôi mày thanh tú, nàng hô hấp thật sâu, lại đi, kể
từ sau khi rời đi Nam Lăng, mấy ngày trước cũng bình an vô sự, nhưng qua bốn
năm ngày, ngực của nàng luôn đau đớn dị thường, có lúc đau lợi hại, đầu cũng
đau theo, vừa ngất vừa choáng , đưa đến toàn thân vô lực, dị thường khó chịu.
Tìm được một tiệm thuốc, nàng do dự một hồi lâu, đi vào.
Đại phu là một lão nhân tuổi chừng bảy mươi, hắn cẩn thận bắt
mạch thay nàng rồi, lông mày bạc trắng nhíu lên.
“Đại phu, bệnh của ta, rất nghiêm trọng sao?” Nhìn thần sắc
đại phu, đáy lòng Sở Liên Nhi trầm xuống. Một cổ dự cảm xấu từ chân duỗi lên.
Đại phu mặt tiếc hận nhìn nàng, lắc đầu: “Cô nương, xin thứ
cho lão phu y thuật nông cạn, không nhìn ra cô nương có bệnh gì.”
Sở Liên Nhi mở to con ngươi: “Đại phu, đầu của ta choáng, ngực
cũng đau, khó chịu tựa như vạn tiễn xuyên tâm, sao ngươi không nhìn ra đây?”
Đại phu đỏ mặt lên, biện minh: “Thể chất cô nương rất là cổ
quái, bất quá, lão phu không dám mạo hiểm, xin cô nương mời cao minh khác đi.”
Trái tim chợt lạnh. Sở Liên Nhi cảm giác toàn thân trên dưới,
toàn thân đều lạnh, chung độc, tuyệt đối là chung độc.
Đông Ly Thuần lừa nàng, Thành Vân cũng lừa nàng.
Đông Ly Thuần đồ nhân yêu nam kia lừa nàng, cũng thôi, dù
sao nàng không trông cậy vào hắn thật giải ra thay nàng.
Nhưng Thành Vân —- ngực lại đau xót, lời nhẹ nhàng ấm áp,
nhu tình như nước, thề non hẹn biển mà Thành Vân nói với nàng mấy ngày nay…, giống
như vẫn còn vang lên ôn tình chân thành ở bên tai.
Nhưng, quay đầu lại, vẫn là một cảnh mộng hoa lệ lại hư vô.
Hắn lừa gạt nàng, lặp đi lặp lại nhiều lần lừa gạt nàng.
Đau lòng chết lặng, vô lực tràn ra toàn thân, hắn không chỉ
lừa nàng, còn lợi dụng nàng. Tiểu nhân hèn hạ này.
“Cô nương, cô nương?”
Sở Liên Nhi hồi hồn, miễn cưỡng cười cười với đại phu, nói:
“Đại phu, chung độc của ta, thật rất lợi hại sao? Rốt cuộc là chung độc gì? Có
thể giải không?”
Đại phu lắc đầu: “Xin thứ cho lão phu y thuật nông cạn, vô
năng chữa trị. Lão phu chỉ biết là trong cơ thể cô nương có chung độc, hơn nữa
loại độc chất này dị thường hung ác tàn bạo, một khi phát tác, đau đến không muốn
sống, máu kiệt mà chết. Về cách giải, cô nương mời cao minh khác đi.”
Sở Liên Nhi tuyệt vọng, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Đại phu, thật
chẳng lẽ không có biện pháp giải cứu sao?”
Lão Đại phu nhìn gương mặt tiều tuỵ của nàng, làm như không
đành lòng, vuốt râu chậm rãi nói: “Lão phu có một sư huynh, mở tiệm thuốc ở
thành Tạy, y thuật của hắn vô cùng cao minh, có thể chữa người chết thành sống,
chung độc của ngươi nói không chừng hắn có thể chữa trị thay ngươi.”
Cặp mắt Sở Liên Nhi sáng lên, hỏi đường, vội vàng chạy tới
thành Tây.
. . . . . . . . . . . . . . .
“Cô nương, ngươi có phải mất đi một đoạn trí nhớ hay không?”
Tiệm thuốc không đông như trẩy hội như vị đại phu trước, chỉ đơn sơ, một lão giả
hoa râm râu ria vuốt râu, ngồi đối diện ở trước người Sở Liên Nhi, trầm giọng hỏi.
Từ thành đông một đường đi tới thành tây, chịu đựng ngực trướng
buồn bực, sau khi tìm đến lão đại phu đặc biệt chữa trị nan y chứng lạ này, cả
thân thể Sở Liên Nhi cơ hồ không đứng nổi.
Nghe nói tính tình lão đại phu kia cổ quái, khinh thường chữa
trị những loại bệnh nhẹ đau nhẹ, hắn đánh ra khẩu hiệu, chuyên trị nan y chứng
lạ. Hắn thấy Sở Liên Nhi một cô nương đến chạy chữa, vốn không muốn để ý tới, lại
thấy sắc mặt nàng tiều tụy, hai gò má hãm sâu, vẻ mặt uể oải không chịu nổi. Lập
tức đoán ra nàng bệnh không nhẹ, vì vậy lúc này mới tiếp đãi nàng.
Hữu khí vô lực nâng lên một đôi con ngươi mất đi thường ngày
thần thái, Sở Liên Nhi đáp: “Đúng vậy a, y. . . Đại phu, ta quả thật mất trí nhớ.”
Đại phu nghe lời của nàng, ngược lại trầm mặt, cẩn thận quan
sát Sở Liên Nhi, lại hỏi: “Cô nương giờ phút này có phải toàn thân hư mềm, ngực
buồn bực đau, người không thăng bằng, cả người không làm được gì, hơn nữa còn từng
nôn máu tươi hay không?”
“Đúng vậy, đại phu, làm sao ngươi biết?” Con ngươi tràn đầy
chờ mong của Sở Liên Nhi thẳng tắp bắn về phía hắn.
Đại phu này nói cũng không giả, nàng giờ phút này đúng là
toàn thân hư mềm, ngực buồn bực đau, người không thăng bằng, cả người không làm
được gì, chẳng lẽ đời này nàng phải sống ở trong lòng bàn tay của Đông Ly Thuần
sap? Nhân yêu nam đáng chết, nàng mắng cả nhà hắn. Sinh con không có lỗ đít.
Đại phu lắc đầu một cái, nói: “Cô nương, trước mắt ngươi có
yêu mến nam tử hay không?”
Thần sắc Sở Liên Nhi buồn bã, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt
thâm tình chân thành, con ngươi hẹp dài ánh sáng lung linh, nhu tình như nước,
mỗi ban đêm, bọn họ liều chết triền miên, cơ thể giao triền mây mưa trong thiên
đường hưởng thụ khoái cảm tiêu hồn thực cốt.
Hắn ôm nàng thật chặc, giống như nàng là trân bảo trân quý
nhất thế gian, hắn bảo người làm thức ăn nàng thích ăn.
Thành Kiều nói hắn có bệnh bao tử rất nghiêm trọng, nhưng hắn
lại cùng các tướng sĩ ăn cơm rau dưa, thiên vị cho nàng.
Hắn phái người chế y phục xinh đẹp cho nàng, hắn ngày bận
trăm việc, cũng muốn cùng nàng dùng cơm.
Giết người như ma, máu lạnh khát máu, đối với mình lại ôn
nhu vô cùng, hắn ôm lấy nàng, che kín hai mắt của nàng, không để cho nàng nhìn
thấy máu tanh cùng tàn sát trước mắt, hắn nói với nàng: “Liên Nhi, coi như là địch
với người trong thiên hạ, ta cũng sẽ không cô phụ ngươi.”
Ở trên cao trước một khắc ra chiến trường, hắn còn lưu luyến
không rời ôm nàng, ôn nhu nói ở bên tai nàng: “Liên Nhi, ngươi nhất định phải
chờ ta trở lại.”
“Liên Nhi, chờ đánh bại Khắc Mãnh Cáp Nhĩ rồi, ta liền dẫn
ngươi đi du lãm phong cảnh thảo nguyên.”
Nhưng, tất cả tất cả, giống như hoa trong nước trăng trong
kính. Tất cả nhu tình vạn trượng hắn đối với nàng, tất cả đều là giả, giả.
“Cô nương. . .” Đại phu vuốt râu ria, nhìn vẻ mặt si sững sờ
phức tạp của nàng, đã có đáp án.
Sở Liên Nhi phục hồi tinh thần lại, con ngươi ngốc lăng nhìn
lão Đại phu, đờ đẫn nói: “Đại phu, ngài nói với ta lời thật đi, chung độc này rốt
cuộc còn có phương pháp giải cứu không?”
Đại phu chậm rãi nói: “Loại chung độc này hung mãnh dị thường,
nuôi loại chung này cũng phí rất nhiều công, hơn nữa phí tổn cao, lão phu chỉ gặp
qua một lần ở sách thuốc, lão phu còn tưởng rằng loại chung độc này đã thất
truyền. Không nghĩ tới, còn có thể nhìn thấy nó trong đời. Bất quá, phàm là
chung độc, bá đạo hơn hung tàn hơn, cũng đều có phương pháp giải cứu. Nhưng, nếu
cô nương đã có nam tử yêu thích, chung độc này, chỉ sợ cũng. . . .”
“Nên cái gì? Đại phu, phiền toái ngươi nói rõ hơn?” Đáy lòng
Sở Liên Nhi trầm trầm .
“Cô nương, ngươi biết người thi chung sao?”
Sở Liên Nhi gật đầu.
“Cô nương, loại độc chất này còn có một tên khác, gọi tình
chung.”
Sở Liên Nhi đột nhiên cả kinh, trái tim thoáng qua sợ hãi.
Lão đại phu nhìn kỹ thần sắc của nàng, chậm rãi nói: “Cô
nương là người thông tuệ, cũng đoán được kết quả đi. Cô nương, ngươi yêu người
thi chung, đúng không?”
Sở Liên Nhi muốn há mồm phản bác, rồi lại không phát ra được
thanh âm nào, chỉ có thể chán nản rũ bả vai, thanh âm trầm thấp: “Đại phu, ý của
ngươi ta đều hiểu.” Nàng ngước mắt, nhìn lão đại phu, thanh âm buồn rầu, “Độc
chung này chẳng những khống chế trí nhớ của ta, còn khống chế tình cảm của ta,
đúng không?”
“Cô nương, người thi chung này rốt cuộc có thâm thù đại hận
gì với ngươi, cư nhiên dùng biện pháp âm độc như thế sửa trị ngươi?” Đại phu thở
dài, “Chung độc này có thể khiến người trúng chung mất đi trí nhớ, sau đó bị
người thi chung khống chế. Chỉ cần người thi chung không động độc chung, chắc
là sẽ không phát tác. Nhưng nếu như người thi chung động độc chung, đầu và ngực
cũng sẽ kịch liệt đau đớn, sau đó nôn máu tươi. Nếu người thi chung không ngăn
lai…, sẽ máu kiệt mà chết, bị đau đớn kịch liệt tươi sống hành hạ đến chết.”
Trái tim Sở Liên Nhi chợt lạnh, run sợ lạnh lẻo từ lòng bàn
chân lên tới nơi tim, toát ra hàn khí.
Đông Ly Thuần, thật là tiểu nhân âm hiểm.
Đại phu lại nói: “Dĩ nhiên, nếu như ngươi cố ý nhớ tới chuyện
trước kia, chung độc cũng sẽ tự động phát tác, bởi vì loại độc chung này vốn là
ức chế trí nhớ của ngươi. Cho nên, vì chung độc không nữa phát tác, ngươi ngàn
vạn đừng vọng tưởng chuyện trước kia.”
Sở Liên Nhi cười khổ, nàng đối với thân vận và chuyện từng xảy
ra trước kia cũng đã không quan tâm, nhưng, nàng luôn bất tri bất giác nhớ lại
chuyện trước kia, sau đó chung độc liền phát tác.
“Đại phu, chung độc của ta có biện pháp giải sao?”
“Có hai loại biện pháp.”
“Có biện pháp giải cứu? Đại phu, ngươi mau nói đi.” Mắt Sở
Liên Nhi sáng lên, không thể chờ đợi hỏi.
“Biện pháp theo lời của lão phu, chỉ có thể tạm thời ức chế
chung độc phát tác. Chỉ cần chung độc phát tác, lập tức uốngthuốc này là có thể
ức chế chung độc phát tác.”
Sở Liên Nhi ngẩn người, hoa hồng? Đó không phải là thuốc nạo
thai sao? Một loại trong thanh lâu, loại thuốc này là dùng để làm thành thuốc
tránh thai.
“Uống thuốc hoa hồng là có thể ức chế chung độc sao?”
“Có thể, bất quá, uống nhiều, chung độc sinh ra kháng thể, uống
lâu dài hiệu quả cũng không lớn. Hơn nữa, còn có thể khiến cho ngươi mất đi cơ
hội sinh chửa.”
Đầu Sở Liên Nhi trống rỗng, Đông Ly Thuần, thật là người ác
độc.
“Đại phu, chẳng lẽ trừ loại biện pháp này ra, cũng không có
biện pháp khác sao?” Không muốn mất đi cơ hội làm mẫu thân, Sở Liên Nhi chưa từ
bỏ ý định hỏi.
“Dĩ nhiên cũng có biện pháp khác.” Lão đại phu nhìn nàng,
nói: “Biện pháp duy nhất có thể hoàn toàn giải trừ chung độc, chính là, giao
hoan với người thi chung, sau đó mang thai hài tử của người thi chung, hơn nữa
sinh ra. Chung độc liền mất hiệu lực.”