Từ Nô Tì Thành Hoàng Hậu Múa Cùng Sói

Chương 1: Q.5 - Chương 1: Đây mới là chân tướng (1)




Ở trong ý thức mông lung, chỉ còn lại vô tận đau đớn, bụng truyền đến đau đớn như tê liệt khiến Sở Liên Nhi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng trong đầu lại càng ngày càng nhớ lại chuyện cũ nào đó rõ ràng. Nàng nhìn thấy mẫu thân và mình ăn mặc xinh đẹp cùng đi dạo phố, còn lên núi du ngoạn với biểu tỷ Vu Thiển Nhạc, lại trượt chân rơi xuống vách đá vạn trượng, nàng còn nhớ lại nàng mặc cung trang hoa lệ làm sao uy phong đi lên ghế Thái Tử Phi, nhưng cũng nhớ lại sau khi thất thế nàng sống chật vật cỡ nào.

Cảm giác vô số đôi tay qua lại dùng lực trên bụng mình, bên tai còn có thật nhiều tiếng ầm ỹ lo lắng, nàng không rảnh để ý tới, bởi vì bụng lại truyền tới đau đớn lợi hại hơn bình thường, nàng hét lên một tiếng, hai chân chống đỡ cực hạn, sau đó, nàng cảm thấy có một vật thể trượt ra bụng, đau đớn lập tức biến mất, thân thể buông lỏng, thần kinh cuối cùng cũng được giải thoát, rốt cuộc chìm vào trong bóng tối vô biên.

Ý thức bay xa, lâm vào trong bóng tối vô tận, nàng lại trở về trước kia, đầu đường xe đông như trẩy hội, đô thị phồn hoa ồn ào, nàng chỉ có chín tuổi và biểu tỷ Vu Thiển Nhạc chỉ hơn mình một tuổi từ trong một chiếc xe cao cấp đi xuống, họ đi vào một quán ăn nhỏ, tính toán gọi mấy món ăn chiêu bài trong tiệm, nhưng, trong tiệm quá nhiều người, đợi nửa ngày cũng không có ai tới kêu họ, không khỏi thở phì phò ra khỏi cửa tiệm, không nghĩ tới, chạm mặt liền đụng một ông già, hắn mặc y phục rách rưới, bộ dáng như ăn xin đầu đường.

Sở Liên Nhi nhớ, nàng từng ném cho hắn một chút tiền tiêu vặt, sau đó bịt mũi đi.

Nhưng, người được xem là ăn xin mặt ngạc nhiên kéo nàng, vẫn kêu nói: “Tiểu cô nương, chờ một chút.”

“Thế nào, tiền còn không đủ?” Nàng quay đầu lại, thanh âm trong trẻo cực kỳ.

Ông già nhìn kỹ nàng một cái, “ô” một tiếng, trịnh trọng nói: “Tiểu cô nương, gương mặt của cháu, rất là kỳ lạ.”

Nàng cười khúc khích: “Kỳ lạ sao? Đương nhiên rồi, mẹ nói tôi di truyền diện mạo đẹp của bà, tương lai nhất định là đại mỹ nhân.”

Ông già lắc đầu một cái, nói: “Ta không nói cái này, ta nói, gương mặt này, vô cùng kỳ lạ, uh, gương mặt đại phú đại quý a.”

Vu Thiển Nhạc bên cạnh cười ha hả, nói: “Đương nhiên đại phú đại quý, mẹ Liên Nhi là tổng giám đốc một công ty, tương lai, em ấy cũng sẽ trở thành nữ cường nhân thông minh lợi hại .”

Lão đầu nhi nóng nảy, dậm chân, “Ta không phải là ý này, ta nói, tương lai cháu sẽ làm hoàng hậu.”

“Hoàng hậu?” Hai cô bé hú lên quái dị.

“Đúng, về sau cháu làm hoàng hậu.” Mặt ông già ngưng trọng.

Cô gái nhỏ hừ lạnh: “Hoàng hậu? Hoàng đế của tôi đâu? Ông già chết tiệt, muốn tiền thì nói rõ đi, không nên gạt.” Nàng cay cú, đưa tay kéo y phục rách rưới của ông già, trong đó rơi ra ít tiền xu và tiền giấy, không khỏi nghiêm mặt đẹp: “Tốt, ngươi bằng vào cái miệng này lừa nhiều tiền như vậy, phun ra hết cho ta.” Nói xong, nàng tịch thu hết tất cả tiền ông già coi bói cho người, sau đó ném vào trong chén tên ăn xin bên cạnh. Sau đó chống eo dạy dỗ ông già khổ mà không nói được: “Ông nhớ kỹ cho ta, về sau không có gì đừng loạn gạt người, nếu không, bị ta bắt được nữa, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ông. Hừ.”

Mặc dù nàng xem lời coi bói thành việc cười giỡn không đáng lo, nhưng Vu Thiển Nhạc lại hay gọi đùa nàng là hoàng hậu, nàng nghe cũng chỉ có thể cười cợt một phen, sau đó lại quên mất chuyện này không còn một mống.

. . . . . . . . . . . . . .

Trí nhớ lập tức đứt quãng, nàng lại thấy mình toàn thân mặc hoa lệ, ở một đám tôi tớ vây đỡ, tiến vào một gian phủ đệ hào hoa, nàng ngẩng đầu, trên biển trên cửa sơn son đột nhiên viết “Phủ thái tử”, thì ra là, nàng đã là Thái Tử Phi.

Xanh vàng đủ loại, tôi tớ thành đoàn. . . cuộc sống Thái Tử Phi thật sự là tỏa sáng.

Đáng tiếc. . .

Lên làm Thái Tử Phi rồi, dục vọng quyền lợi lập tức bị thổi phồng, từ đó trở đi, nàng mới tin lời bói. Cho là mình thật có mệnh làm hoàng hậu. Nhưng, thái tử vô năng, mấy hoàng tử phía dưới nhìn chằm chằm, khiến nàng cả ngày lo lắng đề phòng. Bất đắc dĩ, nàng dùng âm mưu quỷ kế học được từ mẹ và các thủ đoạn tranh quyền đoạt lợi xem được từ trên tiểu thuyết, thành công áp chế các các hoàng tử lòng mang quỷ.

Nhưng nhị hoàng tử vẫn biểu hiện không tranh quyền thế luôn khiến cho nàng kiêng kỵ, hắn Văn Võ Song Toàn, hơn nữa rất được hoàng đế sủng ái, chỉ vì hắn đứng hàng thứ hai, nhất định vô duyên với thái tử, nếu như nàng là hắn, trong lòng sẽ cam tâm sao?

Năng lực thái từ bình thường có mắt đều thấy, mặc dù hoàng đế không dám tự ý đổi quy củ tổ tông lập, nhưng mở một mắt nhắm một mắt với tranh giành trong ngoài của hoàng tử các lộ. Người sáng suốt cũng nhìn ra được, hoàng đế cũng muốn phế bỏ thái tử này, sau đó do nhị hoàng tử tiếp nhận.

Thân là Thái Tử Phi, sao nàng không lo lắng? Bất đắc dĩ, nàng một tay nâng lên nhiệm vụ cứu phủ thái tử, đả kích phe đối lập, âm thầm diệt trừ nhị hoàng tử, đáng tiếc, nhị hoàng tử mạng lớn, mấy bận tránh được tử thần đến.

Mà nàng cũng dần dần phát hiện, bất kể nàng cố gắng như thế nào nữa, thái tử cũng chỉ có thể là thằng ngu không chịu được, khiến cho nàng đau lòng lại bất lực.

Nhưng nàng không thể buông lỏng, mẫu thân của nàng từ nhỏ giáo dục nàng, không phải vạn bất đắc dĩ, liền nhất định phải kiên trì. Bởi vì, kiên trì chính là thắng lợi.

Đáng tiếc, vô luận nàng kiên trì thế nào, vẫn đánh không lại xu thế phản kích như thái sơn của nhị hoàng tử.

Ở bên trong từng tiết mục tranh thủ tình cảm cung đình, nàng nhất thời trúng kế, không có trông coi thái tử cá tính đơn thuần, khiến cho hắn bị người của nhị hoàng tử có cơ hội có thể dùng, bị ghép tư thông với địch bán nước, lấy lý do lui tới với tát Ta, báo lên cho hoàng đế. Hoàng đế vốn không có hy vọng với thái tử, lần này gãi đúng chỗ ngứa, ngay cả tra cũng không cần tra, liền hạ lệnh giết chết thái tử.

Mà nàng, thân là Thái Tử Phi, nhị hoàng tử làm sao bỏ qua cho.

Nàng nhìn Đông Ly thuần mang đám người xông vào, chống lại con ngươi sát khí đằng đằng của hắn, nàng cười, bình tĩnh uống xong rượu độc.

Bụng quặn đau, nàng mang theo nụ cười bình tĩnh, thong dong chịu chết.

. . . . . . . . . .

Mờ mịt mở mắt ra, chuyển động con ngươi, nhìn màn hoa lệ quen thuộc, và mùi vị long tiên hương quen thuộc quanh quẩn trong mũi, nàng nhẹ nhàng thở dài, trong đầu lại hiện lên đủ loại kinh tâm động phách trước kia một lần nữa. Tâm tình phức tạp, khó chịu không nói ra được, rồi lại có loại giải thoát không nói ra được.

“Liên Nhi. . .” Một tiếng kêu gọi nhẹ nhàng, khiến cho nàng phục hồi tinh thần lại, nhìn thân ảnh ngồi ở bên giường. Người mặc long bào vàng sáng, sợi tóc đen nhánh buộc thành búi tóc, con ngươi đã từng ánh sáng lung linh, thay đổi ảm đạm vô cùng.

Sở Liên Nhi nhìn hắn, trong lòng thoáng qua thiên ngôn vạn ngữ, nhất thời im lặng.

Đông Ly thuần lẳng lặng nhìn nàng, con ngươi từ sáng sủa lúc đầu chuyển hóa thành ảm đạm, hắn nắm tay của nàng, môi khêu gợi hơi mở, cuối cùng lại một chữ cũng không nói ra.

Sở Liên Nhi phát hiện, môi vốn tươi của hắn thay đổi không có chút huyết sắc nào, dưới hai mắt bầm đen, rõ ràng ngủ không được ngon giấc, còn nữa gương mặt của hắn, thịt thật vất vả nhiều ra lại hóp xuống.

Im ắng yên tĩnh !

Cuối cùng vẫn là Sở Liên Nhi đánh vỡ trầm mặc: “Đông Ly thuần.” Nàng gọi hắn, chợt phát hiện thanh âm của mình suy yếu vô cùng, cảm giác bụng trống không.

Nàng đưa tay vừa sờ, phát hiện bụng vốn là tròn vo trống không rồi, thay đổi bình thản. Chợt đã hiểu ra cái gì, cười. Nhưng nước mắt lại tràn ra trước một bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.