Xuân Hồng nói với Sở Liên Nhi: “Thừa nhận tim của mình, thật
khó khăn như vậy sao?”
Đã từng đối đầu với Đông Ly Thuần, sau đó hắn dùng chung độc
khống chế nàng, lợi dụng nàng, điều này bảo nàng làm sao thừa nhận? Thừa nhận
mình có mắt không tròng, yêu kẻ địch xem mình là con cờ để lợi dụng?
Nàng yêu hắn sao? Có lẽ, nhưng tự ái của nàng không cho phép
nàng thừa nhận.
Bất quá, không biết là Xuân Hồng vô ý, hay là được người
sai, nàng nói với Sở Liên Nhi, tân đế lên ngôi chưa tới nửa năm, cũng chính là
ngày hôm trước, thế lực ở Nam Lăng của Đông Ly Thuần, ở dưới sự hướng dẫn của Đại
tướng quân Hoàng Duẫn Phong, đã thuận lợi vây lại kinh thành, hoàng đế bị vây ở
trong hoàng cung, đã thành con rối. Đại quân chiếm lĩnh Hoàng Thành rồi, lại một
đường khí thế hung hăng đến Tây Lăng, đoạn tuyệt lương thảo và quân dụng của
Giang Lạc vương, trên thực tế, dân của Đông Ly Thuần đã là cảnh hoàng tàn khắp
nơi, quốc khố trống không đến cả chuột đều không thăm, Giang Lạc vương dẫn mười
vạn đại quân, không đợi hoàng Duẫn Phong chủ động hạ lệnh đánh ra, đã có hơn
phân nửa binh lính đầu hàng tập thể.
Đông Ly Thuần đối phó tù binh chiến bại, ngược lại vẫn chưa
lãnh khốc giết chết, mà là nhận vào dưới trướng, chẳng qua là, chủ soái thủ
lĩnh Giang Lạc vương kia thì không có vận khí tốt như vậy, bị Đông Ly Thuần bêu
đầu thị chúng, treo trên thành Tây Lăng, bạo chiếu ba ngày.
Những đảng tập hợp khởi nghĩa kia, không biết đã biến mất đến
trong xó xỉnh nào, trừ một ít thế lực phản kháng còn sót lại trong nước ra, đường
đường cách ngôi vị hoàng đế của Đông Ly Thuần đã là không xa.
Trận chiến này đánh cực kỳ xinh đẹp, không có suy giảm căn bản,
chỉ bỏ ra số ít binh lực và tiền vốn liền đoạt được ngôi vị hoàng đế, Đông Ly
Thuần làm được, cũng thắng được dân chúng khắp thiên hạ.
Nghe nói, tháng chín, Đông Ly Thuần sẽ phải lên đường hồi
kinh, chuẩn bị lên ngôi.
Xuân Hồng nói đến vô cùng hưng phấn, giống như chủ tử của
nàng đoạt được ngôi vị hoàng đế, thì nàng cũng có vinh quang như thế,
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Xuân Hồng, trên mặt Sở Liên Nhi
cũng không có bất kỳ vui sướng, Đông Ly Thuần rốt cục đoạt được ngôi vị hoàng đế,
như vậy, giá trị lợi dụng của nàng, cũng đã biến mất, kế tiếp, hắn sẽ xử trí
nàng như thế nào?
Chợt nghĩ đến mới vừa rồi hắn rõ ràng biết nàng đã tỉnh,
nhưng vì sao lại giả bộ như không biết mà hôn nàng đây? Trừ trêu cợt nàng ra,
còn bao hàm thứ khác hay không?
“Tiểu thư?” Xuân Hồng nhìn nàng, “Đang suy nghĩ gì?”
Sở Liên Nhi phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: “Xuân Hồng,
ngươi nói Đông Ly Thuần sắp lên ngôi làm hoàng đế rồi, tại sao không lập tức
vào kinh? Cần gì đợi đến tháng chín mới trở về? Những lời đêm dài lắm mộng hắn
chưa nghe nói sao?” Bình thường người đoạt được giang sơn làm hoàng đế đều là lập
tức lên ngôi, chỉ sợ tình huống có biến, nhưng Đông Ly Thuần giống như khác. Chẳng
lẽ hắn không sợ trừ thế lực tiềm ẩn của hoàng đế ra, còn có những tôn thất
hoàng hôn khác tạo phản sao?
Xuân Hồng suy đoán: “Cái này ta không rõ lắm, chuyện các chủ
tử, đâu tới người làm chúng ta hỏi. Bất quá, tối hôm qua chủ tử lại bị thương.”
Sở Liên Nhi giật mình trong lòng, thiếu chút nữa đổ cái ly
trước mặt, vội hỏi: “Bị thương? Sao bị thương đây?”
“Cái này nô tỳ cũng không rõ lắm, dù sao sáng sớm hôm nay,
chủ tử tới phòng ngàu thăm ngài thì trên gương mặt có thật nhiều vết thương. .
.”
Một hồi ngạc nhiên, gương mặt Đông Ly Thuần bị thương? Gương
mặt bị thương?
Xuân Hồng vẫn tức giận: “Chủ tử chúng ta dáng dấp tuấn mỹ vô
địch, ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, những thích khách kia lòng mang
ghen tỵ, liền đặc biệt đâm mặt của chủ tử bị thương, thật là ghê tởm.”
Sở Liên Nhi nhanh chóng ra mồ hôi đầy người, vội lôi kéo nàng
hỏi: “Xuân Hồng, hắn, sao hắn bị thương? Có nghiêm trọng không? Đại phu xem qua
chưa?”
Xuân Hồng suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Hẳn không phải là rất
nghiêm trọng, vết thương rất nhỏ, chẳng qua là, cả mặt vừa đỏ vừa sưng, sợ rằng
ba năm ngày không thể ra phủ.”
Sở Liên Nhi đã không nghe được nữa, vết thương trên mặt Đông
Ly Thuần đã cắm sâu vào đầu, tim nhíu chặt lại, người nam nhân kia kiêu ngạo
như vậy, theo đuổi hoàn mỹ như vậy, bất kể là ăn cơm tiêu chảy đều thật ưu nhã,
hoàn mỹ không giống ở nhân gian, có thể nào bị thương đây? Hơn nữa còn là gương
mặt, “Thích khách đáng chết!” Nàng tức giận đùng đùng đứng dậy, cắn răng nghiến
lợi: “Xuân Hồng, bắt được thích khách kia không?”
Xuân Hồng ngạc nhiên: “Cái này nô tỳ cũng không quá rõ
ràng.”
Sở Liên Nhi trừng nàng: “Hỏi gì cũng không biết, ngươi có phải
là đại nha đầu trong phủ?” Chẳng biết lúc nào, Xuân Hồng đã đổi từ áo xanh,
thành phấn hồng, đây là trang phục đại nha đầu mới có.
Xuân Hồng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
“Tiểu thư, lo lắng chủ tử như vậy, vì sao không tới thăm hắn?”
“Ta vì cái gì phải đi thăm hắn?” Sở Liên Nhi ngồi xuống lần
nữa, trong đầu lại nghĩ tới bộ dáng Đông Ly Thuần mặt đầy vết thương. “Ta vẫn
còn chưa dùng bữa, còn không dùng sẽ bị lạnh.”
Xuân Hồng dùng cái muỗng sáng như tuyết múc một muỗng chè
xanh táo gai [1] ngọt vào trong chén Sở Liên Nhi, Sở Liên Nhi ăn một miếng nhỏ,
đảo ở trong miệng nửa ngày, chợt cau mày: “Xuân Hồng, nhà bếp có phải đã đổi đầu
bếp hay không?”
Xuân Hồng lắc đầu: “Không có a.”
“Nhưng, mùi vị này sao khó ăn như vậy?”
Xuân Hồng ngạc nhiên: “Không biết a, tiểu thư, chè xanh táo
gai ngọt này là ngươi tự mình truyền cho đầu bếp, ban đầu đầu bếp làm theo người,
người còn ăn khen không dứt miệng. Sao mới ngắn ngủn mấy ngày. . .”
Sở Liên mới nói: “Có thể là khẩu vị của ta đã đổi.” Nàng lại
ăn một muỗng cháo ngọt, lại cau mày: “Xuân Hồng, cháo ngọt này nấu thế nào? Quá
nồng.”
“Xuân Hồng, còn có thịt của con cái này, mùi vị sao nhạt như
vậy?” Sở Liên Nhi phát giác đồ ăn sáng hôm nay đều không hợp khẩu vị, có chút tức
giận.
Xuân Hồng thở dài, đồ ăn mỗi ngày của tiểu thư, sợ rằng ngay
cả chủ tử cũng không bằng, mỗi ngày đều phải thay đổi, hơn nữa còn là đầu bếp nổi
tiếng nhất thành Nam Lăng tự tay chế biến. Nhìn, thực đơn hôm nay cũng phong
phú đến làm cho người ta chảy nước miếng.
Cháo táo đỏ mềm mịn thơm ngon, thêm số lượng đường đỏ vừa phải,
vừa thêm vừa mềm, một chung cá tươi hấp xối hành lá cắt nhỏ thịt, miếng cá màu
trắng và hành lá màu xanh biếc cắt nhỏ ở trên đĩa ngọc trắng, làm ra vị tươi
năm màu rực rỡ, làm cho ngón trỏ người ta động đậy. Một mâm mứt táo tơ vàng mật
quế từ phương Nam, chè xanh táo gai ngọt giã nát, bỏ vào hầm rồi ướp lạnh, bỏ
vào trong chén sứ nhỏ tuyết trắng, mát mẻ ngon miệng lại thơm, vị ngọt chua nồng,
hương thuần vô cùng. Bàn này có thứ nào không phải là cực phẩm thành Nam Lăng.
“Tiểu thư, theo ta thấy, không phải là đầu bếp làm mùi vị
không ngon, mà là khẩu vị của ngươi không tốt.” Nàng nhìn vẻ mặt không yên lòng
của nàng, mím môi cười nói: “Tiểu thư, hôm nay chủ tử trong phủ, ngươi muốn đi
thăm hắn không?”
Sở Liên Nhi tức giận trừng nàng: “Ta đi xem hắn làm cái gì?”
Xuân Hồng cười cười: “Nếu như ngươi không nhìn tới chủ tử, cả
ngày hôm nay ngài đều sẽ không có khẩu vị.”
Sở Liên Nhi nhìn chằm chằm ngoài trời đang lục tụ đầy mây
xanh, nói: “Trời nóng nực thì ít lời, dĩ nhiên không đói bụng. Xuân Hồng, rút
lui đi, ta, ta ra ngoài dạo.”
Trải qua chuyện ngày hôm qua, Xuân Hồng cũng không dám để
nàng đi ra ngoài một mình, gọi những nha hoàn khác tới thu dọn bàn ăn, bám sát
theo sau lưng Sở Liên Nhi, Sở Liên Nhi cũng không ngăn cản nàng, mặc cho nàng
đi.
Ra khỏi vườn Bích Trúc, đón vào trước mắt chính là đình viện
tinh nhã nho nhỏ, mặc dù không lớn, nhưng núi giả ao nước cái gì cần có đều có,
cầu hình vòm cong dài, đá Thái Hồ (đá ở Thái Hồ, tỉnh Giang Tô, thường dùng làm
hòn non bộ) hình kỳ quái ngạo nghễ đứng thẳng ở trong ao, trong hồ nở đầy hoa
sen, xanh mơn mởn một mảnh, lộ ra lá sen nhọn, dưới lá sen từng con cá vàng nhỏ
bơi quanh, gió nhẹ thổi qua, lá sen dao động cuồng, trước mắt chính là phong cảnh
của đình viện Giang Nam.
“Tiểu thư, người xem hoa sen đã nở rộ.” Xuân Hồng nhìn đóa
hoa sen nở tươi đẹp nhất trong hồ.
Sở Liên Nhi “Ừ” một tiếng, ánh mắt phiêu đãng chung quanh,
Xuân Hồng buồn cười, “Tiểu thư, muốn tìm phòng của chủ tử sao? Ở bên kia kìa.”
Mặt Sở Liên Nhi bỗng dưng đỏ, nghiêng mắt lườm nàng một cái,
“Ai nói ta muốn đi tìm hắn? Ta chỉ là tới ngắm hoa.” Lời tuy như thế, nhưng bước
chân lại không tự chủ được đi về phía Xuân Hồng chỉ.
Đông Ly Thuần đem vườn Bích Trúc của mình để lại cho Sở Liên
Nhi, mình thì dời đến viện Lạc Mai cách đó không xa. Việc Lạc Mai tên như ý
nghĩa, chính là vì có đủ loại hoa mai mà được đặt tên, lúc này đang là mùa hè,
hoa mai không mở, chỉ còn lại từng gốc cây lá xanh biếc.
Cửa viện có mấy người thị vệ mặc giáp sắt đứng, trong tay cầm
giáo dài, uy phong lẫm lẫm, khí thế lỗi lạc. Sở Liên Nhi không nhịn được cau
mày, thủ vệ sâm nghiêm như vậy làm gì? Lo người ngoài không biết đây là chỗ ở của
Đông Ly Thuần sao?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Táo gai:
Dừng chân tại nguyên chỗ, nàng nhìn thấy một vài người có biết,
có không biết người từ trong cánh cửa đi ra ngoài, trên người đám người kia còn
mặc nhung trang, có thể mới từ chiến trường trở lại, hồi báo tình hình chiến
tranh với Đông Cách Thuần.
“Xuân Hồng, những người này là ai vậy?” Sở Liên Nhi chỉ vào
một nam tử mặc áo khoác dài hỏi, những người này, mặc cùng một kiểu văn nhân,
có tuổi, cỡ trên dưới năm mươi, bộ dạng mọi ngườii tinh minh lợi hại, không biết
diễn loại nhân vật nào trong thủ hạ của Đông Cách Thuần.
Xuân Hồng nhìn một chút: “Những người này là thương hào chưởng
quỹ các nơi, chắc là tới tính tiền.”
“Tính toán sổ sách?” Sở Liên Nhi tò mò: “Còn chưa tới cuối
năm nha, đã bắt đầu tính toán sổ sách rồi?”
“Không có cách nào nha, chủ tử sắp vào kinh lên ngôi rồi,
bình thường tân đế lên ngôi đều đại xá thiên hạ, khao thưởng quân thần, nhất là
tướng quân thần tài ra nhiều lực, còn có mấy chục vạn tướng sĩ, đây cũng không
phải là số lượng nhỏ. . . .”
Sở Liên Nhi hiểu được, nàng biết Đông Ly quốc liên tiếp
chinh chiến, hơn nữa thiên tai nhân họa không ngừng, đã sớm hao tổn quốc khố trống
không, hắn làm tân hoàng, vừa lên đảm nhiệm, khẳng định phải khao thưởng quần
thần, nhất là nhóm tướng sĩ tài ba thay hắn tranh đấu giành thiên hạ, đáng tiếc
quốc khố trống không đến chuột đều không thăm, hắn cũng chỉ có thể từ tài sản
riêng của mình trả tiền.
Ai, làm hoàng đế làm đến loại trình độ này, cũng thật là làm
khó hắn.
“Tiểu thư, ngài muốn vào không?” Xuân Hồng thấy Sở Liên Nhi
chỉ lo trầm tư, cũng không động, không nhịn được hỏi.
Sở Liên Nhi kéo váy theo, suy nghĩ một chút: “Xuân Hồng,
chúng ta trở về.”
“Tiểu thư, thật không vào đi?”
Dù sao bên cạnh có Đông Cách Thuần đại phu không phải sao?
Hơn nữa, nhìn bộ dáng trò chuyện vui vẻ của thủ hạ hắn, thương thế của hắn cũng
không nghiêm trọng.
Trở lại trong phòng, Sở Liên Nhi thật nhàm chán, gọi Xuân Hồng
tới, nói muốn luyện chữ.
Chữ bằng bút lông cũng không phải nói luyện là luyện được,
luyện cả buổi chiều, viết không có viết mấy, giấy cũng lãng phí không ít, thân
thể ướt nhơn nhớt, Xuân Hồng bận rộn cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán nàng,
cười nói: “Tiểu thư, nghỉ ngơi một chút đi, nhìn ngươi, đều toát mồ hôi.”
Nhìn giấy ném đầy đất, Sở Liên Nhi chợt có loại cảm giác phạm
tội, vội nhặt giấy mới vứt trên đất lên, “Xuân Hồng, những giấy này đắt không?”
Xuân Hồng ngẩn người: “Những giấy này là giấy Tuyên Thành
thượng đẳng, bảy mươi văn tiền một phần.”
“Một phần có bao nhiêu tờ?”
“Một trăm tờ.”
Sở Liên Nhi lặng lẽ tính, tương đương với bảy đồng tiền một
tờ giấy, so với hiện giấy vẽ bốn nguyên hai mươi tờ ở hiện đại, còn đắt tiền
hơn nhiều.
“Khụ, Xuân Hồng, ta mệt mỏi! Cũng dọn dẹp đi xuống đi.”
“Tiểu thư không luyện nữa?” Xuân Hồng vừa dọn dẹp cái bàn loạn
thành một đoàn, vừa hỏi.
“Không luyện nữa, dù sao cũng luyện không tốt.” Nhìn Xuân Hồng
ôm một đoàn giấy trong tay, Sở Liên Nhi có chút chột dạ, Đông Cách Thuần nghĩ
biện pháp tìm bạc khắp nơi, nhưng nàng lại ở chỗ này ăn chùa uống chùa ở chùa
dùng không, có phải có chút quá đáng hay không?
Chợt nhớ tới ngày hôm qua ở ngoài thư phòng Đông Cách Thuần
nghe được đối thoại của bọn Thành Kiều, nàng bỗng dưng đứng dậy, đi ra ngoài.
“Tiểu thư, ngài muốn đi đâu?” Xuân Hồng ở phía sau mãnh liệt
gọi.
“Đi tìm Đông Cách Thuần.” Sở Liên Nhi cũng không quay đầu lại
chạy đi. Vội vàng đi tới Lạc Mai viện, thị vệ canh giữ ở trước viện thấy nàng rồi,
chần chờ, tiến lên ngăn Sở Liên Nhi lại: “Tiểu thư xin dừng bước.”
Sở Liên Nhi dừng lại, nói: “Thị vệ đại ca, Đông. . . Nhị điện
hạ có ở bên trong không?”
Mấy tên thị vệ cũng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt mang theo
kiểm tra, thăm dò, “Chủ tử đi ra ngoài.”
“Vậy hắn đi đâu?”
“Nô tài này không biết.”
Sở Liên Nhi có chút thất vọng, suy sụp mặt, “Tiểu thư, chủ tử
bận rộn công việc, không có ở trong phủ cũng là chuyện bình thường, buổi tối chủ
tử sẽ trở lại, không cần phải lo lắng.” Xuân Hồng an ủi nàng.
Nàng lo cái gì a? Nàng mới sẽ không lo lắng.
Trở lại vườn Bích Trúc lần nữa, mặt trời mãnh liệt lên, ngồi
ở trên ghế dựa quý phi bằng trúc, Sở Liên Nhi có chút nói không xong, lười biếng
nhìn lá trúc bị gió thổi qua đông qua tây, nhàm chán trăm điều ngáp một cái.
Sau giữa trưa gió nhẹ mang theo tia tia mát mẻ, xuyên qua
cành lá rậm rạp, nhẹ nhàng tỉ mỉ thổi vào người, thổi người buồn ngủ. Trong lúc
vô tình, Sở Liên Nhi chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Bốn phía một mảnh thanh tịnh, nha hoàn bên trong phòng đều
đi nghỉ trưa, chỉ còn lại Xuân Hồng ở một bên phục vụ, “Tiểu thư? Tiểu thư?”
Xuân Hồng nhẹ nhàng khẽ gọi nàng ở bên tai, thấy không có phản ứng, nghĩ là đả
ngủ sâu, không dám quấy rầy nàng, rón rén đắp cái chăn mỏng cho nàng, sau đó lặng
lẽ rời đi.
Thật ra thì Sở Liên Nhi là thanh tỉnh, chẳng qua là nàng
không muốn làm cho nha đầu này đi theo phía sau mình cả ngày, thậm chí cả không
gian buông lỏng cũng không có. Nàng đang muốn đứng dậy, đổi lại tư thế ngủ, kéo
giày, nhưng không ngờ lại nghe đến thanh âm Xuân Hồng.
“Chủ tử ngài đã tới?” Thân thể cứng đờ, Sở Liên Nhi chợt giữ
vững tư thế cũ, động cũng không dám động.
Thanh âm nhàn nhạt của Đông Cách Thuần từ phía chỗ cửa chính
sau lưng truyền đến, hắn vừa đi vừa nói: “Liên Nhi đâu?”
“Tiểu thư đang ngủ trưa. Đã ngủ.” thanh âm Xuân Hồng rất nhẹ.
Cảm giác có tiếng bước chân đi về phía mình, Sở Liên Nhi giả
vờ ngủ, Đông Cách Thuần lại nói: “Ừ, vậy thì không nên quấy rầy nàng.”
“Dạ!”
“Hôm nay tâm tình Liên Nhi như thế nào?”
“Hôm nay cô nương có chút không yên lòng, ăn cơm cũng ăn cực
ít.”
“Tại sao? Là thức ăn không hợp khẩu vị?” thanh âm Đông Cách
Thuần bất tri bất giác mang theo lạnh lùng.
“Không phải vậy, có thể có tâm sự.”
“Tâm sự?” Có thể cảm giác hắn đã nhíu mày, “Nàng có tâm sự
gì?”
“Chủ tử, thật ra thì, tiểu thư nàng, nàng ngoài mặt không chịu
thừa nhận, nhưng nô tỳ nghĩ, trong lòng nàng đối với ngài cũng thế. . .”
“Ai yêu!” Sở Liên Nhi chợt lăn xuống trên mặt đất, phát ra một
hồi tiéng kêu đau. Nàng xoa cái mông bị té đau, đôi mày thanh tú vặn lên.
“Liên Nhi?” Đông Cách Thuần đi về phía nàng thật nhanh, ôm lấy
nàng khẽ đặt ở trên ghế dựa, giọng mang trách nhẹ: “Sao không cẩn thận như vậy,
té đau không?”
Sở Liên Nhi không để ý tới hắn thăm hỏi, một đôi mắt đẹp chặt
chẽ theo dõi mặt của hắn, khi thấy thương trên mặt của hắn thì ngạc nhiên:
“Này, đây chính là vết thương ngươi nói?” Chỉ thấy trên mặt Đông Cách Thuần, có
mấy vết móng tay máu lớn nhỏ, mặc dù đã kết sẹo, nhưng có thể thấy được, quyết
không là bị binh khí bén tổn thương, trên má trái hắn còn có hai đạo vết máu thật
dài, vô luận như thế nào cũng sẽ không liên tưởng đến là bị đao kiếm gây thương
tích, trái ngược là. . .
“Đông Cách Thuần, ngươi, mặt của ngươi sao thành như vậy?” Sở
Liên Nhi vuốt vết thương của hắn, thanh âm run rẩy, còn có chút cà lăm.
Hắn nhìn nàng, vẻ mặt nhu hòa, mang theo tia tia nụ cười, nhẹ
nhàng cầm tay nhỏ bé của nàng, cười nói: “Bị một con mèo hoang nhỏ cào thương
.”
Mèo hoang nhỏ?
Sở Liên Nhi trừng lớn mắt, trong đầu chợt lóe linh quang, chợt
nhớ lại mộng từng mơ thấy tối hôm qua, ha ha nói: “Thì ra là, tối hôm qua, ta
không phải là nằm mơ. . . .” Nàng há to miệng, nhìn khuôn mặt mang cười nhu hòa
của hắn, vừa ngượng ngùng vừa lúng túng.