Đám người Lăng Bân Thành Kiều vừa kính vừa sợ nhìn Sở Liên
Nhi, mặt mày nàng đều là nụ cười, nàng đổi thanh âm, cầm “Ống nói” tự chế đặt ở
bên mép lại nói: “Ngã phật từ bi, mấy hòa thượng này, mạo danh thế thân, lấy Phật
tổ danh nghĩa, lừa gạt tiền tài dân chúng, thật là tội không thể tha, lấy lửa
cháy bừng bừng đốt cháy, tẩy đi một thân tội nghiệt, sống lại kiếp khác.” Đám
người Thành Kiều vừa kinh dị vừa khâm phục trong lòng, bọn họ thật không hiểu,
chỉ là một cái ống trúc nối vài sợi dây dài đến một ống trúc trên cành cây
khác, thanh âm sẽ truyền đi bốn phương tám hướng, hơn nữa thanh âm vang vọng,
giống như vang ở trước mắt, lại giống như vang ở chân trời. Nữ nhân này mặc dù
lòng dạ ác độc, nhưng cơ trí mưu kế đầy trong đầu quả thật khiến người khâm phục.
Lăng Bân nhìn Sở Liên Nhi cười như con báo, trong lòng như
có điều suy nghĩ, nữ nhân này thật không lương thiện, có lẽ có lúc quá ác độc,
nhưng cơ trí và mưu kế của nàng, vừa giận vừa vui, tính tình nên cười nên giận,
quả thật chỉ có nàng mới có thể bước cùng chủ tử.
Lời nói của “Phật tổ” vừa xong, bách tính đã ông ông vang dội,
mới tỉnh ngộ lại, “Mấy vị Phật sống kia là giả hay sao?”
Có người không tin, “Làm sao biết chứ, thần kỹ trước kia bọn
họ biểu diễn chẳng lẽ là giả sao?”
“Không tức là sắc, sắc tức là không. Nếu người hiểu rõ, ba
thế đều là Phật, ứng với pháp giới, tất cả do tâm tạo. Dân chúng cần phải biết,
lòng người hướng Phật chỗ nào cũng có, nhân gian tự có Chân Long Thiên Tử, cầu
Phật không bằng cầu mình, cần phải biết, Phật tổ cũng phải dựa vào chính mình.”
Thanh âm Phật tổ tràn đầy thở dài, làm như mù quáng mà cảm thán đối với người
phàm.
“Nhớ lấy, cầu người không bằng cầu mình, một lòng hướng thiện,
mới đúng căn nguyên đạo Phật.” Sở Liên Nhi im lặng, thấy Xuân Hồng sùng bái đầu
rạp xuống đất, cực kỳ đắc ý, thấy bách tính đều quỳ trên mặt đất, tranh thủ thời
gian ra dấu cho Lý Hoa ẩn thân trên tàng cây, ý bảo hắn buông “Phật tổ” từ trên
trời xuống.
Lý Hoa đang thưởng thức Phật tổ thật lừa gạt bách tính quỳ
bái, rất là buồn cười, thấy Sở Liên Nhi ra hiệu, nhất thời luống cuống tay
chân, không nắm vững cây gậy trúc lau dầu phấn trong tay, “Phật tổ” trê trời lảo
đảo muốn ngã, Lăng Bân đứng trên một cây khác vội vàng phi thân qua nhận lấy
“Phật tổ”. Sau đó hủy thi diệt tích.
Kinh sợ nhưng không nguy hiểm, Sở Liên Nhi vỗ ngực một cái,
lau mồ hôi trên trán, trong lòng âm thầm oán thầm, Lý Hoa này thật là. Thiếu
chút nữa thì khiến nàng rắc rối rồi. Thật may là Lăng Bân phản ứng khá nhanh, nếu
không, nàng thật đúng là không biết nên tự bào chữa như thế nào.
Cả trường hợp, trừ Đông Ly Thuần ra, tất cả dân chúng gồm có
cả quan viên, tất cả đều kính sợ thành kính quỳ xuống, đầu rạp xuống đất cúng
bái.
Đông Ly Thuần chắp hai tay, nhìn động tác tức cười của Lý
Hoa ẩn thân giấu ở trên cây, và thân ảnh của Lăng Bân, không khỏi hơi nhếch
môi, khẽ lắc đầu.
Mặc dù bách tính nghe lời của “Phật tổ” cái hiểu cái không,
nhưng trong miệng vẫn thưa dạ đồng ý, quỳ lạy, chờ bọn hắn ngẩng đầu, không
trung đâu còn có bóng dáng Phật tổ?
Đông Ly Thuần ho một tiếng, thanh âm uy nghiêm nói với mọi
người: “Xin các hương thân đứng lên, Phật tổ đã rời đi rồi.”
“Phật tổ đi?”
“Cầu người không bằng cầu mình, một lòng hướng thiện, mới là
căn nguyên đạo Phật, Phật tổ có ý tứ là, muốn chúng ta không nên cầu xin ngài,
mọi việc đều phải dựa vào chính mình?” Thanh âm Đông Ly Thuần nhàn nhạt, lại
vang ở trong lòng mọi người.
Bách tính bắt đầu trầm tư, lại nhao nhao gật đầu, cảm thán:
“Đúng vậy a, chúng ta cầu Phật bái Phật chung quanh, tiền tài hàng năm hiếu
kính cho bọn họ cũng không biết có bao nhiêu, nhưng lại chưa bao giờ có một
ngày hiển linh, thì ra cầu người thật không bằng cầu mình.”
Mọi người lại nhao nhao gật đầu, lại có người nói nói: “Quả
thật như thế, ngươi xem Quan Âm Bồ Tát trong miếu đều tự mình niệm kinh, Phật tổ
đều phải niệm kinh, huống chi những người phàm tục như chúng ta.”
“Đúng vậy, nói như thế, cầu Phật thật không có ý nghĩa gì rồi
hả ?”
“Đúng, tiền tài chúng ta cống hiến cho mấy vị Phật sống kia,
không phải xong rồi?”
“Đúng vậy, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Đây chính là
toàn bộ tài sản của chúng ta!” Rốt cục có người tỉnh ngộ lại, rối rít vẻ mặt
đưa đám.
Kính sợ của bách tính với Phật tổ lúc trước không còn, lúc
này chỉ còn lại sa sút tinh thần và vô cùng tức giận. “Phật tổ” vừa rồi cũng
nói với bọn họ, Phật tổ đều phải dựa vào chính mình, huống chi những dân chúng
tầm thường như bọn họ? Ngay cả “Phật tổ” đều nói cầu người không bằng cầu xin
mình, bọn họ căn bản sẽ không làm chủ cho dân chúng, còn yêu cầu bọn họ làm gì?
Nhưng, vô số tiền tài bọn họ cống hiến cho Phật tổ, sẽ làm thế nào?
Đông Ly Thuần nhìn độ lửa đã không sai biệt lắm, vội đứng
ra, chắp tay nói với mọi người: “Các vị hương thân, mới vừa rồi mọi người cũng
nghe Phật tổ đã nói, cung kính Phật tổ là tốt, chỉ có trong lòng có Phật, Phật
sẽ gặp chỗ nào cũng có. Nhưng chữ “Phật” này, cũng không phải là vạn năng, chẳng
qua là báo cho mọi người, lòng phải từ bi, sau khi chết mới có thể thăng thiên,
hưởng thụ thế giới cực lạc phương Tây. Nếu như dân chúng đều ký thác trên người
Phật tổ, trên đời làm sao có kiếp sau chết ly biệt, vui buồn ly hợp?”
Sở Liên Nhi lấy thần chế thần, đầu tiên chính là muốn dân
chúng tỉnh táo lại, để cho bọn họ không tin tưởng Phật tổ nữa. Phật tổ coi như
lợi hại, cũng sẽ không quản xem bọn họ làm khỉ gió gì, cầu người không bằng cầu
mình!
Dĩ nhiên, Đông Ly Thuần thân là hoàng tử, lại được “Phật tổ”
nói là chân mệnh Thiên Tử, lời nói của chân mệnh Thiên Tử còn giả sao? Lúc này
các lão bách tính mới từ từ tỉnh táo lại, đúng vậy, nếu như Phật tổ linh nghiệm
thật, bọn họ còn có thể chịu thảm cảnh vợ con ly tán cửa nát nhà tan sao?
Lúc này, “Thám tử” ẩn thân ở trong đám người đã cao giọng
nói: “Nhị điện hạ nói rất đúng, nếu như Phật tổ thật hiển linh, vậy thê tử ta
cũng sẽ không rời đi ta, con trai của ta cũng sẽ không bệnh chết. Nói, mọi việc
còn phải dựa vào chính mình chứ sao.”
Có người mở đầu, tâm tình mọi người bình phục lại, lại rối
rít nghĩ đến tiền của mình hiến cho “Phật tổ”.
Đông Ly Thuần nói: “Mỗi ngày Phật tổ bận rộn lo tụng kinh niệm
Phật, làm sao có thời giờ hạ phàm phổ độ chúng sanh? Mới vừa rồi Phật tổ cũng
đã nói, những tên này đều là lừa gạt mà? Nếu không, nếu như năm vị thánh tăng
này thật sự là thân kim cương không hư, sao lại bị thiêu cháy hoàn toàn đây?”
Mọi người nhao nhao gật đầu, thành kính trước kia không còn,
rối rít ném đá lên đài Phật đang dần nhỏ lửa, có người thậm chí ném giầy.
“Chết cháy bọn họ, chết cháy bọn họ, tên lường gạt đáng chết,
Phật tổ chân chính làm sao lừa gạt nhiều tiền của chúng ta như vậy, rõ ràng
chính là tên lường gạt.”
“Đúng đúng, tất cả tài sản của ta đều bị bọn họ lừa gạt đi,
ai da, nữ nhi của ta còn bị bọn họ mang đi, nữ nhi của ta a, tên lường gạt, trả
nữ nhi cho ta. . . .”
“Huynh đệ của ta vốn không tin thần, trước đó vài ngày còn
khuyên ta nói, đừng tin những thứ kia, không đến hai ngày, huynh đệ của ta liền
bị bọn họ lấy lý do chống đối bất kích với Phật tổ, đánh chết tươi huynh đệ của
ta, tên lường gạt ghê tởm, trả huynh đệ cho ta . . .”
Bách tính àng nói càng nóng, càng nghĩ càng không đúng, đúng
vậy, nếu như bọn họ thật sự là Phật tổ hóa thân, sao lại tàn nhẫn giết người cường
đoạt dân nữ? Những người này rõ ràng chính là bọn bịp bợm giang hồ giả danh lừa
bịp.
Bách tính mất khống chế, có nghĩ đến người thân không tin Phật
liền bị hại chết của mình, có nghĩ đến toàn bộ tài sản mình hiến cho, đây chính
là tiền mồ hôi nước mắt hơn nửa đời người, còn có khóc lóc nức nở, nói tin tưởng
bọn họ, còn đem thê nữ mình cho bọn họ giày đạp —— bách tính môn bị “người có
lòng” ẩn thân trong đám người kích độngi, lửa giận dâng cao, mở mắt máu đỏ chạy
về phía những “đệ tử” bị trói gô, vuốt mặt vuốt mặt, bóp chân bóp chân —— đáng
thương mười mấy tên tiểu sa di và mấy tên đệ tử thân truyện của Phật tổ, không
kịp giải oan, đã bị bách tính tức giận đạp thành mảnh vụn. . .
Những quan viên đứng ở một bên đều ngây ngốc suy nghĩ, nhìn
bách tính đã phát điên, rối rít xoa xoa hai tay, không biết làm sao, đem ánh mắt
cầu cứu nhìn Đông Ly Thuần người mặt không đổi sắc duy nhất.
“Điện hạ, người xem, này, này như thế nào mới tốt?” Sắc mặt
tri phủ xám tro, hắn không ngờ tới những Phật này ở trước mặt Nhị điện hạ lại bị
Phật tổ tự mình hiện thân làm lộ diện mạo thật, vốn hắn còn muốn mượn những tên
Phật này tìm một chức quan cao, như thế rất tốt, ăn trộm gà không thành còn mất
nắm gạo, lương một năm của hắn, phải bao lâu mới có thể lấy trở lại?
Đông Ly Thuần thấy thời cơ đã chín mùi, vội ra mặt trấn an mọi
người, Đông Ly Thuần đầu tiên đường hoàng nói, hắn đã sớm nghe nói thần ởthành
Lương Châu vô pháp vô thiên, quái lực loạn thần, tạo ra thị phi, tung tin lừa gạt,
khiến cho rất nhiều gia đình cửa nát nhà tan. Hôm nay hắn cố ý tới vạch trần âm
mưu của bọn họ, không nghĩ, cư nhiên gọi được Phật tổ thật hiện thân. Xem ra những
thần này đã chọc cho trời nổi giận, hắn đại biểu quan phủ, tự mình ra mặt trừng
trị những thần này. Cuối cùng, hắn lại làm diễn giảng thanh minh cuối cùng trấn
an lòng người, công bố, tiền tài mọi người bị lừa lấy nhất định bị những thứ thần
này giấu đi, chỉ cần tìm được chỗ ẩn thân của bọn họ, nhất định có thể lục
soát. Mọi người không ngại thì chỉ phương hướng cho hắn, hắn sẽ phái người đi lấy
tài sản về cho mọi người.
Nhưng, nếu như những thần này đã lừa gạt tiền tài tiêu xài hết,
vậy cũng chỉ có thể làm dạy dỗ.
. . . . . . . . . . . .
Đông Ly Thuần ở bên kia nói không biết trời đất, Sở Liên Nhi
ở chỗ này cười nhào tới trước ngửa ra sau, nàng không nghĩ tới, người này thật
có bản lĩnh gặp quỷ nói chuyện hoang đường, thấy thần nói tiếng thần, xem ra thật
đúng là xem thường hắn rồi.
Đông Ly Thuần vừa nói xong, bách tính bên dưới đã lũ lượt tiến
lên, nói hắn biết chỗ ở của thần giả, có người nói ở trong một chùa miếu, một
người khác còn nói ở trên thuyền. . .
Đông Ly Thuần ai đến cũng không cự tuyệt, lập tức phái thủ hạ
dẫn bọn họ đi.
Nhưng bên kia, Liễu Nhất Thanh đã dẫn người chạy tới nơi muốn
đến trước một bước.
Đáng tiếc, bách tính đi trễ một bước toàn bộ tài sản bị lừa
đi, đã không thấy bóng dáng. Bọn họ như mất hồn, nhìn cả phòng xốc xếch, hiển
nhiên đã lục soát hết, rối rít thất thần khẽ đảo mắt, nói với tướng sĩ dẫn đầu:
“Sai gia, những thần giả này đã lấy tiền đi trước.”
Tướng sĩ thủ lĩnh hết sức chấp nhận gật đầu, chỉ vào châu
báu tán loạn trên đất, nói: “Xem ra chúng ta tới đã muộn một bước.”
Đông đảo dân chúng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mất hồn suy
sụp, có người mặt không còn chút máu, có người tự lẩm bẩm nói: “Nguy rồi, tất cả
tài sản của ta, còn có nữ nhi của ta, thê tử của ta, tất cả đều bị bọn họ hại.”
Không biết là người nào ramột câu: “Ta biết chỗ ẩn thân của
những người giả thần kia.”
Một câu nói khiến dân chúng cả thành Lương Châu muốn đánh thần
kích động mãnh liệt, chỉ thấy trên đường cái, nhà nhà đóng cửa, chỉ có bách
tính kết đội thành nhóm, tay cầm các loại cuốc đòn gánh, rối rít chạy về một
phía, nghe nói, nơi đó là đại bản doanh của đám thần, nghe nói, trêm ngũ đại
thánh tăng còn có thủ lĩnh. . . Nghe nói. . .
Dù sao, hoạt động đánh thần này, đã oanh oanh liệt liệt triển
khai, lại rầm rầm ù ù rơi xuống.
Đông Ly Thuần dưới diệu kế của Sở Liên Nhi, chẳng những nhận
được ngân lượng tha thiết ước mơ chất thành núi, còn mượn tay dân chúng, lật
ngược tất cả ở của Bạch Liên giáo ở thành Lương Châu mấy chục năm. Các thủ lĩnh
cấp trên của Di Lặc giáo, bị bắt bị bắt, có người bị dân chúng loạn gậy đánh chết
tại chỗ, trừ số ít chạy trốn ra, binh tôm tướng cá đều bị đền tội, ổ của Bạch
Liên giáo bị phá hủy, sợ rằng không có 350 năm cũng không khôi phục được.
Đương kim nhị hoàng tử Đông Ly Thuần sẽ lập tức lên đỉnh
giang sơn, bởi vì âm mưu vạch trần thần giả trước mặt mọi người, do “Phật tổ”
hiện thân, chỉ chân long thiên tử, danh vọng của hắn ở thành Lương Châu như nước
lên thì thuyền lên, như mặt trời ban trưa, đã áp đảo thế của Phật tổ chân thân,
khi Đông Ly Thuần mang theo đại đội nhân mã rời đi Lương châu, bách tính tới tiễn
di8 ước chừng dài mười mấy dặm.
Hát vang bài ca rời đi thành Lương Châu, đi tới đại doanh
đóng quân, mọi người cười nói dọc theo đường đi, Đông Ly Thuần lấy được đầy đủ
tiền tài, đủ chống đỡ quân thưởng tác chiến của hai mươi vạn đại quân ba tháng.
Tâm tình thật tốt, ôm cả eo Sở Liên Nhi, giữa lông mày đều là nụ cười sáng ngời.
Ngồi vào trong lều quân sự lần nữa, chúng tướng sĩ bội phục
Sở Liên Nhi đầu rạp xuống đất, cũng không còn khinh thường và chán ghét trước
kia.
Mọi người rối rít vây quanh Sở Liên Nhi hỏi thăm, hỏi nàng “ống
nói” đó chế luyện thế nào, tại sao làm cái động ở ống trúc, nối dây xuyên đến ống
trúc khác, lại kéo lên nhánh cây, thanh âm liền có thể truyền ra cực xa, thật rất
không thể tin.
Sở Liên Nhi chỉ cười không nói, nàng muốn giải thích, đây chỉ
là nguyên lý thanh học (học về thanh âm) rất đơn giản, lúc tiểu học cũng đã học.
(nếu như các độc giả không tin, đại khái có thể thử một chút. Mình cầm một cái ống
trúc, dĩ nhiên, ly giấy cũng được, xuyên một cái lỗ, xuyên một sợi dây chừng mười
thước ra ngoài, nói vào một “ống nói” khác, trong khoảng cách cỡ 10km, hai người
chia ra cầm ống nói, nói vào ống nói, bảo đảm người bên kia sẽ nghe được rõ
ràng. Đây chính là nguyên lý thanh học. Thanh âm, sẽ giống như dây điện, có thể
trải qua vật thật truyền đến.)
Về phần thanh âm như sấm ở trên trời của “Phật tổ” mà bách
tính nghe được, vậy thì càng đơn giản hơn, xem qua tiểu thuyết võ hiệp chưa?
Nên biết Sư Tử Hống chứ? Ám vệ của Đông Ly Thuần, có người nào không phải một
thân võ nghệ?
Còn nữa Phật tổ xuất hiện ở trên trời đó, là dùng người làm
giả, người ẩn thân trên tàng cây, dùng cán trúc chống, sao dân chúng không phát
hiện?
Thứ nhất, lúc ấy mặt trời đang rực, “Phật tổ” đưa lưng về
phía ánh mặt trời, hơn nữa quần áo giấy trên người Phật tổ mặc sẽ phản quang, lại
bị mặt trời mạnh phản xạ, ánh sáng vạn trượng, đâu còn nhìn rõ. Còn có một chút
là, căn cứ vào kính sợ đối với Phật tổ, bách tính nào dám nhìn thẳng? Đây cũng
là nguyên nhân Sở Liên Nhi có thể lừa gạt vượt qua kiểm tra.
Có đầy đủ tư cách tác chiến, Đông Ly Thuần không cố kỵ nữa,
lập tức ra lệnh các lộ đại quân đến kinh sư.
Ngày mai sẽ lên đường, tối nay trừ binh lính tuần tra ra, tất
cả tướng sĩ nên sớm đi ngủ.
Đông Ly Thuần và Sở Liên Nhi cũng không ngoại lệ, chuẩn bị sớm
tắm rửa đi ngủ, gần tối, trong quân doanh đã nhóm lửa, màn đêm bao phủ xuống trại
lính, ở bóng vàng của cây đuốc chiếu rọi xuống, cảnh tượng thật thần bí mông
lung .
Ra khỏi lều nghị sự, Đông Ly Thuần ôm cả eo thon của Sở Liên
Nhi, tự trở lại lều.
Tiến vào lều, Sở Liên Nhi bỏ qua căng thẳng ban ngày, cởi áo
khoác trên người ra thay hắn, mắt cười ôn nhu nói: “Đói bụng rồi chứ, Xuân Hồng,
ngươi đến doanh đầu bếp xem, canh bí đỏ táo đỏ của ta làm xong chưa?”
Đông Ly Thuần cười nói: “Không vội, Liên Nhi, khí trời nóng
như vậy, lại đã ra một thân mồ hôi, trước tắm rửa rồi lại dùng bữa tối.” Hắn
nhìn mặt trái xoan hồng hào của nàng, tròng mắt đen như trân châu càng thâm u.