Từ Nô Tì Thành Hoàng Hậu Múa Cùng Sói

Chương 18: Q.4 - Chương 18: Ngọt ngào




“Thuần, ngươi nói thật với ta, ngươi đến tột cùng còn gạt ta cái gì.” Nàng nhìn hắn, mặt nghiêm túc. Nàng không muốn bị che giấu nữa. Những ngày qua ngự y bắt mạch thay nàng, trên mặt xuất hiện thần sắc ngưng trọng khiến cho thần kinh nàng lập tức lạnh. Nàng biết, đứa nhỏ trong bụng là đầu sỏ chủ yếu khiến cho hắn tâm sự nặng nề.

“Liên Nhi, ngươi biết cái gì?” Hắn nhìn nàng, rũ mắt.

“Cái gì ta cũng không biết, ta chỉ biết, kể từ sau khi ta có thai, ngươi luôn có gì không đúng.” Nàng khẽ vuốt mặt của hắn, có chút đau lòng, “Sao càng ngày càng gầy, cũng sắp biến thành ông già rồi.” Hắn ăn cơm càng ngày càng ít, có lúc thậm chí chỉ ăn một hai miếng đã không còn khẩu vị. Nàng biết hắn có tâm sự, nhưng lại không thể ra sức.

Hắn nhìn nàng, ánh mắt đau đớn, “Thật xin lỗi, Liên Nhi, ta, ta sợ mất đi ngươi.”

Nàng ngơ ngẩn, ngay sau đó tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn: “Quạ đen, ta đang tốt, ngươi rủa ta chết à.”

Hắn vội trấn an nàng: “Ta không phải là ý này, ta sợ ngươi sinh con xong rồi, không để ý ta nữa.” Hắn nói chuyện ủy khuất, còn có áy náy thật sâu, chọc Sở Liên Nhi “phì” cười một tiếng, nàng chống eo, vừa bực mình vừa buồn cười, nũng nịu: “Đông Ly Thuần, ngươi xác định năm nay ngươi hai mươi lăm, mà không phải chỉ có năm tuổi?”

Hắn nhìn nàng, trong con ngươi đánh dấu chấm hỏi.

Sở Liên Nhi tiếp tục nói: “Thua thiệt ngươi chính là hoàng đế, sao lại ăn dấm với con mình giống đứa trẻ năm tuổi thế? Không thẹn thùng sao?” Mặc dù trong miệng trách mắng hắn, nhưng trong lòng ngọt thành mật rồi, người này, thì ra là một mực lo lắng cái này, lo lắng nàng sinh con trai xong sẽ xem nhẹ hắn. Thiệt là, chưa từng thấy nam nhân ngây thơ như vậy. Còn ăn dấm với con trai.

Đông Ly Thuần há to miệng, muốn nói cái gì, lại cuối cùng không có mở miệng, chẳng qua là cười cười với nàng: “Liên Nhi, ngươi là duy nhất đời này của ta, ta thích ngươi, thật thật rất ưa thích ngươi. Nhưng, ta sợ ngươi có một ngày sẽ rời ta đi. Ta càng sợ ngươi sẽ chán ghét ta, không còn yêu ta nữa.”

Nàng nhìn hắn, đáy mắt hắn là vô dụng và thống khổ thật sâu, lòng cũng bị bóp chặt lại, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ nàng biểu hiện chưa đủ tốt, khiến hắn luôn không có cảm giác an toàn?

Tại sao phải như vậy? Mỗi ngày nàng chờ hắn trở về dùng bữa, mỗi ngày thay quần áo tắm rửa cho hắn, mỗi ngày thân mật không khoảng cách với hắn, hơn nữa nàng cam tâm tình nguyện sinh con thay hắn, nàng biểu hiện đã rất rõ ràng. Tại sao hắn còn sợ nàng sẽ rời đi hắn?

Bàn tay trắng nõn thon dài xoa mặt thon gầy của hắn, trong mắt Sở Liên Nhi có tình yêu nồng đậm không tan được, thanh âm nàng nhẹ mà kiên định nói: “Đông Ly Thuần, ta nói lại với ngươi một lần. Ta yêu ngươi, thật thật rất yêu ngươi. Đó là loại tình yêu vô cùng yêu, mặc dù còn chưa tới nông nỗi ngươi chết ta liền không thể sống một mình, nhưng ngươi không thể hoài nghi tình yêu của ta đối với ngươi. Người ngu ngốc này, chẳng lẽ ta làm còn chưa đủ rõ ràng sao? Vì cái gì phải cho là ta sẽ rời ngươi đi? Trong cái đầu bể của ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?” Nàng đưa ra mười ngón tay, hung hăng điểm trán của hắn.

Hắn kinh ngạc nhìn nhìn nàng, ánh mắt cũng không có mừng rỡ mà nàng nghĩ, chỉ có thống khổ và tuyệt vọng càng đậm hơn. Tuyệt vọng ao la, bát ngát giống như ao nước thâm u không thấy đáy, sờ không tới, cũng không vớt được. Kéo lòng của Sở Liên Nhi đau đớn thật sâu, “Ngươi chính là không muốn tin tưởng ta?” Nàng khẽ gọi, cảm thấy mệt quá. Rốt cuộc là thế nào, trước kia hắn cũng không phải như vậy. Tại sao, tại sao bọn họ rốt cuộc ở chung một chỗ rồi, ở giữa chung quy lại chắn một cái rãnh dài suốt không vượt qua được.

“Liên Nhi.” Đông Ly Thuần lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng, giống như lông vũ phất qua, ôn nhu mềm nhũn, mang theo không khí mùa xuân.

“Ta từng làm một chuyện đối với ngươi, sự kiện kia, ta sợ ngươi nghĩ ra rồi, sẽ hận ta. Cho nên, ta sợ sau khi ngươi nghĩ ra rồi, không để ý ta nữa.”

Sở Liên Nhi ngơ ngẩn, không hiểu trước kia hắn rốt cuộc đã làm chuyện sai lầm gì, vì cái gì phải nói đi nói lại nhiều lần như vậy.

“Tại sao phải nói như vậy? Chúng ta trước kia là đối địch, nhân từ đối với kẻ thù chính là tàn nhẫn đối với mình, khi đó ngươi đối với ta. . . . Thật ra thì cũng là dễ hiểu, ta cũng sẽ không nhỏ mọn ghi hận ngươi. Nếu như mà ta thật muốn ghi hận ngươi, ngay từ lúc biết được ngươi hạ chung độc đối với ta đã không để ý ngươi nữa.”

Con ngươi ảm đạm không ánh sáng của hắn dần dần có ánh sáng, hắn không xách định hỏi: “Thật, dù ta làm chuyện rất xấu rất xấu đối với ngươi, ngươi cũng sẽ không hận ta?”

“Sẽ không!”

“Vậy, ngươi sẽ tha thứ ta sao?”

Sở Liên Nhi nhìn con ngươi đen tối giống như nửa đêm của hắn, “Ta tha thứ ngươi.” Nàng nhìn vào hai tròng mắt hắn, nói: “Ta thật sự tha thứ ngươi. Không cần để tâm vào chuyện vụn vặt nữa, được không?”

“Được!” Hắn cười, bộ dạng thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng thanh tĩnh lại, cho nàng một nụ cười khó có thể hình dung, sau đó đến gần mặt của nàng, hôn nhẹ xuống.

Nàng ngưỡng mặt lên, thừa nhận nụ hôn của hắn, thõa mãn nhắm hai mắt lại, mặc nụ hôn của hắn rơi xuống như mưa, trong lòng thỏa mãn cười một tiếng, rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng rồi.

. . . . . . . . . . .

Dùng xong bữa tối, Đông Ly Thuần quả thật như lời nói, mang theo Sở Liên mà đi Ngự Hoa viên ngắm hoa.

Mùa thu, vạn vật bắt đầu tiêu điều, nhưng cả tòa hoàng cung lại là cảnh tượng đầy sức sống, trong ngự hoa viên to lớn đều là hoa khoe màu đua sắc, ban đêm gió mát thổi cả người thư thái, không có nóng rang giữa ban ngày. . . Mùa thu thật tốt.

“Thuần, mùa thu lại tới, khoai lang trong đất của dân chúng có thể thu hoạch rồi.” Ngồi ở trên bậc đá cẩm thạch trắng mà cung nữ đã đặt nệm êm thêu hoa mai lên cho nàng trước, tay ngọc mảnh khảnh của Sở Liên Nhi cầm lên dưa hấu đã chẻ thành miếng nhỏ trên bàn đá đưa vào trong miệng. Nước trái cây trong veo lướt qua khoang miệng, nhẹ nhàng khoan khoái vị mỹ.

Đông Ly Thuần cười nhạt, trong ánh mắt có tán thưởng: “Ừ, vẫn là Liên Nhi lợi hại, năm nay Đông Ly ta rốt cuộc có thể giải quyết ấm no rồi. Không thể không có công của Liên Nhi.”

Sở Liên Nhi thản nhiên cười: “Cái này thì có cái gì, ta chỉ là đề nghị mà thôi, chân chính thi hành là ngươi, nếu như người chủ trì không đồng ý, sao bách tính lại có thể vượt qua cửa ải ấm no khó khăn?”

Hắn mỉm cười, ánh mắt sáng mềm: “Bất kể nói thế nào, vẫn phải cảm tạ ngươi.”

“Cảm tạ cái gì nha, thân là thê tử, phân ưu thay trượng phu, là chuyện đương nhiên.” Chuyện nhà, chuyện thiên hạ, vai Đông Ly Thuần gánh cả số mạng quốc gia, nàng làm vợ, đương nhiên là muốn ra một phần lực.

“Liên Nhi.” Đông Ly Thuần than nhẹ, đưa tay nắm tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve ở lòng bàn tay, “Ta thật sự may mắn, ta cưới ngươi.”

Mặt nàng ửng đỏ, người này càng ngày càng da mặt dày rồi, ngay trước mặt cung nhân lại không chút kiêng kỵ nói ra, cũng không sợ bị nhạo báng.

Hai tròng mắt nàng sáng trong nhìn hắn, mặt mày đều là thỏa mãn và hạnh phúc: “Nên may mắn phải là ta, dù sao lấy thân phận của ta, không nói gả cho ngươi, nam nhân bình thường đều sẽ không cần.” Cổ đại một nữ không thể có hai phu, cho dù quả phụ trượng phu chết tái giá cũng bị người chê cười.

Đông Ly Thuần thân là hoàng đế, cũng không chú ý lễ giáo thế tục bỏ muôn vàn khó khăn lập nàng làm hậu, người hiện đại xuyên qua cổ đại thật được ưa chuộng như vậy sao? Sở Liên Nhi ngược lại không thấy phải, cổ đại văn nhân cổ hủ, thành kiến thế tục, kỳ thị nữ nhân trong xã hội, hơn nữa yêu cầu của văn nhân trị quốc đối với lễ giáo và đối với nữ nhân gần như tàn nhẫn nghiêm khắc, sợ rằng càng thêm không tha cho nữ nhân hiện đại khiêu khích bọn họ.

Tựa như đám người Mã Văn Trọng, biết rất rõ ràng Sở Liên Nhi ra không ít lực vì Đông Ly Thuần, có thể nói, nếu như không có Sở Liên Nhi ra mưu, Đông Ly Thuần uyệt đối không thể nào nhanh như vậy đã yên ổn ngồi lên hoàng vị. Nhưng, những văn nhân này luôn tự cảm thấy, bọn họ mới lợi hại, bọn họ mới là rường cột nước nhà, một nữ nhân coi là cái gì? Nữ nhân vô tài mới là đức, chỉ có thể giúp chồng dạy con nối dõi tông đường.

Tính tình những văn nhân này rất phức tạp, cũng rất cực đoan, bọn họ một mặt ca công tụng đức nữ nhân nghèo khổ, một mặt lại dùng phong kiến lễ giáo nghiêm khắc quy định cứng nhắc hạn chế tư tưởng cùng tự do của các nàng.

Bọn họ sẽ ca tụng hiệp nữ ra phong trần, kính yêu loại nữ nhân này. Nhưng mặt khác lại hô to bằng hữu như tay chân, nữ nhân như quần áo, y phục cũ tùy thời đều có thể vứt.

Đối với mấy văn thần này mà nói, hoàng hậu Sở Liên Nhi của bọn họ càng thông minh, càng lợi hại, bọn họ càng kiêng kỵ, càng khinh thường. Không chỉ là lòng tự ái của nam nhân quấy phá, còn có nhiều hơn là lễ giáo xây dựng lâu dài đối với nữ nhân chất đống tạo thành.

Cũng có thể nói, những văn nhân này, cũng là vật hy sinh dưới sự độc hại của lễ giáo tàn khốc.

Đông Ly Thuần, ở vào khoảng giữa văn nhân và vũ phu, nhưng hắn cũng không có tư tưởng đó, Sở Liên Nhi làm sao không cảm động? Bất kể bọn họ trước kia đối địch như thế nào, nhưng đều đã qua, hắn yêu nàng, hắn cưới nàng, cho nàng thân phận mới, còn loại bỏ muôn vàn khó khăn lập nàng làm hậu, phương thức nam nhân thích nữ nhân chính là cho nàng địa vị ngang hàng và vô tận thương yêu cùng thay nàng che gió che mưa. Mặc cho Sở Liên Nhi sai lầm, âm độc như thế nào, cũng không thể tránh khỏi con đường trăm ngàn năm qua nữ nhân đều sẽ đi “Lập gia đình, sau đó giúp chồng dạy con.”

“Liên Nhi, vẻ đẹp và cái tốt của ngươi, không phải bọn ngu ngốc đó có thể nhìn thấy.” Đông Ly Thuần cười nói với nàng, một cơn gió đêm phất qua Sở Liên Nhi cảm thấy lạnh lẽo, Đông Ly Thuần vội vàng đứng dậy, “Ban đêm lạnh, chúng ta hồi cung nhé, coi chừng lạnh.”

“Ừ.” Sở Liên Nhi thuận theo đứng dậy, để tay vào bàn tay của hắn, tay của hắn rất là đẹp mắt, thon dài trắng noãn, nhưng lòng bàn tay cũng có nốt phồng dày, đó là luyện kiếm lâu dài tạo ra. Đáng tiếc, kể từ lên ngôi xưng đế rồi, bận rộn quốc sự khiến cho hắn không rảnh rút người ra, luyện kiếm sớm bị trì hoãn.

Bất quá, vết chai luyện kiếm lâu dài gây ra cũng sẽ không dễ dàng biến mất. Nàng nắm thật chặt tay của hắn, cảm thụ thô ráp thuộc về hắn, vết chai tay của hắn mặc dù thô dày, thoáng dùng sức còn có thể làm đau tay, nhưng, nàng lại vô cùng thích, cảm giác có an tâm và hạnh phúc nồng đậm.

Nắm thật chặt tay của hắn, chống lại ánh mắt kinh ngạc của hắn, nàng cười ngọt ngào một tiếng với hắn, cười thỏa mãn, hạnh phúc, cũng rực rỡ.

“Thuần, ta cảm thấy thật sự rất hạnh phúc.” Cung tỳ nội thị đi theo sau lưng, Sở Liên Nhi cũng không để ý bọn họ, dựa thân thể gần trong ngực hắn, hấp thụ hơi thở làm người ta an tâm lại mát mẻ trên người hắn truyền đến, một loại mùi vị đặc biệt chỉ thuộc về nàng.

Đông Ly Thuần ôm cả hông của nàng, giúp nàng bước xuống cầu thang sạch sẽ sáng ngời, cúi đầu nhìn vào mắt hạnh rực rỡ của nàng, con ngươi thay đổi tươi đẹp, hắn biết nàng rất đẹp, cái loại đẹp ở giữa thuần khiết và quyến rũ, diễm lệ lại không tục khí, hồn nhiên lại mát mẻ, vô cùng quyến rũ người ta. Mà bây giờ, cười rực rỡ trên mặt nàng thật mỹ lệ, còn xinh đẹp hơn ánh bình minh ở chân trời, đám mây bảy màu.

“Liên Nhi, Ta cũng vậy!” Hắn cắn lỗ tai của nàng, thì thầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.