Ăn xong đồ ăn sáng, Thành Vân rời đi rồi, cảm giác nói không
ra lời, Sở Liên Nhi cảm giác hắn xa cách với mình, trái tim chẳng biết lúc nào
đã xông lên mất mác, có loại đau đớn xé rách.
“Tiểu thư, đây là điểm tâm ngươi thích ăn nhất, tại sao ngài
một miếng cũng không ăn?” Xuân Hồng thấy bánh Bảo Linh Lung được bưng lên vẫn bất
động ở trong mâm, không khỏi buồn bực, ngày hôm qua Sở Liên Nhi ăn liên tiếp rất
nhiều cái vì sao hôm nay cả ngón tay đều lười động đây?
Sở Liên Nhi ngồi ở trên băng đá vườn hoa nâng cằm lên, nhìn
hoa hồng nở tươi trước mắt sững sờ, lười biếng nói: “Còn no bụng lắm, không muốn
ăn.”
“Nhưng ăn trưa ngài cũng không ăn bao nhiêu nha?” Xuân Hồng
có chút kỳ quái, chung sống hai ngày với Sở Liên Nhi, phát hiện nàng và nữ nhân
vô sỉ âm ngoan trong miệng Hoa Dung Dung căn bản không chút dính dáng, thật ra
thì còn rất dễ hầu hạ, liền từ khi dễ lúc trước biến thành tiếp nhận, lời nói
cũng nhiều.
“Không có khẩu vị.” Sở Liên Nhi thẳng thẳng thân thể, thấy một
cô gái mặc áo đỏ đi về phía mình, không khỏi sửng sốt.
Nữ tử áo đỏ đó Sở Liên Nhi nhận ra, không phải là Hoa Dung
Dung bắt nàng trở lại dọc theo đường đi cũng không cho nàng quả ngon để ăn sao?
Chỉ thấy nàng sãi bước đi hướng mình, từ trên cao nhìn xuống nàng, trong ánh mắt
mang theo khinh bỉ và ghen tỵ rõ ràng.
“Ta nguyên tưởng rằng chủ tử sẽ hung hăng trừng phạt ngươi,
không nghĩ tới. . . .” Nàng nhìn thấy quần áo mùa hè bằng tơ tằm màu lam nhạt
thêu bách hợp tay áo dài có thắt lưng mà Sở Liên Nhi mặc trên người, nụ cười cơ
hồ vặn vẹo.
Theo ánh mắt của nàng, Sở Liên Nhi rốt cuộc biết địch ý của
nàng đối với mình từ đâu mà đến, không khỏi có chút buồn cười, nhưng thân là nữ
nhân lòng hư vinh cũng nhận được thỏa mãn, nàng thing thả ung dung vén tóc bên
má, miễn cưỡng nói: “Khiến cho ngươi thất vọng, ta chẳng những không có bị trừng
phạt, còn trôi qua rất tốt, còn có nha hoàn hầu hạ đây.”Nàng thấy Hoa Dung Dung
trừng đến sắp rớt con ngươi ra, thêm dầu thêm mỡ, “Hắn đối với ta rất tốt a, chẳng
những nhường gian phòng của mình cho ta ngủ, còn làm rất nhiều y phục xinh đẹp
cho ta.”
Hoa Dung Dung thét chói tai: “Cái gì, ngươi cư nhiên ngủ ở
trong phòng công tử?” Nàng xông lên phía trước, muốn xé nát mặt Sở Liên Nhi, lại
bị Xuân Hồng ngăn lại, “Hoa cô nương, tiểu thư là khách quý của công tử, xin
chú ý thái độ của ngài.”
Hoa Dung Dung đẩy Xuân Hồng ra, giận dữ mắng mỏ: “Tiện tỳ
càn rỡ, bổn cô nương há là kẻ hạ nhân như ngươi có thể đụng? Cút qua một bên
cho ta đi.”
Sở Liên Nhi cau mày, đở Xuân Hồng bị đẩy trên đất dậy, bộ mặt
không vui nhìn chằm chằm Hoa Dung Dung: “Ta xem nên cút phải là ngươi đi? Ta nhớ
đây là nội viện, những người không có nhiệm vụ không được đi vào, Hoa cô nương,
ngươi là thuộc hạ của Thành Vân, cũng không phải là người nhà của hắn, xin chú
ý thái độ của ngươi.”
Hoa Dung Dung cả giận nói: “Còn ngươi? Ngươi liên hệ thế nào
với chủ tử, người nhà? Hừ, chủ tử không nói muốn cưới ngươi, lại vô liêm sỉ ở
phòng chủ tử, tiện nhân không biết liêm sỉ.”
Sở Liên Nhi nhịn xuống lửa giận trong trái tim, cười ngọt
ngào: “Vậy thì thế nào? Là chủ tử nhà ngươi ngủ ở chỗ của hắn, ngươi không
thích, có thể kháng nghị với chủ tử nhà ngươi.”
“Ngươi đừng đắc ý quá sớm, ngươi cho rằng ngươi rất giỏi? Ỷ
vào mấy phần vẻ thùy mị liền dám diễu võ dương oai ở trước mặt của ta rồi? Hừ,
sớm lắm, chờ chủ tử chơi chán ngươi rồi, ta muốn nhìn một chút ngươi còn phách
lối thế nào.”
Sở Liên Nhi lạnh nhạt nói: “Vậy thì mời Hoa cô nương chờ
ngày đó đến đi.” Không muốn dây dựa vô vị với nữ nhân nổi điên này, Sở Liên Nhi
xoay người, đi về phía gian phòng của mình.
Hoa Dung Dung vượt qua nàng: “Ngươi không được đi, lời của
ta còn chưa nói xong đâu. Ngươi hồ ly tinh này, họa quốc ương dân, không biết
liêm sỉ, cõi đời này thế nào có loại nữ nhân như ngươi tồn tại. . . .”
Sở Liên Nhi hất nàng ra, trả lời lại một cách mỉa mai: “Cõi
đời này có thể sinh ra loại nữ nhân như ta, dĩ nhiên cũng sinh ra nữ nhân như
ngươi.”
“Có ý tứ gì?” Hoa Dung Dung ngẩn người.
“Ta là nữ nhân không biết liêm sỉ, vậy Hoa cô nương chính là
nữ nhân chính phái duy trì trinh tiết.”
“Đó là đương nhiên, ta há cũng y như ngươi, không biết liêm
sỉ câu dẫn chủ tử. . . .”
Sở Liên Nhi ngắt lời nàng: “Nếu như ta không câu dẫn Thành
Vân, vậy có thể nào đúng với mấy chữ không liêm sỉ đây.”
“Ngươi. . . Vô sỉ cực kỳ!” Hoa Dung Dung thiếu chút nữa tức
dữ dội.
Sở Liên Nhi nhún nhún vai, cố ý tức chết nàng: “Ta vô sỉ
cũng được, hạ lưu cũng tốt, cũng không liên quan chuyện của ngươi, bất quá, ta
tự nhận mình còn chưa tới trình độ theo lời cô nương. Cho nên, vì ấn chứng theo
lời nói của cô nương, ta quyết định, từ nay về sau, mỗi ngày ta đều phải câu dẫn
chủ tử nhà ngươi.”
Nàng cười ngọt ngào với Hoa Dung Dung đã giận đến sắc mặt
tím tái, giảm thấp thanh âm xuống: “Chờ ta câu dẫn chủ tử nhà ngươi lên giường
rồi, ngươi trở lại mắng ta cũng không muộn.”
Một cái tát đánh qua nàng, Sở Liên Nhi vội vàng không kịp
chuẩn bị, bị đánh qua, Hoa Dung Dung là người luyện võ, lực đạo lại lớn, một
tát này, đánh Sở Liên Nhi thiếu chút nữa bay ra ngoài, thật may là Xuân Hồng chặt
chẽ bắt được nàng.
Sở Liên Nhi bị đánh đến đầu óc choáng váng không còn kịp đứng
vững, thân thể đã bị kéo vào trong ngực, sau đó, chỉ nghe một tràng pháo tay
chát chúa vang lên, một tiếng thét chói tai, một quát khẽ: “Là ai đưa cho ngươi
lá gan, dám đánh Liên Nhi của ta?”
Thanh âm đè nén lửa giận, thanh âm nghe cảm động, lại âm chí
giận dữ, là Thành Vân.
Sở Liên Nhi bụm mặt, gương mặt chôn thật sâu vào trong ngực
Thành Vân, đầu cũng không dám ngẩng.
Hoa Dung Dung bị đánh ngã trên mặt đất, trên gương mặt trắng
nõn rõ ràng in lại năm dấu tay, khóe miệng cũng chảy máu, bàn tay này của Thành
Vân thật không nhẹ.
Hoa Dung Dung bị đánh cho choáng váng rồi, bụm mặt ngơ ngác
nhìn Thành Vân, trên mặt đều là bi ai và tuyệt vọng không thể tin.
Thành Vân ôm lấy Sở Liên Nhi, thấy nửa bên mặt đã sưng lên
thật cao của nàng, trên mặt thoáng qua tức giận và đau lòng, hắn trợn mắt nhìn
Xuân Hồng một cái: “Còn lo lắng cái gì, truyền đại phu.”
Xuân Hồng trắng bệch mặt, nâng váy chạy ra thật nhanh.
“Chủ tử, nữ nhân này có cái gì tốt, đáng giá ngươi đối với
nàng như vậy sao?” Hoa Dung Dung lệ rơi đầy mặt, thanh âm tức giận.
Gương mặt tuấn tú của Thành Vân hiện đầy mây đen, hắn sa sầm
mặt, thanh âm lạnh như băng: “Nhớ kỹ thân phận của ngươi, chuyện riêng của ta
còn chưa tới phiên ngươi tới hỏi.”
Hoa Dung Dung cười thảm một tiếng: “Ha ha, thân phận của ta
trừ là nữ thị vệ trưởng của ngươi ra, chẳng lẽ cũng không có gì khác?”
Thành Vân cau mày: “Bộ dạng này của ngươi, xem ra cũng không
thích hợp làm thị vệ trưởng rồi, Lăng Bân!”
Một bóng người lắc mình ra ngoài thật nhanh, đứng ở trước mặt
Thành Vân, thanh âm cứng nhắc: “Công tử.”
Hoa Dung Dung trắng bệch mặt, nhìn chằm chằm Lăng Bân xuất
hiện, trên mặt hoảng sợ.
Thành Vân ôm lấy Sở Liên Nhi, vừa đi vừa nói: “Hoa Dung Dung
tự tiện rời cương vị, lại dĩ hạ phạm thượng, đã không thích hợp chức vụ thị vệ
trưởng, từ giờ trở đi, giải trừ tất cả chức vụ trong quân đội của nàng, trả về
quê hương đi.”
Sau lưng truyền đến tiếng thét chói tai không cam lòng của
Hoa Dung Dung, Sở Liên Nhi nhẹ nhàng kêu lên: “Thành Vân.” Nàng ngắm vào con
ngươi âm u của hắn, khẽ cắn môi: “Thôi đi, nàng chỉ là ưa thích ngươi mà thôi.”
Hoa Dung Dung sau lưng bỗng dưng cũng không nhúc nhích.
Thành Vân không quay đầu lại, như cũ đi về phía trước, thanh
âm trong trẻo lạnh lùng vô tình: “Đó là chuyện của nàng. Nàng mạo phạm đến
ngươi, thì phải bị trừng phạt. Không có chém một cánh tay đã coi như là phá lệ
thi ân!”
Sau lưng truyền đến một hồi thanh âm cười thảm thê lương, một
hồi tiếng gió vang lên, Sở Liên Nhi kinh hãi nhìn Hoa Dung Dung bay lên nhào tới,
trên mặt của nàng đều là sát khí dữ tợn và oán độc.
“Sở Liên Nhi, ta muốn giết ngươi.” Mắt thấy chưởng phong của
Hoa Dung Dung sẽ phải vỗ tới trên đầu nàng.
Sở Liên Nhi hét lên một tiếng, nhắm mắt lại chờ chết.
Nháy mắt, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, bên tai liền
nghe đến một tiếng vỗ tay chát chúa, trở lại, một tiếng kêu rên vang lên, sau
đó, là tiếng vang nặng nề của vật thể nặng té xuống đất.
Sở Liên Nhi chưa tỉnh hồn, bên tai vang tới thanh âm cắn
răng nghiến lợi của Thành Vân: “Lăng Bân, chặt nàng cho chó ăn cho ta.”
Sở Liên Nhi lặng lẽ mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến
cho nàng kinh ngạc há to miệng, chỉ thấy Hoa Dung Dung nằm trên mặt đất, áo xốc
xếch, hơi thở mong manh. Mà Thành Vân, gương mặt tuấn tú vặn vẹo lợi hại, hai
tay vội vàng lau mặt của hắn, thì thầm: “Thành Vân, đừng phá hư hình tượng hoàn
mỹ trong cảm nhận của ta.”
Tim của Thành Vân đập mạnh và loạn nhịp nhìn nàng, Sở Liên
Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng với hắn, thanh âm nhẹ nhàng: “Ngươi nóng giận thật
là đáng sợ.”
Thành Vân cười với nàng, “Liên Nhi, ta sẽ không tức giận đối
với ngươi.”
Lúc này, Lăng Bân đã chỉ huy thị vệ không biết từ lúc nào
nhô ra kéo Hoa Dung Dung đi xuống, ánh mắt Thành Vân lạnh như băng nhìn hắn:
“Lăng Bân, ngươi quá làm ta thất vọng.”
Thân thể Lăng Bân chấn động, hai đầu gối cuống quít quỳ xuống
đất, đầu chôn thật sâu đến trước ngực.
Sở Liên Nhi kinh ngạc nhìn Lăng Bân, hắn lại phạm lỗi gì?
Nàng thấy thần sắc Thành Vân vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt ẩn có dấu hiệu bão
táp, không khỏi ôm sát cổ của hắn, kêu nhỏ: “Thành Vân, mặt của ta thật là
đau.”
Thành Vân vội vàng kéo về ánh mắt, thấy nửa bên mặt đã sưng
cao của nàng, mấp máy môi, hừ lạnh một tiếng với Lăng Bân quỳ trên mặt đất: “Đừng
ở chỗ này chướng mắt, đến tiền viện hảo hảo suy nghĩ đi.”
Sở Liên Nhi ôm cổ Thành Vân, thấy Lăng Bân đứng lên nhìn
mình, ánh mắt mang theo oán hận và sát ý, không khỏi rùng mình một cái.
Tại sao mỗi thủ hạ của Thành Vân đều ghét mình?
. . . . . . . . . . . . . . .
Lồng ngực của Thành Vân thật là ấm áp, rất bền chắc, Sở Liên
Nhi ôm chặc cổ của hắn, vùi mặt vào cổ của hắn, ngửi hương cỏ xanh đặc biệt
trên người hắn, say mê.
Trở lại gian phòng, Thành Vân khẽ đặt nàng ở trên giường, đại
phu đã xách theo cái hòm thuốc tiến vào, đưa một cái bình nhỏ cho Thành Vân liền
lui xuống.
Thành Vân đổ nước thuốc ra từ trong bình, nhẹ nhàng vẽ loạn ở
trên mặt nàng, nhìn gương mặt vừa đỏ vừa sưng, lửa giận lại đốt lên lông mi. Sở
Liên Nhi khẽ kêu một tiếng, hắn vội hỏi: “Rất đau sao?”
Nàng lườm hắn một cái: “Ta đánh ngươi một cái tát, xem ngươi
có đau hay không?”
Thần sắc Thành Vân áy náy, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, “Thật xin
lỗi, là lỗi của ta, không có bảo vệ ngươi tốt.”
Sở Liên Nhi dựa vào trong ngực hắn, buồn buồn nói: “Điều này
có thể trách ngươi? Cõi đời này chó điên còn nhiều mà, ta nghĩ đến, bọn họ càng
muốn tới cắn ta.” Hoa Dung Dung kia giống đại đa số nữ nhân không lý trí, khi
không chiếm được chú ý của nam nhân mình coi trọng, liền đem tức giận phát ở
trên người nàng, thật là ngây thơ.
Thành Vân bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng hôn gương mặt của
nàng: “Ngươi yên tâm, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Sở Liên Nhi nhẹ uh một tiếng, vùi mặt vào cổ của hắn, thân
thể cố ý tiến sát trong ngực hắn, dựa tới thật sắt, nàng nghe được một hồi
thanh âm hút không khí, trong lòng đắc ý cười, nàng cười ngọt ngào với hắn:
“Thành Vân, Thành Vân, nếu như ngươi vĩnh viễn là Thành Vân của ta thì tốt.”
Thân thể Thành Vân cứng đờ, ngay sau đó vỗ nhẹ lưng của
nàng, nói nhỏ: “Liên Nhi, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta vĩnh viễn đều là Thành Vân
của ngươi.”
Sở Liên Nhi chu môi: “Nhưng mấy hôm nay ngươi đều không để ý
người ta.”
Thành Vân bất đắc dĩ cười một tiếng: “Ta nào có không để ý tới
ngươi, rõ ràng là ngươi không để ý tới ta. . .”
“Nói bậy, rõ ràng chính là ngươi không để ý tới người ta.” Sở
Liên Nhi phát huy bản lĩnh bốc đồng của nữ nhân khi yêu, không thể không ép hắn
nhận sai.
Thành Vân cưng chìu điểm cái mũi của nàng, khẽ hôn ở môi
nàng: “Chuyện những ngày qua rất nhiều, có thể sẽ không để ý tới ngươi, ngươi
ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ, được không?”
“Được!”
Thần sắc Thành Vân lại khẩn trương: “Liên Nhi, không được
qua loa ta. Ta hi vọng ngươi là thật lòng đáp ứng ta, không được rời đi ta.”
Sở Liên Nhi nhìn hắn, “Vậy còn ngươi, ngươi cũng đừng qua
loa với ta nữa, sẽ giải trừ chung độc thay ta.”
Sắc mặt Thành Vân cứng đờ.
Mắt Sở Liên Nhi khép hờ, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Thành
Vân, trong mắt ngươi, ta cuối cùng tự cho là đúng, đắc chí thông minh tài trí,
thật ra thì trong mắt ngươi, chẳng qua là thông minh nhỏ nhặt thôi?”
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn, khẽ động môi: “Nhưng, dù ta đần thế
nào, dù ngu thế nào, nhưng rõ ràng giải dược và canh hoa hồng khác nhau.”
Thành Vân trừng lớn con ngươi, không thể tin nhìn nàng.
Sở Liên Nhi quyến rũ cười một tiếng: “Thật ra thì, lần đầu
tiên ngươi bưng thuốc cho ta uống thì ta liền biết. Mặc dù ta chưa bao giờ uống
canh hoa hồng, nhưng người chưa từng thấy heo đi đường, cũng đã ăn thịt heo rồi.
Thành Vân, tại sao ngươi muốn làm như vậy?”
Thành Vân nhìn nàng, thanh âm tĩnh mịch khổ sở: “Thì ra là,
vào thời điểm kia, ngươi cũng đã hoài nghi.” Hắn bỗng dưng cười, khổ sở, tự giễu:
“Thì ra là, ta thật đánh giá bản thân rất cao.”
“Không!” Sở Liên mới nói, “Là ngươi đánh giá ta quá thấp. Thật
ra thì, ở trên đường đi Nam Lăng, ta đã có hoài nghi đối với ngươi.”
Thành Vân kinh giật mình.
Sở Liên Nhi cười khẽ, đưa tay trắng mịn ra, lướt mái tóc bên
má đến sau tai, chậm rãi nói: “Còn nhớ rõ chuyện xảy ra trong quán rượu lúc đó
không? Bà chủ đó nói là Tam hoàng tử phái tới đối phó ngươi. Lúc ấy ta liền suy
nghĩ, vì sao Tam hoàng tử vô duyên vô cớ đối phó ngươi? Trừ phi ngươi trở ngại
đường lên ngôi vị hoàng đế của hắn, cho nên muốn diệt trừ ngươi. Nhưng theo ta
được biết, đối thủ cạnh tranh duy nhất của Tam hoàng tử chỉ có Đông Ly Thuần và
Tứ hoàng tử. Mặc dù ngươi nói là thuộc hạ của Đông Ly Thuần, nhưng ta biết,
không có chủ tử nào cho thuộc hạ của mình nắm giữ quyền lực lớn như vậy. Lăng
Bân là thị vệ của ngươi, Thành Kiều là thư đồng của ngươi, còn có những ám vệ
đi theo bảo vệ ngươi, dọc theo đường đi nhân mã của Tam hoàng tử đuổi giết
ngươi, Thành Vân, mặc dù ngươi che giấu không chê vào đâu được, nhưng tổng có
chỗ sơ hở. Đó chính là, ngươi không nên nói, ngươi sẽ trừ chung độc thay ta.” Lấy
tính tình căm hận vô cùng của Đông Ly Thuần đối với nàng, như thế nào để cho
người khác biết chung độc trong cơ thể nàng là tùy thời có thể giải.
Thành Vân chợt cười khổ: “Thì ra là, ngươi luôn hoài ngi
thân phận của ta.” Hắn nhìn nàng, ánh mắt tán thưởng, phức tạp: “Nói, ngươi còn
diễn trò hơn ta, ta vẫn cho là, ngươi đối với ta, là có tình cảm.”
“Ta đối với ngươi đương nhiên là có tình cảm.” Sở Liên Nhi
nhận lấy lời nói, “Nhưng, cũng bởi vì có tình cảm đối với ngươi, cho nên ta mới
có thể thống khổ. Ta biết rõ ngươi chính là Đông Ly Thuần, nhưng ta hi vọng
ngươi không phải là hắn, chỉ là Thành Vân của ta. Như vậy, ta sẽ không đau khổ.”
Quá khứ gặp dịp thì chơi giữa bọn họ, hôm nay cuối cùng phải
giải nghi hoặc, nhẹ nhõm không nói ra được, nhưng một cổ tâm tình trầm nặng hơn
lại thăng lên trái tim.